Có Thời Hạn

Bên Em


trước sau

Advertisement
Mọi thủ tục đều được thu xếp ổn thoả. Một tháng sau, Sầm Bắc Đình đưa Hứa Hân ra sân bay.

Tại sân bay người đến người đi, mỗi câu nói hay một giọt nước mắt đều chân thành hơn so với lúc đứng trong nhà thờ.

Ngồi trên máy bay, Hứa Hân mở to mắt nhìn ra ngoài cửa số, tiếng động cơ vang vọng bên tai khiến cô cảm thấy mơ màng buồn ngủ, dường như cô đã ngủ rất lâu, nhưng khi tỉnh dậy vẫn thấy mệt mỏi.

Trải qua hơn mười hai tiếng bay, lúc này đã là sáng sớm theo giờ Bắc Mỹ, bầu trời phía sau máy bay vẫn còn những đám mây đen kịt, thỉnh thoảng hiện lên vài vệt sáng bạc.

Hứa Hân nhìn thành phố phía dưới, từng toà nhà cao ốc san sát nhau như mọc lên từ mặt đất, ánh đèn điện sáng rực trên một vùng đồng bằng rộng lớn.

Cô nín thở, trái tim đập rộn ràng vì sự háo hức.

Hứa Hân vẫn cảm thấy tiếc nuối khi Sầm Bắc Đình không thể đi cùng mình, nhưng cô hiểu những lời anh nói, nếu cô từ bỏ cơ hội lần này, một ngày nào đó cô chắc chắn sẽ hối hận.

Sau khi máy bay hạ cánh, Hứa Hân tự mình đẩy hai chiếc vali lớn ra sảnh sân bay, dựa vào bảng chỉ dẫn tìm được địa điểm đón sinh viên của trường.

"What's your name?", một tình nguyện viên tìm kiếm tên Hứa Hân trong bảng danh sách.

Vài anh chàng đẹp trai cao lớn, tóc vàng, mắt xanh tiến đến giúp cô cầm hành lý trên tay.

"Thank you". Hứa Hân lịch sử cảm ơn.

Nhưng không ngờ tới, người đang đẩy hành lý giúp cô vừa mở miệng lại có thể nói được tiếng Trung: "Không có gì".

Hứa Hân ngạc nhiên, quay lại hỏi mới biết thì ra vị tiểu soái ca này từng là du học sinh trao đổi ở Đông Bắc.

Hứa Hân một lần nữa nói cảm ơn với anh ta.

Lúc này, một bàn tay giữ lấy vali của cô

Cánh tay kia thật trắng, ngón tay thuôn dài nhưng lòng bàn tay lại rất dày và rộng.

Hứa Hân sửng sốt, cô quay đầu lại nhìn, Sầm Bắc Đình đã nghiêng đầu đứng phía sau cô từ lúc nào.

Có lẽ để tăng thêm sự bất ngờ, anh còn cố ý thay hai bộ quần áo khác nhau trong một ngày, lúc đưa cô ra sân bay, trên người anh mặc một bộ đồ màu đen, hiện tại đã đổi sang bộ màu trắng.

Tóc của anh còn được dùng sáp tạo hình cẩn thận, trên cổ tay xịt một ít nước hoa mùi trầm hương. Có thể nói dáng vẻ hiện tại của Sầm Bắc Đình vô cùng lộng lẫy, nhìn có chút giống một con công đang xoè đuôi tìm bạn đời.

Mặc dù đứng cạnh một đám người nước ngoài cao lớn, Sầm Bắc Đình vẫn là người nổi bật nhất.

Hứa Hân mở to hai mắt, ngạc nhiên không nói nên lời "Anh anh anh, anh từ đâu đến đây?"

Sầm Bắc Đình không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, anh kiêu ngạo vuốt tóc, hào hứng nói với cô: "Anh mua vé ngồi ở hàng ghế phía sau".

Anh làm sao có thể yên tâm để Hứa Hân một mình tới đây được? Đây chính là kế hoạch bất ngờ được anh sắp xếp tỉ mỉ - giúp đỡ Hứa Hân khi cô gặp khó khăn ở nước ngoài.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, Hứa Hân lần đầu ra nước ngoài vậy mà không gặp chút trở ngại nào, ngược lại là anh, chỉ vì đeo kính râm mà suýt đi nhầm chuyến bay.

Hứa Hân ngẩn người trong giây lát rồi lập tức nhào về phía Sầm Bắc Đình, cô ôm chặt cổ anh, sau đó buông ra, dùng nắm đấm đấm lên ngực anh, "Anh cố ý, anh cố ý, anh cố ý làm em sợ!"

Lần này Hứa Hân sợ hãi không nhẹ, xuống tay đánh rất có lực, nhưng cho dù cô có dùng hết sức đánh lên người anh cũng chỉ giống như gãi ngứa.

Sầm Bắc Đình bật cười nắm lấy tay cô, một tay còn lại đè lên gáy, kéo cô vào lồng ngực mình, "Em yêu, em đang nghĩ gì vậy? Làm sao anh có thể để em đến đây một mình được".

Anh ôm lấy Hứa Hân, giúp cô đẩy hành lý.

Hứa Hân ngẩng đầu nhìn quai hàm sạch sẽ của Sầm Bắc Đình, lúc này cô hạnh phúc muốn chết, cô không ngờ rằng Sầm Bắc Đình lại thích mình nhiều như vậy.

Đột nhiên Hứa Hân có một ý tưởng lớn mật, cô chọc chọc cánh tay Sầm Bắc Đình, hỏi anh: "Có phải anh cũng đăng ký đi học không? Chúng ta có thể làm bạn cùng lớp nữa không?"

"Khụ.." Sầm Bắc Đình giả bộ ho nhẹ, nắm tay để bên môi che giấu sự xấu hổ của bản thân.

Anh vốn định làm như vậy, nhưng... Anh chưa thi đậu vào bất kỳ một trường đại học nào ở bên này chứ đừng nói đến học lên nghiên cứu sinh. Anh cũng từng hỏi Ellen, liệu anh có nên quyên cho trường một toà nhà để đổi lấy một vị trí trong danh sách không, không ngờ Ellen thẳng thừng từ chối, nói trên mạng vẫn còn bản hát rap tiếng Anh chấn động một thời của anh, bây giờ muốn đi học không phải đang tạo cơ hội để toàn mạng mắng chửi sao?

Sầm Bắc Đình than ngắn thở dài, ủ rũ nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ có thể lấy thân phận khách du lịch đi chơi mấy hôm.

Sầm Bắc Đình giúp Hứa Hân dọn hành lý vào phòng. Căn hộ cô thuê đã rất cũ, nằm trên tầng gác mái, lại không có thang máy đi lại, nhưng bù lại phong cảnh ở đây rất đẹp, nhìn xuyên qua cửa sổ gác mái có thể nhìn thấy một trang viên rộng lớn.

Sầm Bắc Đình vừa đặt kiện hành lý xuống đất, Hứa Hân đã ôm lấy cổ anh từ phía sau.

Sầm Bắc Đình ngồi dưới đất thở dốc, anh cầm lấy tay Hứa Hân, nghiêng đầu nói: "Đừng chạm vào người anh, toàn mùi mồ hôi bẩn lắm".

"Không sao hết". Hứa Hân nhẹ giọng nói. Cô ôm chặt lấy người Sầm Bắc Đình như ôm một con gấu khổng lồ, vui vẻ nói: "Em thật sự không ngờ anh sẽ đi cùng em".

Sầm Bắc Đình hôn lên mu bàn tay cô, giọng nói nghiêm túc: "Em là bạn gái của anh, anh không đi với em thì đi với ai?"

"Ừ". Hứa Hân vẫn ôm chặt lấy anh. Cô dán người lên tấm lưng rộng lớn của Sầm Bắc Đình, ngón tay di chuyển cọ xát trên bả vai anh, người anh quả thật có rất nhiều mồ hôi, hơi thở nóng bỏng, từng khối cơ bắp trên cơ thể đều căng cứng vì vận động mạnh.

Cô cảm giác được sự biến hoá kỳ diệu trên cơ thể Sầm Bắc Đình, cả người anh như đông cứng tại chỗ, một chút cũng không dám nhúc nhích.

Cô biết anh đang suy nghĩ điều gì nhưng cô cũng nguyện ý thoả mãn anh.

Sầm Bắc Đình rên lên một tiếng, đôi mắt anh đỏ ngầu với tay nắm lấy cổ tay Hứa Hân, "Em đang làm cái gì?"

Hứa Hân vô tội nói: "Em có làm gì đâu"

Sầm Bắc Đình gầm nhẹ: "Đừng trêu chọc anh".

"Ồ".

Sầm Bắc Đình nhấc bổng cô lên, cả người dán lên ván cửa phía sau lưng, cánh cửa kêu lên từng tiếng cọt kẹt, nhưng cô lại không có cảm giác đau đớn nào, ngược lại chủ động ôm lấy đầu Sầm Bắc Đình, thân thể vô lực trượt dần xuống dưới, cánh tay anh khoá sau lưng cô, dễ dàng đẩy cô lên trước.

Trên chiếc giường đơn nhỏ, Hứa Hân và Sầm Bắc Đình nằm cạnh nhau, mồ hôi trên người vẫn túa ra như tắm, ướt đẫm một mảng ga trải giường.

Hứa Hân thở hổn hển, từ từ bình ổn hô hấp.

Sầm Bắc Đình lúc này đã đứng dậy khỏi giường, anh nhặt lên chiếc áo bị vứt chỏng chơ trên nền nhà mặc vào người, vừa mặc quần vừa quay lại hỏi cô: "Em muốn ăn gì?"

"Em không muốn ăn". Hứa Hân mệt đến không muốn cử động, nheo mắt nói: "Em muốn ngủ".

"Được rồi" Sầm Bắc Đình khuỵu gối chui lại vào chăn, ôm lấy cô từ phía sau, dịu dàng nói: "Vậy em ngủ đi, lát nữa anh gọi em dậy".

Hứa Hân nức nở vài tiếng, quay đầu hỏi Sầm Bắc Đình: "Khi nào anh phải đi?"

Sầm Bắc Đinh nói: "Sáng mai anh đi". Anh lật người cô lại, miết nhẹ cài cằm nhỏ xinh của cô: "Thế nào, trời vừa sáng đã muốn đuổi anh đi? Sao lại có người tuyệt tình như vậy chứ".

"Anh phải trở về sớm vậy sao?". Hứa Hân đang buồn ngủ nửa chừng lập tức tỉnh táo lại.

"Ừ". Sầm Bắc Đình
Advertisement
cũng không còn biện pháp nào khác, mười hai tiếng ngày hôm nay đã là giới hạn rồi, nếu ngày mai anh còn không quay về, Ellen sẽ treo cổ ăn vạ trước cửa Sao Mai mất. "Có vài công việc phải giải quyết, nhưng em yên tâm, mấy ngày nữa anh lại qua với em".

Hứa Hân ừ một tiếng, cô ôm chăn ngồi dậy, tìm kiếm nội y không biết đã bị vứt ở chỗ nào, "Em không muốn ngủ nữa, chúng ta đi ăn cơm đi". Chỉ còn mấy tiếng ở bên nhau, cô hận không thể ngồi mặt đối mặt với Sầm Bắc Đình từng giây từng phút, làm sao có thể lãng phí thời gian vào việc ngủ chứ.

Sầm Bắc Đình bất đắc dĩ lắc đầu, anh trêu chọc nói: "Xem ra kỹ thuật của anh không đủ tốt, mới vừa kết thúc em đã có sức bước xuống giường".

Hứa Hân tức muốn chết, khuôn mặt cô đỏ bừng như máu, cố sức dùng đôi chân nhức mỏi đá một cái vào người Sầm Bắc Đình, "Anh anh anh, không biết xấu hổ".

Sầm Bắc Đình nắm lấy cỏ chân cô, dỗ dành nói: "Em buồn ngủ thì cứ ngủ đi, chúng ta còn một đêm cơ mà". Anh nắm lấy bộ quần áo trên tay Hứa Hân, kéo cô vào trong ngực, "Anh ở đây với em, chỉ cần em mở mắt là có thể thấy anh".

Hứa Hân rũ mắt, cô nhìn Sầm Bắc Đình nói: "Vậy em sẽ ngủ trong 30 phút, sau đó anh phải gọi em dậy".

"Được". Sầm Bắc Đình tạm thời đồng ý với cô

Hứa Hân vẫn không an tâm, một lần nữa nhắc nhở anh: "Anh phải kêu em dậy đấy".

"Anh hứa".

Thời điểm Hứa Hân tỉnh ngủ, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối mịt.

Cô vội vã cầm lấy quần áo mặc lên người, tức giận hỏi Sầm Bắc Đinh: "Đã thoả thuận là 30 phút rồi, sao anh không gọi em dậy!"

Sầm Bắc Đình giơ hai tay tỏ vẻ hối lỗi, anh nói: "Anh sai rồi, hiện tại cũng mới 8 giờ, vẫn chưa muộn lắm".

"Hừ!"

Nhập gia tuỳ tục, bọn họ quyết đinh ăn tối bằng món ăn phổ biến nhất của Canada, súp Poutine và bánh Pizza. Trong cửa tiệm, Sầm Bắc Đình lần đầu tiên chỉ cho Hứa Hân cách anh gọi món ở Canada như thế nào.

Anh nói điều quan trọng nhất là phải thể hiện sự tự tin của mình trước mặt họ, sau đó đứng cách một cửa kính bình tĩnh chỉ vào menu phía trên: "Zei su wan, san ke you" (This one, thank you)

"Pardon?"

"Zei su, wan" (This, one). Anh còn nhấn mạnh dù phải nhắc lại với tâm lý gặp may cũng không được để lộ sự xấu hổ.

"oh, pizza?"

Khi người phục vụ đoán đúng, nhất định không được biểu hiện mừng rỡ mà vẫn phải bình tĩnh trả lời lại: "Yes, san ke you" (Yes, thank you)

Hứa Hân xem toàn bộ quá trình gọi cơm gian khổ của Sầm Bắc Đình, nhìn anh bình tĩnh đối thoại với nhân viên phục vụ, cô không cảm thấy buồn cười một chút nào, ngược lại chỉ cảm thấy khoảng thời gian sống ở nước ngoài đó so với lời Sầm Bắc Đình từng nói với cô còn vất vả hơn rất nhiều lần.

Tính cách anh là vậy, luôn vui vẻ lạc quan, tích cực hướng về phía trước, nhưng đổi lại nếu một ai khác đứng ở vị trí của anh, tuyệt đối sẽ không thể nào bình tĩnh được như vậy.

Sầm Bắc Đình phát hiện Hứa đang nhìn mình thất thần, anh cảm thấy kỳ lạ liền hỏi: "Em sao vậy? Không muốn ăn pizza sao? Em muốn đổi món nào? Gà rán nhé?"

Hứa Hân vội vàng lắc đầu ngăn cản: "Không phải, em muốn ăn pizza"

Sầm Bắc Đình càng cảm thấy khó hiểu: "Vậy em nhìn anh chằm chằm như vậy làm gì? Trên mặt anh có gì sao?"

"Ừ" Hứa Hân gật đầu.

Sầm Bắc Đình chỉ vào gương mặt mình, hỏi cô: "Ở đây à?"

Hứa Hân nghiêng người, hôn một cái lên mặt anh.

Sầm Bắc Đình sửng sốt, anh nhìn Hứa Hân, một lúc lâu sau mới chỉ vào bên má còn lại: "Bên này hình như cũng có".

Hứa Hân trừng mắt nhìn anh, xấu hổ giơ thực đơn lên che mặt, nhỏ giọng kêu lên: "Anh đừng không biết xẩu hổ như vậy".

Sầm Bắc Đình cắn ống hút, anh nhìn Hứa Hân, trên mặt bỗng xuất hiện một nụ cười, anh đột nhiên câu lấy mắt cá chân Hứa Hân: "Nếu biết em vui vẻ như vậy, anh đã mua một xấp vé máy bay tặng em".

Hứa Hân: "!"

Sau khi ăn xong bữa tối, bọn họ ngồi tàu điện ngầm trở lại căn hộ, hai người tay trong tay đi dạo dưới ánh đèn nơi đất khách xa lạ.

Sầm Bắc Đình hỏi cô: "Khi nào thì em bắt đầu thích anh?"

Loại vấn đề này, cũng chỉ có người như Sầm Bắc Đình mới dám hỏi. Hứa Hân bị anh hỏi đến nghẹn họng. Ở một mức độ nào đó, câu hỏi này như một ván cờ, ai rung động trước, ai thích ai nhiều hơn, tất cả đều là những câu hỏi hóc búa. Mà trong tình cảm, người nào yêu sâu đậm hơn sẽ phải đau khổ nhiều hơn.

Sầm Bắc Đình tự luyến như vậy, cô không thể nào nói cho anh biết mình đã thích anh từ rất lâu. Nếu để anh biết, anh chắc chắn sẽ vô cùng đắc ý, sau đó trêu chọc khiến cô tức muốn chết.

"Em không nói cho anh biết đâu". Hứa Hân nhất quyết không tiết lộ.

"Đừng keo kiệt như vậy chứ". Sầm Bắc Đình nắm tay cô không buông, "Mau nói cho anh đi, nói cho anh đi mà".

Hứa Hân không chịu nổi anh làm nũng, chỉ có thể chọn một mốc thời gian đối phó, "Có lẽ là lúc anh mới trở lại nước"

"Vì sao?" Sầm Bắc Đình sờ cằm, kiêu ngạo nói: "Bởi vì lúc đó anh rất đẹp trai?"

Hứa Hân đỏ mặt, trừng mắt nói: "Đừng tự luyến như vậy".

Cô không thể nói lại Sầm Bắc Đình, sợ anh sẽ đào được bí mật nhỏ của mình, vì thế lập tức hỏi ngược lại: "Vậy còn anh? Anh thích em từ lúc nào?"

"Chà". Sầm Bắc Đình cảm khái một tiếng: "Từ rất lâu rồi"

Anh nghiêm túc nhớ lại khoảnh khắc ấy, vẻ ngọt ngào bắt đầu xuất hiện trên gương mặt, "Em còn nhớ ngày em mới chuyển đến không? Lúc đó anh đã nghĩ, chà, bạn cùng bàn này thật xinh đẹp, thành tích cũng thật tốt..."

Trái tim Hứa Hân đập thình thịch trong lồng ngực.

Sầm Bắc Đình tiếp tục nói: "Còn cho anh mượn vở để chép bài. Trời ạ, lúc đó em giống như một thiên thần vậy..."

Hứa Hân: "......"

"Tạm biệt". Cô lập tức quay người bước đi không nhìn lại.

Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện