Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé?

Chương 2


trước sau

Năm tôi lên 15t mọi thứ vẫn như vậy chỉ trừ những bài tập luyện ngày càng căng thẳng ở tòa thành, Kì Băng rõ ràng đã trở thành bạn thân của tôi.

Thân hình béo tốt của tôi vẫn giữ nguyên tình trạng mà không xoay chuyển, nhờ có khuôn mặt xinh đẹp được truyền từ dòng máu bố mẹ tôi mới có phần khá hơn.

Kì Băng cũng trở nên rất sinh đẹp bạn ấy vốn ốm...nhưng ba vòng khỏi chê đấy nhé! Bạn ấy chăm chỉ tập luyện hơn là lo toan đến mấy chuyện tình cảm nam nữ.

Kì Băng vốn đua xe giỏi nên ba tôi rất mến bạn ấy, tôi thì chỉ giỏi mỗi việc bắn súng. Chúng tôi thường hay hỗ trợ nhau nhiều nên có người thường gọi hai chúng tôi là " cặp bài trùng" tên nghe rất thú vị.

Chỉ đáng tiết sau liên tiếp những kết quả kiểm tra huy hoàng là một tinh thần thép và sức tập dẻo dai hơn bình thường.

Trên tôi có rất nhiều sư huynh, sư tỉ thế mà lại nhắm ngay Tina. Cô ấy là người Mỹ chính gốc đấy, tất cả mọi mặt đều hoàn hảo, cô ta bằng tuổi Hàn Nhuận. Cô ta rất thích " quan tâm" đến tôi và Kì Băng, nhưng tôi biết tổng hết. Cô ta thích Hàn Nhuận nên tìm cách luôn theo sát chúng tôi.

Cô ấy trực tiếp huấn luyện tôi và Kì Băng, phải nói mệt muốn đứt hơi cơ đây, tòa thành đâu nhỏ cơ chứ thế mà cứ bắt bọn tôi chạy liên tục mấy vòng có nước tắt thở. Nhào lộn đến chóng cả mặt vẫn chưa được tha, thế nên từ đó tôi với Kì Băng quyết không đội trời chung với ả.

Bằng....Bằng

- Cậu nghĩ xem có phải Tina ép chết chúng ta rồi không?

- Tớ không biết! Nhưng tớ biết rằng sẽ có ngày chúng ta đánh bại ả

- Phải

- Tiếp tục đi

Tôi và Kì Băng tập bắn súng, chắc hẳn giờ này ả Tina đang tìm chúng tôi, may mà chỉ còn vài phút nữa là tới giờ cơm.

Nhà ăn tập thể vẫn nhộn nhịp, ồn ào nhưng thức ăn thì chẳng chê vào đâu. Tôi đang ngẩng ngơ nhìn sang bàn bên cạnh...trong số những thanh niên ngồi đó có một anh rất điển trai, thành tích lại rất tốt.

Cái tuổi 15 là lúc mọi xúc cảm trổi dậy ghê gớm, tôi thích anh ấy vì anh ấy giỏi lại đẹp trai. Nhiều lần tôi tặng quà cho anh ấy, anh ấy cười với tôi rất dịu dàng còn gọi tôi là " quả bóng nhỏ"

Anh ấy là Từ Thẩm 22t, rất nhiều cô gái thích anh ấy. Anh ấy nổi bật nhất là với nụ cười tỏa nắng, trời ạ sao lại có người toàn vẹn như thế cơ chứ?!

Tôi chẳng biết Tina linh đến cở nào, ngay giờ phút mơ mộng của tôi chị ta cùng Hàn Nhuận mang cơm đi đến. Chị ta ngồi cùng Hàn Nhuận đối diện bọn tôi, Hàn Nhuận vẫn chỉ quan tâm đến Kì Băng và tình trạng " sắp thành heo " của tôi.

- Anh phục em thật đấy! Ăn như thế có ngày phì ra cho xem

- Anh ăn nói cho cẩn thận đấy nhé! Em đây là lo cho dạ dày mình.

- Tốt thôi sau này mà có ế cũng đừng trách sao anh không lo cho em.

- Em xin nhận

Nhìn bộ dạng Tina tôi nhịn cười không nổi đâu. Cô ta tức đến đỏ mặt tía tai kia kìa. Kì Băng nhiều lần khuyên tôi lằm vậy không hay nhưng tôi thấy hay chết đi được.

Vài ngày nữa là đến đợt kiểm tra thể lực của tháng, nó nhằm đánh giá năng lực của chúng tôi qua từng ngày. Đây cũng là dịp để ai tranh tài thì tranh tài, ai thể hiện thì thể hiện.

Tôi và Kì Băng thi nhau tập luyện hăng say quên giờ giấc, mẹ tôi cũng thường bồi bổ cho cả hai chúng tôi.

Trước ngày kiểm tra tôi có đem một bát canh gà cho Từ Thẩm, tôi nghĩ người như anh ấy chắc hẳn sẽ rất cần những món bổ dưỡng này. Tôi gõ cửa nhiều lần mà chẳng thấy anh ra mở, tôi tự mình vào trong, tôi cũng từng đến nhiều lần nên quen nơi này rồi.

Tôi đặt bát canh nóng hổi lên bàn cho anh, tôi tìm xung quanh chẳng thấy anh đâu. Lúc đi ngang phòng ngủ tôi có nhìn qua khe cửa, cửa chưa đòng hết chỉ là một khe hở cở chừng một ngón tay nằm ngang...đó là ngày tôi bước thêm một bước trong cuộc sống.

Trên chiếc giường trắng hầu như phòng nào cũng giống nhau tôi bắt gặp hai thân ảnh quấn lấy nhau không một mảnh vải che thân. Từ Thẩm vận động trên người...Tina khiến cô ta phát ra những âm thanh ghê rợn.

Lúc tôi bình thản quay đi tôi còn nghe rõ họ nói với nhau những lời khiến tôi nổi hết da gà da vịt.

Tôi đem bát canh ra ngoài, đóng cửa rất nhẹ nhàng, tôi cố định tâm đi đến đầu hành lang rồi để nó ở một góc cầu thang.

Tôi chạy rất nhanh chạy thục mạng, bên tai vẫn vang tiếng nói hai người họ, trong đầu tôi những hình ảnh đó thay nhau luân chuyển." Thẩm....nhanh"," Chị...chị đẹp thật"

Tôi chẳng biết camera ghi hình có quay được bóng dáng tôi trên hành lang không? Ở đây ngoài phòng ngủ của mọi người nơi nào cũng gắn camera....

Tôi đến phòng tập bắn, tôi nhắn tin cho Kì Băng bảo bạn ấy đứng ngoài phòng không được cho ai vào....bạn ấy âm thầm gác phía ngoài cho tôi....còn tôi ra sức bắn những phát súng liên tiếp lên từng tấm bia đang chuyển động.

Tôi không khóc, chẳng buồn....tôi thấy ngạc nhiên thôi! Tôi ngạc nhiên với hành động của hai người họ...một người tôi thầm thích...một người tôi ghét vô cùng.

Tôi mới chỉ 15t thôi! Thấy những hình ảnh đó ngạc nhiên thì chẳng lạ đâu. Phải tôi béo như thế...xấu như thế có giàu....có tốt...có lương thiện thế nào cũng chẳng ai để ý đến.

Tôi chẳng biết Kì Băng có còn đứng phía ngoài hay không? Tôi chỉ biết đã qua một đêm tôi liên tục bắn súng...chỉ biết tôi đã bỏ cuộc kiểm tra.

Lúc tôi mở cửa bước ra tôi rất ngạc nhiên...Kì Băng vẫn đứng đó...vẫn tỉnh táo...hẳn bạn ấy cũng thức trắng như tôi.

Tôi cùng bạn ấy đi ra ngoài tòa thành, vệ sĩ không cho phép chúng tôi ra...tôi không ngại hướng cây súng vào họ, họ biết tốt nhất không nên động thủ với tôi.

Tôi cùng Kì Băng ngồi bên vách núi hướng ra biển, bạn ấy luôn lẳng lặng bên cạnh tôi, hai chúng tôi ngồi rất lâu sau đó mới quay về.

Những ngày sau đó tôi sống rất bình thường, kì kiểm tra lại tôi vẫn chưa thể đạt, nhưng Kì Băng khác tôi bạn ấy đạt xuất sắc và bạn ấy đã nhận nhiệm vụ đầu tiên sau ngần ấy năm tập luyện.

Truyện convert hay : Minh Triều Bại Gia Tử

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện