Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé?

Chương 3


trước sau

Advertisement
Những ngày sau đó tôi vẫn sống tốt, ngoài việc hằng ngày đối mặt với Tina thì tất cả mọi việc đều ổn, Hàn Nhuận và tôi vẫn luôn bên cạnh nhau dù Kì Băng đã không còn ở đây nữa.

Kì Băng được giao nhiệm vụ bảo vệ con trai của tập đoàn Dương Gia, họ yêu cầu bạn ấy phải ở chỗ họ để có thể làm việc tốt hơn. Vậy là Kì Băng đến Mỹ, tôi rất lo cho bạn ấy, bạn ấy đã không có bạn giờ lại phải xa tôi, xa Hàn Nhuận, xa nơi quen thuộc này để đến một nơi xa xôi.

Tôi và Hàn Nhuận rất thường xuyên liên lạc với Kì Băng, qua mọi thiết bị chúng tôi có thể kề vai sát cánh mà không cần ở bên nhau.

Hai năm trôi qua rất nhanh, tôi đây không còn là Tiểu Mạc ục ịch xấu xí và vô dụng bất tài nữa, tôi là một thiều nữ 17t xinh đẹp và mạnh mẽ hơn hết.

Khoảng thời gian đó tôi rất hài lòng về bản thân, thân hình béo tốt của tôi bỗng hóa...thiên nga, nói quá nhỉ? Nhưng đúng thật là như thế, bữa ăn của tôi luôn được Hàn Nhuận giám sát anh ấy cứ luôn "chỉnh" tôi. Sức tập luyện của tôi tăng gấp đôi ngày xưa, có lần "lão bà" Tina khen tôi có cố gắng, tôi không thích dậm chân tại chỗ. Có lẽ vì vậy tôi giảm cân nhanh chóng, có lần tôi nghĩ có nên cắt phăng mái tóc dài này hay không nhưng cô bạn Kì Băng kiên quyết bắt tôi giữ.

Tôi thay đổi rất nhiều chỉ trong hai năm ngắn ngủi, tên tôi luôn có mặt trong top nữ sát thủ trong tổ chức, đứng đầu là Tina.

Ngày đầu tôi nhận nhiệm vụ......để nhớ xem....

Hôm đó tôi rất phấn chấn, lúc ăn cơm tôi cười nói vui vẻ với Hàn Nhuận, chỉ duy nhất hôm đó anh cho tôi ăn thả ga...nhưng không tôi quen với chế độ cũ rồi...cùng lắm chỉ ăn hai chén cơm là nhiều.

- Nhuận ca! Anh nghĩ xem nhiệm vụ này có dễ quá không?

- Nhóc đừng có mà coi thường nhiệm vụ. Nếu dễ thì không cần đến chúng ta rồi.

- Thế nếu em làm...không được thì thế nào?

- Ngốc thế! Tự tin như những lần tập luyện là được

- Vâng

Hàn Nhuận thích vò tóc tôi những lúc tôi hỏi những câu ngốc nghếch như thế, anh ấy có cách an ủi riêng của mình, anh ấy lúc nào cũng tin tưởng vào tôi, anh ầy là người duy nhất tôi có thể gọi là "anh".

Lúc đang ăn cơm Từ Thẩm có đến ngồi cùng tôi vài phút, từ lúc tôi " hóa thiên nga" ai cũng chú ý đến tôi, có người ngưỡng mộ sắc đẹp tìm ẩn nơi tôi, có người ca ngợi thành tích tôi không ngớt. Thế nhưng tôi vẫn không quan tâm, chỉ cần ba mẹ hài lòng, Kì Băng và Hàn Nhuận bên cạnh cỗ vũ tôi có thể còn xuất sắc hơn thế nữa.

- Chiều em rãnh chứ?

- Em có nhiêm vụ

- Thế ngày mai?

- Em cùng Tina tập luyện, cùng Hàn Nhuận đua xe với ba em, rồi ăn cơm cùng họ

- Vậy có dịp anh có thể mời em ăn cơm chứ?

- Anh nghĩ em không đủ tiền mua một phần cơm ngon ở đây sao?

Tôi không muốn tỏ ra lạnh nhạt với bất kì ai, tôi chỉ có cảm giác ở Từ Thẩm từ lâu tôi đã không còn cảm giác gần gũi, tôi cảm thấy dơ bẩn...đó là sự thật. Tôi vẫn coi anh là bạn như mọi người, anh nhiều lần ngỏ ý muốn gần tôi nhưng cho tôi xin...nếu tôi phát điên đột xuất sợ rằng tôi bắn anh chết.

Lúc Từ Thẩm rời đi Tina và Hàn Nhuận nhìn tôi, vẫn là ánh mắt ngạc nhiên như thường, hai người họ không hiểu tại sao tôi lại từ bỏ thần tượng trước kia của mình. Tôi cũng chẳng muốn nhắc tới, cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì, tôi vẫn vui vẻ, hòa đồng sống tốt cuộc sống của mình.

Lúc tôi chuẩn bị cho nhiệm vụ đã 10h tối, thời gian chẳng sớm mấy, cũng không trễ lắm vẫn căng mắt ra làm việc được.

Nhiệm vụ này khá thú vị, tôi sẽ đột nhập vào một tòa cao ốc để chỉ lấy một sấp lài liệu trong két sắt thôi. Tôi chẳng phải ăn trộm nhưng nghe nói người đề ra yêu cầu lần này đã bỏ ra số tiền cao ngất để lấy sấp tài liệu kia.

Thường thì tổ chức sẽ chia 5:5 cho chúng tôi, nếu tính ra ba mẹ tôi hưởng không ít nhỉ? Mà nếu có chia 7:3 đi nữa số tiền tôi có cũng rất cao từ đó có thể kết luận thức chứa trong tài liệu rất đáng giá...

Tôi mặc một bộ đồ màu đen toàn tập, tóc búi cao, mang mắt kính nhìn ban đêm. Tôi cần đến được tầng 29 để có thể tiến hành.

Hàn Nhuận nói đúng mặc dù vỏ bọc của nhiệm vụ chỉ đơn giản là lấy đi đồ nhưng thực chất nó rất nguy hiểm, nguy hiểm vô cùng a!

Tòa cao ốc chẳng có lấy một bảo vệ, hay thật! Nhưng nhìn mà xem Camera là loại tốt đấy, thông qua chiếc kính tôi đang mang có thể thấy mấy chục tia hồng ngoại chứ chã chơi.

Tôi quét mồ hôi trên trán cố bình tâm mà nghĩ cách, tôi đang đứng ở tầng 29 khó khăn lắm mới thoát được cả mấy chục chiếc camera, tôi có đủ trình độ để làm nhiễu sóng.

- Nhuận ca!

- Sao?

- Anh đang ở đâu đấy?

- Anh ở con hẻm bên tay trái tòa nhà. Truyện Khác

- Em bắt đầu hành động đây...anh tin em chứ?

- Em sẽ tốt thôi! Ba mẹ em là ai chứ? Đứa con gái của họ kém cạnh sao?

- Ok

- Nhớ phải giữ tâm trạng thoải mái vào

Tôi chẳng nói thêm gì vào thiết bị kết nối nữa, Hàn Nhuận nói đúng lăm ba mẹ tôi giỏi thế tôi sẽ giống họ sẽ xuất sắc như thế!

- Băng Băng....tớ sẽ đồng hành cùng cậu....hãy mãi cỗ vũ tớ nhé!

Tôi bật chế độ " quấy rối" 10phút, tôi nghĩ vượt qua mấy tia hồng ngoại chỉ 2-3phút gì đó, tôi phá mật mã khá nhanh nên khi tôi ra khỏi nơi này vẫn rất lâu sau đó camera mới có thể hoạt động, vậy thì thần chẳng biết quỷ cũng không hay gì.

Truyện convert hay : Tùy Mạt To Lớn Hạ Long Tước

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện