Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Đều Là Chuyện Quá Khứ Cả Rồi


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Vậy ngoan ngoãn đợi tôi về”. 
Hắn đã mặc xong quần áo, đi đến bên, cúi đầu hôn lên trán cô rồi rời khỏi phòng.

Từ Mạn Nhu tức giận lau mạnh lên trán, rõ ràng đã hứa sẽ không cưỡng ép cô làm việc cô không muốn, nhưng lại bắt cô ở đây chăm sóc hắn cả tuần trời, thi thoảng còn lợi dụng cầm tay hoặc hôn cô.

Đúng là không thể tin được lời đàn ông. 

Từ Mạn Nhu lau một hồi mới nhớ ra tay mình dính đầy nước nho, bây giờ mặt cũng lấm lem rồi, cô liền chạy vào nhà tắm để rửa mặt. 
Nhưng nền nhà tắm trơn trượt, cô chạy quá nhanh không để ý, trượt chân ngã sõng soài trên nền gạch, đầu đập vào sàn nhà khiến Từ Mạn Nhu choáng váng mà ngất đi. 
Không biết qua bao lâu, khi cô mơ màng tỉnh dậy chỉ thấy đầu đau nhức, cô nhìn quanh, những dòng chảy hình ảnh ào ạt đổ vào não, khiến Từ Mạn Nhu choáng váng ôm chặt đầu.

Đầu rất đau, đau như muốn nứt ra. 
Rất lâu sau Cơn đau mới dần dần lắng xuống, nhưng cả người Từ Mạn Nhu uể oải dựa lưng vào tường, mặc kệ quần áo ẩm ướt.

Trái tim cô như bị một bàn tay hung hăng bóp nghẹt, đau đến không thể thở nổi. 
Từ Mạn Nhu bật cười, nụ cười tràn đầy thể lượng và chua chát.

Cô nhớ lại rồi, đã nhớ lại tất cả rồi. 
Người đàn ông vẫn một mực muốn dây dưa cùng cô, còn nói những lời dịu dàng khiến trái tim cô rung động mấy ngày qua thì ra là một tên ác ma tàn độc, đã từng giam cầm, cưỡng ép cô vô số lần, đã từng khiến cô tuyệt vọng đến mức phải tự sát. 
Thì ra hắn chỉ đổi chiêu trò chơi đùa cô trong lòng bàn tay mà thôi.


Nước mắt không cầm nổi tuôn rơi như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Khóc hồi lâu, Từ Mạn Nhu vỗ nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo, cô nhìn mình trong gương, bật cười thương hại bản thân quá ngu ngốc. 
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, cô mở cửa, vừa rồi một vệ sĩ đã đi theo Hoắc Thiên Phong, còn một người đứng ngoài, cô nhăn nhó ôm bụng. 
“Tôi...!đến ngày...!anh có thể đi mua giúp tôi...!thứ đó được không?” 
Hai vành tai vệ sĩ lập tức đỏ ửng, nhưng vẫn gật đầu, vội vàng rời đi.

Nhìn bóng lưng vệ sĩ đi khuất, Từ Mạn Nhu cũng lập tức cầm lấy túi vải của mình, rời khỏi bệnh viện.

Cô đón một chiếc taxi, đi thẳng về Dao Uyển. 
Quân Dao đang ở trong bếp chuẩn bị nấu món mới cho Cố Tư Bạch thì nghe tiếng bước chân cùng tiếng gọi nho nhỏ.“Chị!” Cô giật mình nhìn ra, thấy Từ Mạn Nhu đứng đó, hai mắt đỏ hoe. 
Cô vội vàng bỏ đũa xuống, chạy ra ngoài, “Có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc thế này?”. 

Từ Mạn Nhu ôm chầm lấy Quần Dao, khóc nức nở, nghẹn ngào nói, “Chị, em nhớ lại tất cả rồi.” 
Quân Dao hơi sững người, cô vuốt ve mái tóc mềm mại của Từ Mạn Nhu, nói nhỏ.

“Đừng buồn, đều là chuyện quá khứ cả rồi.” 
“Chị giúp em với, hắn ta vẫn bám theo em” Từ Mạn Nhu nhỏ giọng. 
“Chẳng phải Hoắc Thiên Phong đã hứa sẽ để cho em yên rồi mà?” Quân Dao nổi giận, kẻ này đúng là không giữ chữ tín, đã nói như vậy mà vẫn nuốt lời, 
“Có chuyện gì vậy?” Cố Tư Bạch vừa về, nhìn thấy cảnh này thì liền lên tiếng hỏi. 
Quân Dao kéo hai người ngồi xuống sô pha, nói rõ tình hình với Cố Tư Bạch.Anh hơi nhíu mày, cuối cùng nói. 
.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện