Cớ Sao Nói Không Yêu

Chương 17


trước sau

Advertisement

Edit: Cam



Nguyễn Tĩnh bôn ba mất nửa tháng rồi cuối cùng cũng trở lại thành phố N. Cô sắp xếp hành lý xong xuôi đâu đấy rồi ngủ liền một giấc, đến khi tỉnh dậy đã là năm giờ chiều, trong nhà cũng không còn ai. Cô không báo cho ai biết hôm nay mình trở về. Suy nghĩ một chút, Nguyễn Tĩnh quyết định đi ra ngoài tự giải quyết bữa tối. Cô lái xe tới nhà hàng bán đồ ăn Trung Quốc mọi khi vẫn hay lui tới. Vừa vào nhà hàng, Nguyễn Tĩnh liền chú ý ngay tới một người. Bốn mắt giao nhau, song phương đều dừng lại một chút. Nguyễn Tĩnh không khỏi run lên, còn đối phương thì chỉ lịch sự gật đầu chào cô.

Thành thực mà nói, người đầu tiên cô gặp khi vừa trở về là Triệu Khải Ngôn thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng vì sao cô lại cảm thấy có chút mất tự nhiên như vậy? Nguyễn Tĩnh do dự một lúc mới tiến lên chào hỏi, lại phát hiện ra người ngồi đối diện với anh là một cô gái. Nguyễn Tĩnh ý thức được sự nhận biết muộn màng của mình, cô lập tức đứng lại.

Nguyễn Tĩnh bỗng thấy mất hứng, cô lùi lại phía sau rồi bình tĩnh xoay người chọn một vị trí yên tĩnh và ngồi xuống. Nhân viên phục vụ đưa menu cho cô. Nguyễn Tĩnh không để tâm đến món ăn, cô vô thức nghiêng đầu nhìn chuỗi hạt trên cổ tay. Chất liệu gỗ đàn hương ánh lên vẻ sáng bóng thuần khiết. Cô đột nhiên bật cười. Đây xem như là quà chia tay nhỉ? Nguyễn Tĩnh rốt cuộc hiểu được bọn họ giờ đã như hai đường thẳng song song, cô từ chối anh, anh nhanh chóng dứt khoát rút lui, độ lượng và lịch lãm.

Ngày đó, khi rời khỏi nhà hàng, Nguyễn Tĩnh nghĩ rằng thái độ “Tương kính như tân”* này hẳn là kết cục tốt nhất.

(*Tương kính như tân: Tôn trọng nhau như khách.)

Nguyễn Tĩnh bắt đầu có chút danh tiếng trong giới nhiếp ảnh. Thành công của cô là ngẫu nhiên mà cũng là tất nhiên. Bá Nhạc và Thiên Lý Mã phải cùng nhau tồn tại thì mới làm nên chuyện, còn Triệu Khải Ngôn cũng có thể coi là Bá Nhạc của cô.

Tối đó, Khương Uy mời cô tới dự một buổi giám định đồ cổ. Nguyễn Tĩnh đã coi Khương Uy như người cộng tác rất tốt để gạt bỏ mọi rắc rối từ phía gia đình. Trên thực tế thì Khương Uy cũng coi cô như thế, hai bên hợp tác rất vui vẻ.

Nguyễn Tĩnh không chú ý lắm đến cách ăn mặc của mình, nhưng cách ăn vận đơn giản mọi khi cũng đủ làm nổi bật sự nhã nhặn của cô. Cô thích phối đồ với những chiếc khăn quàng cổ kiểu Anh, trông chúng luôn lịch sự một cách hoàn hảo.

Cho đến nay Khương Uy vẫn rất hài lòng với gu thẩm mỹ của Nguyễn Tĩnh, rất có phong cách riêng và phù hợp với mọi hoàn cảnh.

“Cảm ơn em đã tới! Chốc nữa nhìn thấy mẹ anh thì cười một cái là OK nhé.” Khương Uy thông báo nhiệm vụ ngày hôm nay.

Nguyễn Tĩnh gật đầu rồi kín đáo quét một vòng toàn bộ căn phòng, xung quanh đều là giới thượng lưu, “Em đã đứng cả ngày ở phòng triển lãm rồi, em qua bên kia ngồi đây. Mục tiêu xuất hiện thì gọi em nhé!”

Khương Uy bật cười, “Được rồi!”

Nguyễn Tĩnh ngồi ở chỗ nghỉ ngơi đợi chờ mười phút thì giật mình trông thấy một bóng dáng quen thuộc. Lúc ấy cô còn tưởng mình bị ảo giác. Đợi khi đối phương quay người lại, Nguyễn Tĩnh mới xác định người đó đúng thật là Triệu Khải Ngôn. Khải Ngôn không nhìn thấy cô. Bên cạnh sofa có người ngồi xuống. Nguyễn Tĩnh khẽ cười, “Sao vậy? Mục tiêu xuất hiện rồi ạ?”

“A, mẹ anh vừa mới cùng người ta đi xem cái bát từ thời nhà Nguyên rồi, về lại thời hiện đại chắc cũng phải mất một chút thời gian.”

“Sao không nghe anh nói Triệu Khải Ngôn cũng có mặt ở đây?” Nguyễn Tĩnh cười hỏi.

Khương Uy nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Tĩnh, “Em không biết anh ấy là người đương nhiên phải mời à? Người phụ trách còn đang nhiệt tình tiếp đón anh ấy kia kìa.”

Nguyễn Tĩnh khẽ nhướng mày nhưng không nói gì. Có một số người luôn luôn có dáng vẻ của một nhà tư bản.

“Em thấy bạn gái mới của Triệu Khải Ngôn chưa?” Khương Uy chỉ về một hướng và nói với vẻ vừa hâm mộ vừa ghen tỵ với diễm phúc của Triệu Khải Ngôn. Vừa mới nói xong, anh ta lại vô thức nhìn nhìn Nguyễn Tĩnh. Anh vẫn không rõ lắm về mối quan hệ giữa vị cộng sự này với Triệu Khải Ngôn, vài lần có hỏi thì Nguyễn Tĩnh chỉ nói hai người là bạn, về phần Triệu Khải Ngôn thì càng không tiết lộ bất cứ điều gì.

Sao có thể không thấy cơ chứ? Cô gái với trang phục nổi bật đó vẫn luôn nắm lấy tay anh ấy, trông cử chỉ rất thân mật lại phóng khoáng tự nhiên.

“Cô ấy tên là Tạ Hà, một họa sĩ tranh sơn dầu, hình như là người Phật Sơn. Nghe nói một bức tranh của cô ấy có thể bán được từ mười vạn đến tận hai mươi vạn cơ đấy.” Khương Uy tốt bụng giải thích, “Cô ấy và Triệu Khải Ngôn đã quen biết lâu rồi. Anh vẫn thấy lạ là tại sao cô ấy lại không cần một danh phận nào nhỉ? Anh nghe Vi Vi nói Tạ Hà đã quen biết với Triệu Khải Ngôn được hơn mười năm, nếu đây là một cuộc thi đấu tình cảm thì hoàn toàn có thể nói đó là một thi chạy marathon đấy.”

“Người làm nghệ thuật luôn có chút thoát tục, danh phận đối với họ chỉ là thứ yếu. Có lẽ cô ấy thực sự thích Triệu Khải Ngôn.”

“À, em có muốn tới đó chào hỏi một tiếng không?”

“Không đâu!” Nguyễn Tĩnh giữ chặt lấy Khương Uy đang định đứng dậy, “Lần sau đi, lúc nào chẳng có cơ hội.”

“Vừa rồi Khải Ngôn nhìn thấy em cũng bảo “Lần sau đi”, hai người có phải đã thống nhất trước với nhau rồi không?” Khương Uy nhận được cái lườm của Nguyễn Tĩnh thì thức thời chuyển đề tài, “Đi gặp mẹ anh sớm chút nhé? Sớm xong việc thì sớm được về.”

“Là sớm chết sớm siêu sinh chứ.” Nguyễn Tĩnh đứng lên. Cô đưa mắt nhìn về phía bên kia một lần nữa và để mặc Khương Uy lôi về hướng ngược lại. Đây là lần thứ hai bọn họ không nói chuyện với nhau mà quay người rời đi.

Hai ngày sau, tại phòng tranh Cao Phàm xuất hiện một vị khách bất ngờ. Lúc ấy Nguyễn Tĩnh đang ở bên ngoài. Trần Phàm vừa gọi điện cho cô,”Có một họa sĩ tên là Tạ Hà chỉ đích danh muốn gặp em đấy.”

Ban đầu Nguyễn Tĩnh không có phản ứng gì về việc người đó là ai, sau mới nhớ ra, cô liền lái xe trở lại phòng tranh.

Trần Phàm vừa thấy cô liền oán trách, “Sao một ông chủ như anh lại chẳng có chút địa vị nào thế!”

“Nói cách khác thì có lẽ người ta cảm thấy anh cao cao tại thượng không thể với tới được đó.”

Trước khi đi vào phòng khách, Trần Phàm nhắc nhở, “Người đẹp họa sĩ đó nói muốn mở một buổi triển lãm ở phòng tranh của chúng ta. Tính tình cô ấy có chút kiêu ngạo, em cố gắng kiềm chế nhé.”

Khi Nguyễn Tĩnh đẩy cửa bước vào, Tạ Hà có chút giật mình. Cô không ngờ vị tổng giám sát nghệ thuật mới của thành phố N lại trẻ như vậy, “Cô là Nguyễn Tĩnh?”

“Vâng, chị Tạ. Phòng tranh Cao Phàm của chúng tôi có thể giúp gì được cho chị không ạ?”

Tạ Hà luôn thích cách làm việc đâu ra đấy. Thái độ nhã nhặn và tác phong dứt khoát của Nguyễn Tĩnh không khỏi khiến cô nảy sinh thiện cảm. Cô buông chén cà phê trong tay ra rồi đi thẳng vào vấn đề hợp tác công việc, “Cuối tuần này tôi muốn tổ chức một buổi triển lãm ở phòng tranh của các cô. Nếu có thể, tôi hy vọng cô giúp tôi toàn quyền sắp xếp.”

Nguyễn Tĩnh trầm ngâm, “Cuối tuần này thì hơi gấp, tôi không biết có đủ thời gian để bố trí hay không.”

“Lùi lại một tuần cũng không thành vấn đề, tôi cũng không vội.”

Nguyễn Tĩnh gật đầu, “Tôi lên kế hoạch xong sẽ liên lạc với chị nhé!”

Tạ Hà thích cô gái thẳng thắn nhanh nhẹn này, “Tôi nghĩ cô sẽ làm rất tốt!”

Nguyễn Tĩnh thân thiện mỉm cười, “Cảm ơn chị!”

Vài ngày sau, Nguyễn Tĩnh bắt đầu tiếp xúc với Tạ Hà nhiều hơn, dù sao cũng là đối tác, nhưng bởi vì các công việc của Nguyễn Tĩnh đã được bố trí kín lịch từ trước nên chỉ có thể trao đổi với Tạ Hà sau giờ tan tầm. Đối phương dường như cũng đồng tình với cách sắp xếp này. Trải qua một thời gian làm việc chung với nhau, Nguyễn Tĩnh cảm thấy Tạ Hà không hề kiêu ngạo như lời nói của Trần Phàm, chẳng qua đó chỉ là tác phong nghề nghiệp của một người làm nghệ thuật mà thôi.

Mấy ngày này Nguyễn Tĩnh thường lái xe đến phòng làm việc của Tạ Hà. Tạ Hà vừa đặt bút xuống thì Nguyễn Tĩnh tiến vào. Cô mỉm cười đi pha hai tách cà phê, “Tay nghề của chị cũng thường thôi, em chịu khó một chút. Lần sau chị sẽ giới thiệu một người bạn cho em làm quen, anh ấy rất yêu thích cà phê.”

“Về phương diện này em không cầu kỳ đâu ạ.” Nguyễn Tĩnh nhấp một ngụm cà phê, “Chỉ cần không phải thuốc độc là được.”

Tạ Hà không khỏi bật cười, “Nguyễn Tĩnh, em quả thực là một người rất thú vị đấy!”

Nguyễn Tĩnh nhướng mày, “Là thế nào ạ?”

“Em rất thoải mái, không hề giống cánh phụ nữ.”

“Em không cảm thấy đây là lời khen ngợi gì cả.”

Tạ Hà khẽ kéo tay cô, “Biết sao không, nếu em là đàn ông thì chị nhất định sẽ theo đuổi em đấy, rất thông minh và điềm đạm.”

Nguyễn Tĩnh trêu ghẹo, “Em nghĩ người đàn ông chị thích chắc hẳn cũng không thiếu những đức tính này đâu nhỉ?”

“Anh ấy hả?” Tạ Hà đột nhiên có chút sầu não,”Anh ấy là người rất tuyệt tình.”

Nguyễn Tĩnh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Tạ Hà, “Chị xuất sắc như vậy, muốn bao nhiêu bạn trai mà chẳng được?”

“Nhưng mà chị chỉ muốn có một người thôi.”

Nguyễn Tĩnh cảm thán, “Cô bé đáng thương quá!”

Tạ Hà bật cười. Lúc này, không ai chú ý đến có người đang đi vào phòng làm việc.

“Khải Ngôn!” Tạ Hà là người đầu tiên nhìn thấy Triệu Khải Ngôn, cô nhất thời có chút không kịp phản ứng.

Nguyễn Tĩnh đứng lên, cô bình thản nhìn người trước cửa. Đôi mắt sâu thẳm của người ấy cũng thản nhiên nhìn cô.

“Khải Ngôn, vị này chính là tổng giám sát nghệ thuật của phòng tranh Cao Phàm, Nguyễn Tĩnh!” Tạ Hà không chú ý đến vẻ khác thường của hai người, “Nguyễn Tĩnh, đây là Triệu Khải Ngôn!”

“Hân hạnh, anh Triệu!”

Khải Ngôn hạ tầm mắt xuống. Khi lần thứ hai nhìn lại Nguyễn Tĩnh, trong mắt anh chỉ còn một vẻ bình thản nhàn nhạt, “Xin chào, cô… Nguyễn!”

Bọn họ đã được giới thiệu với nhau mấy lần rồi nhỉ? Trên mặt Nguyễn Tĩnh hiện lên một chút không đành lòng nhưng lại lập tức khôi phục vẻ bình thản.

Lúc này Tạ Hà bỗng có điện thoại gọi đến, cô nhanh chóng xuống dưới lầu. Khi Tạ Hà đi ra khỏi cửa, Nguyễn Tĩnh liền quay lưng lại, cô khẽ đưa tay day day ấn đường. Cho đến khi hai bên hông bị một đôi tay mạnh mẽ bao lấy từ phía sau, Nguyễn Tĩnh lập tức run lên, cô cố gắng hết sức để giữ được bình tĩnh.

Khải Ngôn biết mình đã vượt quá giới hạn, thế nhưng khi thấy cô quay lưng lại với mình, anh muốn kiên trì cố gắng giả bộ rốt cuộc cũng khó có thể kiên trì được nữa… Thì ra giới hạn của mình cũng chỉ có năm lần mà thôi. Khải Ngôn rất rõ mình đang đấu tranh trong tuyệt vọng. Anh đã đánh cược bằng sự tồi tệ nhất của chính bản thân mình, không liêm sỉ, không khí độ, anh chỉ biết liều chết quấn quít lấy cô hòng chiếm được một chút lưỡng lự của đối phương.

Lồng ngực Nguyễn Tĩnh bỗng thắt lại đau đớn. Cô đang định nói gì đó thì đối phương đã lùi lại một khoảng cách thích hợp. Một giây sau, Tạ Hà đẩy cửa bước vào.

Tất cả mọi chuyện vẫn quanh quẩn ở ranh giới, giống như một bức tranh ghép chưa được làm hoàn chỉnh, không ai tiếp tục tiến lên, cũng không có ai thử dừng hẳn lại.

Mà bức tranh ghép này cuối cùng đã bị phá vỡ vào một buổi tối trung tuần.

Nguyễn Tĩnh tham gia vào một buổi họp lớp với mấy bạn học cũ từ thời đại học. Vài người đang ở trong lô chơi đùa đến điên điên khùng khùng. Nguyễn Tĩnh uống nhiều rượu nên bị nhức đầu. Có người bảo cô đừng tự mình lái xe về mà nên gọi người tới đón. Kết quả là Nguyễn Tĩnh vừa cười hì hì vừa hỏi, “Bảo ai tới đón đây? Triệu Khải Ngôn à?”

Ai nấy đều tò mò, “Triệu Khải Ngôn là ai?”

“Là người đang hành hạ tớ đấy.”

“Người hành hạ cậu không phải là Tưởng Nghiêm à?” Hội bạn lập tức truy hỏi.

“Không phải, là Triệu Khải Ngôn!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện