Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 13


trước sau


"Đông cục cưng sao vậy ạ?" Nguyên Khê nghe thấy tiếng động, dụi mắt tỉnh lại.

Ngải Thụy vỗ vỗ lưng cậu, nhẹ giọng dỗ, "Nhóc con không sao, cháu ngủ tiếp đi."
Ngải Thụy tự nhận bản thân đối xử với tiểu nhân ngư vẫn rất là dịu dàng săn sóc, không biết lời đồn hắn đánh tiểu nhân ngư là từ đâu truyền ra, hại hắn bao nhiêu năm vẫn chưa tìm được bạn đời.

Sau khi dỗ Nguyên Khê ngủ, Ngải Thụy quay đầu xem Đông cục cưng, bé nhắm chặt mắt, lông mày nhăn lại, hai má đỏ bừng, rõ ràng đang rất khó chịu.

Tiểu nhân ngư mới thức tỉnh đồ văn đều sẽ có nhiều khó chịu như vậy, cố gắng vượt qua là ổn, Ngải Thụy nói với Hàn Trạm, "Cháu chăm sóc nhóc con cho tốt."
Hàn Trạm ôm chặt tiểu nhân ngư trong lòng, không đáp lời.

Lúc này, Đông cục cưng mơ thấy mình biến thành nhân loại đang đứng trên mặt đất, trước mặt là những tòa nhà cao tầng, đằng sau là xe cộ tấp nập, Đông cục cưng nghiêng đầu, cảm giác bản thân lạc lõng giữa thế giới ồn ào này.

Đông cục cưng mờ mịt, hình ảnh trước mắt dường như rất quen thuộc, bé cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ ra cái gì.

Đúng rồi, bé nhớ tên mình là Đông Thần, từng là một con người.

Đông cục cưng cúi đầu nhìn tay mình, cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

Chiếc quần gò bó đôi chân làm Đông cục cưng rất không thoải mái, bé muốn biến về đuôi cá, nhưng làm cách nào cũng không thể biến lại được, Đông cục cưng vô cùng lo lắng, cái đuôi nhỏ của bé đâu mất rồi?
"Đông cục cưng, dậy nào." Bàn tay lạnh lẽo của Hàn Trạm dán lên mặt Đông cục cưng, nhiệt độ cơ thể của bé vẫn cao như cũ, đến gần thôi mà cậu cũng cảm giác được một luồng hơi nóng phả ra, Hàn Trạm thậm chí lo cơ thể bé nhỏ của Đông cục cưng sẽ bị nóng đến chín luôn.

Đông cục cưng nhăn mày, miễn cưỡng mở mắt ra, "Anh ơi, nhóc con buồn ngủ lắm ~ "
"Dậy ăn cháo thịt." Hàn Trạm bế tiểu nhân ngư đang làm nũng lên, cậu thức trắng đêm qua, buổi sáng thấy Đông cục cưng không còn khó chịu như vậy nữa, cậu và Ngải Thụy đi ra ngoài một chuyến.

Bên ngoài hẻm núi bị bão lốc càn quét dữ dội, cậu và Ngải Thụy không bơi xa mà dạo một vòng dưới hẻm núi, tình cờ nhặt được mấy con kỳ tôm đang run rẩy ẩn nấp trong khe đá.

Hàn Trạm lột lớp vỏ dày của kỳ tôm, mài giũa thành hai cái chén to bằng lòng bàn tay, sau đó gỡ thịt tôm đựng trong chén.


Ngải Thụy rất tự nhiên bưng lên một chén thịt tôm, đánh thức Nguyên Khê, "Tiểu Nguyên Khê, dậy ăn thịt nào."
"Chú Ngải Thụy, Đông cục cưng bị làm sao vậy ạ?" Nguyên Khê tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là đi xem Đông cục cưng, cậu nhớ rõ khi đang ngủ, loáng thoáng nghe thấy tiếng Đông cục cưng khóc, nhưng cậu quá mệt mỏi, được chú Ngải Thụy dỗ hai câu đã ngủ quên lúc nào không hay.

"Đông cục cưng không sao, hôm qua chỉ là nhớ ba mà thôi." Ngải Thụy không nói cho Nguyên Khê chuyện Đông cục cưng sắp thức tỉnh đồ văn, nhóc con thức tỉnh quá sớm, có thể sẽ tạo thành áp lực cho Nguyên Khê, cá nhỏ chỉ cần vui vẻ là được rồi, không cần nghĩ quá nhiều.

Hàn Trạm nghĩ Đông cục cưng hẳn là không còn sức tự ăn thịt, cậu lấy thịt cá còn thừa ngày hôm qua ra, giã thành cháo thịt, từng miếng đút cho nhóc con ăn.

Đông cục cưng ngồi trên cánh tay Hàn Trạm, nâng chiếc thìa lớn ăn cháo thịt, lúc ăn thích thú, cái đuôi nhỏ đang buông thõng còn lắc lư.

Đông cục cưng nhanh chóng ăn xong một chén cháo thịt, đưa tay đẩy chén cháo đến bên môi Hàn Trạm, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười ngọt ngào, "Anh ăn đi ~"
Hàn Trạm nhìn xuống thấy chén chỉ còn chút thịt dính đáy, im lặng một lát, cậu thả chén xuống, ngón trỏ gãi gãi mũi tiểu nhân ngư, "Nghịch ngợm."
Đông cục cưng che miệng cười khanh khách không ngừng.

Thấy tiểu nhân ngư hoạt bát có sức sống hơn, Ngải Thụy thở phào nhẹ nhõm, nhóc con không thể có chuyện gì, nếu không Già Li nhất định sẽ xé xác hắn.

Vả lại Ngải Thụy thật lòng yêu thích tiểu nhân ngư, cảm thấy trên thế giới này không có tiểu nhân ngư nào xinh đẹp bằng Đông cục cưng.

Hẻm núi này là nơi sâu nhất dưới đáy biển, ánh sáng không chiếu tới, quanh năm âm u tăm tối, đến nước biển cũng lạnh lẽo.

Bão lốc đáy biển thường kéo dài từ ba đến năm ngày, rảnh rỗi không có gì làm, lại không thể ra ngoài, hai tiểu nhân ngư quyết định ở trong động chơi chuyền dạ minh châu.

Đông cục cưng hất đuôi, tung viên ngọc cho Nguyên Khê, Nguyên Khê chuyền lại cho bé.

Đúng là trẻ con, trò chơi nhàm chán như vậy cũng có thể chơi cả buổi sáng.

Chơi mệt rồi, Đông cục cưng vùi vào lòng Hàn Trạm ngủ say sưa.


Trong lúc Đông cục cưng ngủ, một tia sáng yếu ớt có hình dạng giống như vương miện lóe lên giữa hai hàng lông mày.

Hàn Trạm còn chưa thấy rõ hình dạng của đồ văn, nó đã biến mất, dường như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.

Trực giác nói cho Hàn Trạm biết tuyệt đối không thể để những nhân ngư khác thấy được đồ văn của Đông cục cưng.

Đồ văn của Đông cục cưng quá đặc biệt, bé không kế thừa huyết mạch vực sâu của chú Lôi Triết, càng không giống đồ văn tộc nhân ngư Lyle của chú Già Li.

Hàn Trạm bình tĩnh giơ tay, che nhóc con trong lòng kín mít.

May mà đồ văn đồ trên trán không xuất hiện lại, Ngải Thụy không quá để ý, hắn đoán do Đông cục cưng là một tiểu nhân ngư lưỡng tính đồng thể, hơn một nửa là kế thừa huyết mạch của Già Li, không ngờ sự thật so với suy đoán của hắn cách xa ngàn dặm.

Dưới đáy biển không có ngày đêm, Hàn Trạm không rõ bọn họ đã ở trong khe núi bao nhiêu ngày, Ngải Thụy đã chán đến mức đi tết tóc cho Nguyên Khê.

Nguyên Khê hơi mất tự nhiên, muốn từ chối ý tốt của chú Ngải Thụy, nhưng lại xấu hổ nói ra.

Không ngờ Ngải Thụy bện tóc cũng rất khéo tay, ngón tay linh hoạt chuyển động, hai bím tóc nhanh chóng được bện xong thả ở sau gáy, chỉ có một phần buông thõng trên vai, làm cho Nguyên Khê vừa có vẻ tinh nghịch lại không mất đi sự đáng yêu.

Nhìn thấy Nguyên Khê chớp mắt đã biến thành một tiểu nhân ngư xinh đẹp, Đông cục cưng thích làm đẹp vội vàng giơ bàn tay nhỏ lên, "Nhóc con cũng muốn!"
Thấy nhóc con trong lòng bơi đi mất, sắc mặt Hàn Trạm có hơi không vui, cậu chăm chú nhìn tay Ngải Thụy, âm thầm ghi nhớ từng động tác.

Ngải Thụy tết cho Đông cục cưng một bím tóc đuôi sam, thả trên vai, sau đó Ngải Thụy ngắt xuống một phiến rong biển, đặt lên đầu Đông cục cưng, dáng vẻ này thực sự đáng yêu chết người.

Đông cục cưng ngẩng mặt cười tươi như hoa "Nhóc con, đẹp hông ~ "
Ngải Thụy cười ha ha, "Rất đẹp, rất đẹp, nhóc con là tiểu nhân ngư xinh đẹp nhất." Ngải Thụy quay lại nhìn Nguyên Khê, "Tất nhiên Tiểu Nguyên Khê cũng rất xinh đẹp."
Nguyên Khê xấu hổ mỉm cười.


Đông cục cưng bơi tới trước mặt Hàn Trạm, đôi mắt lấp lánh trông mong nhìn cậu, "Anh ơi, anh ơi, đẹp không?"
Hàn Trạm xoay người, giả bộ đang bận, không để ý tới bé.

Đông cục cưng lại vòng tới trước mặt cậu, không thấy mệt mỏi, muốn được anh khen, "Anh ơi, nhìn nhóc con này ~ "
Hàn Trạm ngước mắt liếc nhìn Đông cục cưng, vành tai bỗng nóng lên, Hàn Trạm lặng lẽ dời tầm mắt, "Đẹp."
Tiểu nhân ngư quả thực rất xinh đẹp, nhưng cái bím tóc trên đầu kia thấy thế nào cũng không vừa mắt.

Có được lời khen của Hàn Trạm, tiểu nhân ngư rất vừa lòng, bé ôm mặt Hàn Trạm, đôi môi hồng hào mềm mại chu lên, "Chụt ~ "
Cảm nhận được cảm giác nóng ẩm trên má phải, thân thể Hàn Trạm cứng đờ.

Ngải Thụy rất chi là đau lòng, "Nhóc con, chú Ngải Thụy tết tóc cho con, sao con không thơm chú một cái?"
"Nhóc con phải ăn cháo thịt rồi." Hàn Trạm bế tiểu nhân ngư lên, cho Ngải Thụy một bóng lưng lạnh lùng.

"Tên nhóc này..." Ngải Thụy lẩm bẩm một câu, hắn xoay người bóp bóp khuôn mặt nhỏ của Nguyên Khê, "Vẫn là Tiểu Nguyên Khê ngoan nhất."
Vẻ mặt Nguyên Khê rất là bất lực, "Chú Ngải Thụy..."
Hai ngày nay gió lốc yếu đi rất nhiều, Ngải Thụy đi ra ngoài thăm dò tình hình, nhân tiện bắt Cá Đầu To về cho Đông cục cưng.

Cá Đầu To bắt lần trước chỉ đủ ăn hai bữa, sau đó thức ăn của bé là thịt kỳ tôm mà Hàn Trạm đã giã thành cháo thịt.

Tiểu nhân ngư yêu kiều thì yêu kiều nhưng vẫn rất hiểu chuyện, dù Hàn Trạm đút bé ăn cái gì, bé đều ngoan ngoãn ăn hết, nhai đến đau quai hàm cũng không than một tiếng.

Hàn Trạm dù đau lòng cũng không còn cách nào khác.

Lần này Ngải Thụy đi ra ngoài rất lâu, lâu đến mức Đông cục cưng ngủ một giấc, tỉnh dậy ăn một bữa cháo thịt, Ngải Thụy vẫn chưa quay về.

Hàn Trạm sờ lên bím tóc của bé, "Nguyên Khê và nhóc con ngoan ngoãn ở lại trong hang, anh đi tìm Ngải Thụy."
Trên mặt Đông cục cưng rõ ràng không nỡ, nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Trạm, "Anh, phải quay về đó."
Đông cục cưng nhìn bóng dáng Hàn Trạm rời đi, mếu máo, cố chịu đựng không khóc.

Nguyên Khê ôm Đông cục cưng, nhỏ giọng dỗ, "Anh Hàn Trạm sẽ quay lại nhanh thôi, Đông cục cưng không khóc nhé."
Hàn Trạm bơi ra hẻm núi, gió lốc quét ngang đáy biển, dòng nước xiết cuốn lên lớp bùn, tảo biển bị nhổ tận gốc, giống như bão cát trên sa mạc, khuấy cho nước biển đục ngầu.


Hàn Trạm không thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, khó khăn bơi về phía trước, vừa đi vừa hét, "Ngải Thụy –– "
"Ngải Thụy –– "
Hàn Trạm từ khi phá vỏ đã không có cha mẹ hướng dẫn, đến giờ vẫn chưa học được ca hát, giọng nói không hay bằng những tiểu nhân ngư khác, Hàn Trạm cảm thấy không được tự nhiên, "Ngải Thụy –– "
"Hàn Trạm –– chú ở đây –– "
Hàn Trạm theo tiếng nói đi tìm, lại thấy Ngải Thụy đang đánh nhau không phân thắng bại với một con thằn lằn biển khổng lồ.

Thằn lằn biển có một cái mõm cá sấu nhọn, hàm răng sắc bén, các vết thương trên vai và cánh tay của Ngải Thụy đều do nó cắn.

Ngải Thụy giống như không có cảm giác đau, đạp lên đuôi con quái vật, nhảy lên cao, nện một quyền xuống mõm nó, trực tiếp đập vỡ răng hàm trên của con quái vật.

Thằn lằn biển gầm lên, càng thêm hung hãn, quay người cắn Ngải Thụy.

Hàn Trạm sửng sốt trong lát, bơi nhanh lên trên, móng vuốt xoẹt qua cổ thằn lằn biển.

Thấy kẻ tới là một tiểu nhân ngư, con quái vật không thèm để ý, chút sức lực đó giống như gãi ngứa, nó vung móng vuốt xua đuổi Hàn Trạm.

Thằn lằn biển không ngờ rằng chính tiểu nhân ngư này dùng móng vuốt sắc bén của mình xé rách bụng nó.

Ngải Thụy chớp thời cơ bẻ gãy đuôi con quái vật, giết nó nhanh gọn.

Thằn lằn biển là sinh vật cực kì ghi hận, nếu để nó thoát nhất định sẽ quay lại báo thù, Ngải Thụy thì không sao, nhưng nếu tìm tới Hàn Trạm thì rất phiền phức, Ngải Thụy không cho rằng quái vật sẽ vì Hàn Trạm là tiểu nhân ngư mà tha cho cậu.

Ngải Thụy rửa sạch vết máu trên tay, hất cằm về phía Hàn Trạm, "Quay về thôi."
Thịt của thằn lằn biển vừa cứng vừa dai, Ngải Thụy không để vào mắt, không định mang về ăn.

Sau khi Ngải Thụy và Hàn Trạm đi khỏi, thi thể con thằn lằn biển nhanh chóng bị đám hải thú ẩn nấp trong bóng tối lao đến phân chia sạch sẽ.

"Sao chú lại chọc vào Long tộc?" Hàn Trạm hỏi.

Ngải Thụy xách theo con Cá Đầu To, nghe vậy trừng mắt, "Chú vất vả lắm mới tìm được một con hải thú, đang chuẩn bị ra tay, con quái vật này lao tới nuốt mất con mồi của chú, chắc là chưa no, nó theo dõi chú, không hổ là Long tộc, một đám lòng tham không đáy."
Nói xong, Ngải Thụy nhặt lên một hòn đá ném ra ngoài, hòn đá xoay vòng trong nước biển rồi mới rơi xuống đáy, "Chú thấy bão sắp hết rồi, ngày mai chúng ta quay về.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện