Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Vậy Tôi Thật Đúng Là Quá Lợi Hại Luôn


trước sau

Editor: SusanTrần Tiểu An vẫn đang mặc bộ đồ xuyên thấu như tuyết trắng đó, bây giờ cậu đang ngồi ở rìa sâu khấu chữ T. Dư Hoán cũng ngồi bên cạnh, anh cởi áo khoác của mình xuống rồi khoác lên trên người Trần Tiểu An. Trần Tiểu An khép chặt áo khoác lại, nhỏ giọng nói: “Em lại làm anh lo lắng rồi.”

Dư Hoán lắc đầu, anh còn cảm thấy rất buồn rầu vì lần nào bản thân mình cũng chẳng thể giúp được gì, vậy thì sao có thể trách Trần Tiểu An cơ chứ.

Mấy người khác cũng lần lượt đến ngồi cạnh, không biết vì sao mà tất cả đều làm ra vẻ mong chờ được nghe chuyện xưa.

Sau khi trò chuyện với nhau vài lượt thì Huyền Vũ đã biết tình trạng hiện tại của Trần Tiểu An nên hắn kể lại những việc trước kia cho Trần Tiểu An.

Lúc trước Trần Tiểu An vẫn luôn cho rằng mình chiếm được lá cờ này cho nên mới trở thành cái gọi là “vua trong vạn yêu.” Nhưng sau khi nghe Huyền Vũ giải thích, cậu mới biết chính bản thân cậu đã có đủ khả năng để ra lệnh cho vạn yêu rồi, chỉ là lúc đó Huyền Vũ cảm thấy cậu cần phải có một phụ kiện xứng tầm với thân phận của mình. Vì vậy hắn bèn đòi một giọng máu ở đầu quả tim của Trần Tiểu An để luyện ra lá cờ này, do đó bản thân lá cờ cũng kế thừa được năng lực của Trần Tiểu An. Vả lại lá cờ này chỉ có duy nhất Trần Tiểu An mới dùng được, những người khác muốn dùng thì phải do cậu ủy quyền mới được.

Trần Tiểu An mơ mơ hồ hồ nói: “Vậy tôi thật đúng là quá lợi hại luôn…”

Huyền Vũ nói: “Trước đây cậu lãnh đạo mọi người đánh cho bọn quỷ tộc xâm lược phải chạy trối chết, không ai không phục cậu cả.” Chuyện cũ này nói ra thì rất dài, Huyền Vũ cũng không nói rộng ra mà chỉ đề cập đến một câu như vậy thôi.

Trần Tiểu An gãi gãi đầu: “Lại có chuyện như vậy sao?”

“Đám yêu quái tu luyện sau này chắc là không biết đến việc này…”

Đồng Tinh thấy Huyền Vũ nhìn về phía mình liền vội vàng nói: “Anh đừng nhìn tôi, dĩ nhiên tôi có biết, chỉ là tôi không nhận ra… Tiểu An vậy mà lại là Bạch Hổ đại nhân.”

“Đại nhân gì chứ… Đừng gọi như thế, kỳ cục lắm.” Trần Tiểu An lại nói, “Vậy sao Thanh Long vẫn cứ nhất định phải đoạt được lá cờ này? Gã không biết lá cờ này người khác không dùng được ư?”

Hẳn là vẫn còn người khác nhìn chòng chọc vào lá cờ này… Nhưng chẳng lẽ bọn chúng không biết lá cờ này ngoại trừ bản thân nó ra thì người ngoài đều không dùng được sao?

Huyền Vũ nhìn nhìn mọi người xung quanh, đoán rằng những người này cũng là người mà Trần Tiểu An tin tưởng, vì vậy hắn nhỏ giọng nói: “Đây quả thật không phải chuyện mà tất cả mọi người đều biết, rất nhiều người không biết nội tình sẽ nghĩ rằng cậu vì có được lá cờ đó nên mới có thể sai khiến chúng yêu quái làm này làm nọ… Tuy nhiên về Thanh Long thì tôi chắc chắn là gã có biết.”

Nghe Huyền Vũ nói như vậy, Trần Tiểu An cảm giác càng khó hiểu hơn: “Vậy hắn vì lý do gì chứ?”

“Các cậu đánh nhau từ nhỏ đến lớn, hồi đó hắn luôn viện đủ mọi cớ để đánh với cậu, nhưng vẫn luôn đánh không lại cậu”, Huyền Vũ khẽ híp mắt, hắn hơi xúc động mà nói: “Ban đầu tôi tưởng là gã nhìn cậu không vừa mắt. Nhưng sau đó hắn không tìm được cậu, càng sống càng đần độn, gã còn hỏi tôi rằng cậu đi đâu rồi, tôi biết cậu… không muốn bị người khác làm phiền nên mới không nói. Chắc là gã biết lá cờ ở đâu thì cậu ở chỗ đó, cho nên gã mới đến tìm cậu.”

Quý Nhất Nhiên nghe thấy thì khóe miệng liền giật giật: “Có phải gã có tật xấu không, đánh không lại người ta mà còn ngày ngày tới cửa chịu đòn.”

Đồng Tinh cũng bật cười, nói đùa: “Có thể gã là gay ngầm [1] đó.”

[1]

Rõ ràng câu đùa này không được buồn cười cho lắm, Dư Hoán nghe xong trên mặt không chút thay đổi, nhưng bàn tay nắm lấy tay Trần Tiểu An đã siết thật chặt. Trần Tiểu An không hiểu vì sao nhưng cũng nắm ngược lại tay Dư Hoán, đầu ngón tay còn gãi gãi lòng bàn tay Dư Hoán, giống như đang chơi trò gì vui lắm ấy.

Huyền Vũ nói tiếp: “Hồi nãy tôi nói lá cờ không có ở trên người cậu nên tạm thời gã không còn lý do nào để kiếm chuyện đánh nhau nữa, vì vậy gã mới bỏ chạy… Theo tôi phỏng đoán thì là thế, có điều sau này chắc chắn gã vẫn sẽ tới tìm cậu làm phiền…”

Trần Tiểu An nghiêng đầu: “Nhưng Chu Tước nói Thanh Long muốn làm Yêu Vương cơ mà…”

“Cậu đã gặp Chu Tước rồi à”, Huyền Vũ thở dài, “Với cái đầu óc đó của hắn thì biết cái gì chứ?”

“Vậy thì Thanh Long này thật ra cũng không xấu xa như chúng ta vẫn tưởng nha… Nghĩ lại thì thấy cũng đúng, lúc đó bọn họ đánh nhau ở Trần gia, đánh đến mức trời đất tăm tối, nhưng gã cũng chẳng liên lụy đến những người phàm ‘trói gà không chặt’ như chúng ta. Cảm giác gã như kiểu mấy đứa trai thẳng muốn gây sự chú ý với nữ sinh ngồi bàn trên ấy.” Quý Nhất Nhiên nói được một nửa thì bỗng nhiên nhận ra cái gì đó, nhìn sang Dư Hoán một cái, càng nói càng nhỏ giọng lại, cuối cùng hắn dứt khoát thay đổi chủ đề luôn cho lành. Hiếm khi hắn thông minh được một lần mà nói, “Nếu nói vậy thì có thể lôi kéo gã thử à nha, thăm dò gã một chút xem lúc đó là ai nói cho gã biết lá cờ ở Trần gia.”

Huyền Vũ cũng không biết Trần gia có chuyện gì nên khi nghe thấy vậy, hắn có hơi ngơ ngác. Quý Nhất Nhiên kể cho hắn nghe thì lại thấy Huyền Vũ lộ ra vẻ mặt đau đớn vô cùng, hắn vỗ đùi lắc đầu: “Nghiệp chướng ghê… Nếu Từ Hành Chu biết con cháu của đồ đệ anh ta đối xử như vậy với Tiểu Bạch thì chắc sẽ chọc anh ta giận đến mức bật quan tài bò ra ngoài luôn.”

Lại là Từ Hành Chu, Dư Hoán đã nhiều lần nghe thấy cái tên này từ miệng người khác. Anh không hào hứng lắm, cũng chẳng hề muốn nghe bọn họ tiếp tục hồi tưởng chuyện xưa nữa, có điều anh cũng không mở miệng chen ngang, trên mặt vẫn duy trì biểu cảm cũng xem là khá tốt. May là Đồng Tinh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: “Nếu đã xác định sau này không xảy ra rắc rối nào thì tôi tìm người tới xử lý hiện trường một chút nhé, sân khấu này là tôi thuê của người khác, buổi tối còn phải trả lại… Cạn lời luôn, show diễn của tôi cứ vậy mà bị quậy cho đi tong luôn rồi.”

Ban nãy cảnh tượng Thanh Long đột nhiên lên sân khấu khống chế Trần Tiểu An bị rất nhiều người nhìn thấy, cũng chẳng có cách nào giấu diếm được, nên chỉ có thể an ủi rằng may là bọn họ thật sự không đánh nhau tại hiện trường. Quý Nhất Nhiên và Đồng Tinh cùng nhau nghĩ ra một đoạn văn rồi đăng lên làm bài thông báo, nói là có fan cuồng xông lên sân khấu, bây giờ fan này đã được khống chế rồi.

Về phần sau đó các cư dân mạng điên cuồng chửi bới công tác bảo an không làm tốt các thứ, thì Quý Nhất Nhiên cũng không có tìm thủy quân khống bình [2], xem như là ngược fan [3] vậy.

[2] & [3]

Trước khi tạm biệt Dư Hoán đã hỏi thông tin liên lạc của Huyền Vũ, trong số rất nhiều người thì trông Huyền Vũ này là biết được nhiều nhất. Có rất nhiều chuyện đáng lẽ phải đợi Trần Tiểu An tìm lại ký ức mới có thể biết, nhưng nếu bây giờ anh bạn cũ này sẵn lòng giải thích một vài việc thì đó cũng là điều tốt nhất.

Buổi tối sau khi trở về Trần Tiểu An lao vào cái máy Taiko Drum Master của cậu, Dư Hoán quay về phòng liền gọi điện cho Huyền Vũ. Huyền Vũ không hổ là làm về ngành dịch vụ khách hàng, kỹ năng giao tiếp chuyên nghiệp đến mức Dư Hoán còn tưởng là mình đang gọi điện thoại cho dịch vụ hậu mãi. Dư Hoán nhanh chóng vào chủ đề chính: “Tiểu An có rất nhiều ký ức tạm thời không tìm về được, có một số việc tôi có thể hỏi anh không?”

Huyền Vũ tỏ vẻ có thể.

Dựa theo lời Huyền Vũ nói trước đó, Dư Hoán đã biết hắn rất rõ ràng với tình trạng mấy trăm năm nay của Trần Tiểu An. Vì thế anh hỏi trước một vấn đề anh quan tâm nhất: “Thân thể Tiểu An hình như không tốt lắm, lúc trước ngài Chu Tước có nói một chút rằng viên tinh linh trong cơ thể Tiểu An đã vỡ, nhưng cụ thể là chuyện gì xảy ra thì ngài ấy cũng không biết… Hẳn là anh biết Tiểu An ở lại Trần gia để dưỡng thương nhỉ, em ấy như vậy… có thể trị tận gốc được không?”

Trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài, Huyền Vũ nói: “Vốn dĩ viên tinh linh có thể từ từ lớn lên lại, có điều tốc độ sinh trưởng quá chậm… Nhưng ở phương Bắc có một loại tinh thạch thiên nhiên có thể thúc đẩy sự sinh trưởng của viên tinh linh, nhưng nghe nói tinh thạch này một ngàn năm mới ra quả một lần, vả lại cũng chỉ là nghe nói mà thôi, suy cho cùng cũng chưa từng có ai thật sự gặp được nó. Lúc đó Tiểu Bạch sợ chuyện mình bị thương để lộ ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, nên cậu ấy mới biến thành bộ dạng con mèo để ẩn nấp.”

Hóa ra là như vậy.

Dư Hoán lại hỏi: “Vậy làm sao mà em ấy bị thương?”

Đầu bên kia điện thoại yên lặng một khoảng thời gian dài, hồi lâu sau Huyền Vũ lại thở dài lần nữa: “Từ Hành Chu phải độ lôi kiếp, Tiểu Bạch cản thay anh ta.”Lời tác giả: 1×1!! Không phải tình tay ba máu chó!! (điên cuồng ám chỉ)

Dù sao hôm nay ai đó ăn dấm chua thì ngày mai cũng sẽ khiến cho ảnh xấu hổ~

Cảm ơn các vị thiên thần nhỏ =3=

Truyện convert hay : Minh Triều Bại Gia Tử

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện