Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Cỏ Băng Nha


trước sau

Advertisement
Edit: SCR0811

Mễ Uyển dùng linh lực kiểm tra cơ thể mèo nhỏ một cách kỹ lưỡng. Tuy kinh mạch và yêu đan của em ấy có nhiều yêu độc, nhưng loại bỏ dần thì vẫn được, chỉ có yêu đan đã hoại tử, cô thật sự không biết phải làm sao.

Trước kia sư phụ đã từng nói thế nào nhỉ? Cô nhớ là có cách có thể trị được.

Mễ Uyển nhịn không được nện vào đầu mình mấy phát, nhưng thật sự đã quá lâu rồi. Cô bị nhốt ở Mặc Lâm năm trăm năm, ngoại trừ một ít kỹ năng thường dùng trước kia, còn tỉ tỉ thứ khác đều chỉ đọng lại chút ký ức mờ ảo. Chỉ có thuật pháp trảm yêu trừ ma, do mấy năm trước khi chết ngày nào cô cũng dùng nên đến giờ vẫn nhớ.

"Meow" Chị, chị sờ em thoải mái quá đi, ngay cả vết thương cũng không còn đau nữa.

Kinh mạch của mèo yêu nhỏ được linh lực của Mễ Uyển vỗ về, thoái mái đến mức đuôi cũng cong lại.

"Nếu vết thương không đau nữa thì em ngủ đi." Mễ Uyển cười, vuốt ve tai em ấy.

"Meow" Ngủ dậy chị sẽ dẫn em đi gặp anh hả?

"Ừ" Mễ Uyển dỗ Mèo yêu nhỏ ngủ rồi đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ. Vừa rồi lúc cô dò dét yêu đan của Mèo yêu, luôn cảm thấy phương pháp chữa trị yêu đan đã nằm sẵn trong đầu, chỉ còn cách một chút nhưng không sao với tới được. Cảm giác như ẩn như hiện này khiến cô khó chịu đến mất ngủ.

Mễ Uyển tựa đầu vào song cửa sổ, căng não suy nghĩ, không biết đã bao lâu, mãi đến khi cửa sổ đối diện sáng đèn.

Phàn Thần về rồi?

Một ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu Mễ Uyển. Mấy chuyện về yêu đan, hỏi đại lão yêu tộc chẳng phải là nhanh hơn sao? Hơn nữa, thụ yêu sống lâu, đa phần đều có học thức uyên thâm.

Nghĩ thế, Mễ Uyển mở cửa sổ, tiếp tục bốc đại một cái chén trên bàn ném qua.

Như thường lệ, chén thủy tinh vừa tới gần cửa sổ đối diện đã bị dây leo bắt lấy, Phàn Thần lại lần nữa xuất hiện ở cửa sổ, dù cách hơn hai mươi mét, Mễ Uyển vẫn cảm giác được vẻ mặt không hờn không giận của anh trai thụ yêu. Cô đã sớm biết tính cách mặt lạnh tâm nóng của Phàn Thần, nên cũng không mấy ngạc nhiên, vui vẻ vẫy tay.

"Có chuyện gì?" Quả nhiên, Phàn Thần không chút hờn giận, bông hoa nhỏ lại trườn sang cửa sổ nhà cô như trước.

"Có chuyện muốn hỏi anh."

"Nói đi"

"Tôi vừa ôm từ trường về một con Mèo yêu đã thoái hóa, tôi đã kiểm tra cho nó, phát hiện yêu đan của nó đã gần như bị yêu độc phá hủy. Anh cũng biết đó, tôi có thể loại bỏ yêu độc, nhưng yêu đan hoại tử thì tôi lại không biết phải làm sao, nên muốn hỏi anh xem... có cách gì không." Mễ Uyển nhanh chóng trình bày vấn đề của mình.

Phàn Thần không trả lời ngay mà trầm mặc một lát. Lát sau, anh mới nói: "Khoảng thời gian này cô đã chữa cho không ít yêu tộc."

"Đúng đó, anh xem một người bắt yêu như tôi, đã vì yêu tộc mà tận tâm tận lực đến thế, anh là một đại lão yêu tộc cũng nên tỏ vẻ chút chứ. Mau chia sẻ cách chữa trị yêu đan cho tôi đi." Mễ Uyển không biết xấu hổ là gì, không ngừng tự dát vàng lên mặt mình.

"Tộc Mèo trước giờ đều rất giàu." Phàn Thần đã quá rành cái tính không lợi không làm của cô.

"... Được rồi, cũng lắm thì chia anh ba phần." Cô cũng không phải loại thích chiếm không tiện nghi của người khác.

"Không cần"

Mễ Uyển vui vẻ, cô biết ngay mà, một Địa vương như Phàn Thần sẽ không tham chút tiền lẻ này của cô đâu.

"Mễ Uyển" Đây là lần đầu tiên Phàn Thần gọi tên cô, Mễ Uyển nhìn qua theo bản năng: "Sau này nếu có yêu tộc đến tìm cô xin chữa bệnh, cô có thể đối xử bình đẳng, ai cũng không từ chối không?"

"Chắc chắn là không rồi, không trả tiền thì tôi không chữa." Sư phụ cô đã nói, người làm việc thiện chân chính không phải là cho không vô điều kiện, mà là làm việc thiện trong giới hạn nhất định.

"Trả tiền thì cô sẽ chữa?"

"Đương nhiên" Mễ Uyển nghĩ, xã hội hiện nay cái gì cô cũng không biết, chỉ có tay nghề này là kiếm tiền nhanh nhất, lại có thể lấy tiền của yêu tộc đi cứu tế cho những người cần giúp đỡ, hay còn gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo. Hơn nữa, từ một người bắt yêu chuyên giết yêu chuyển sang một bác sĩ chữa bệnh cho yêu tộc, không thu tiền thì trong thâm tâm cô không cách nào chấp nhận được.

"Hy vọng cô nói được làm được." Trong giọng nói của Phàn Thần mang theo vẻ nghiêm túc chưa từng có.

"Yên tâm đi, có tiền tôi có thể không kiếm được sao. Anh nói cả nửa ngày, rốt cuộc có biết phương pháp chữa trị yêu đan không?" Mễ Uyển hỏi.

"Cỏ Băng Nha" Phàn Thần trả lời: "Cỏ Băng Nha trên trăm năm có thể chữa trị yêu đan."

"Đúng đúng đúng, cỏ Băng Nha." Cỏ Băng Nha như chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa ký ức, làm cho phần ký ức đang mơ hồ của cô bỗng trở nên rõ ràng, Mễ Uyển kích động đập vào cửa sổ một cái: "Đúng là sư phụ tôi từng nói, dùng cỏ Băng Nha có thể chữa trị yêu đan. Nhưng biết đi đâu tìm cỏ Băng Nha đây, sau năm trăm năm, nhà cửa còn nhiều hơn cả cây cối."

Chẳng lẽ mình phải tới mấy vùng đất hoang vu để hái thuốc?

Mễ Uyển đang vô cùng buồn phiền, một làn gió đêm thổi qua làm lay động mấy cái lá trên dây leo, ánh mắt Mễ Uyển bỗng chốc phát sáng. Sao cô ngốc vậy nhỉ, đại lão trồng cây không phải ở ngay trước mặt sao: "Anh Phàn Thần, anh là thụ yêu, có khả năng làm cho cây khô gặp mùa xuân, chắc có thể trồng được cỏ Băng Nha đúng không?"

"Cỏ Băng Nha không khó trồng, khó ở chỗ trăm năm kìa." Phàn Thần không phủ nhận, tuy anh có thể trồng cỏ Băng Nha, nhưng hiện giờ hoàn cảnh tự nhiên ở trái đất kém như vậy, linh khí cũng không đủ, dù anh trồng được, cỏ Băng Nha cũng khó sống được tới trăm năm.

"Không cần, cho tôi loại mười năm được rồi, tôi sẽ bổ sung thêm những dược liệu khác, lại dùng linh lực luyện chế, hiệu quả chắc cũng tương đương." Dùng chi tới loại xa xỉ như vậy, cỏ Băng Nha trăm năm quý hiếm cỡ nào chứ.

"Mười năm là được?" Giọng nói Phàn Thần đầy vẻ nghi ngờ.

"Được mà, yêu tộc hiện giờ phần lớn đều dưới cấp sáu, cỏ Băng Nha mười năm cộng thêm linh lực của tôi là đủ rồi." Năm trăm năm trước, sư phụ cô đã từng nói, cỏ Băng Nha vô cùng hiếm có, đặc biệt là cỏ Băng Nha trăm năm, không cần luyện hóa cũng có thể chữa khỏi yêu đan cho yêu tộc. Nếu đại phu chỉ biết dựa vào loại dược thảo quý hiếm này thì không thể xem là chữa bệnh được. Thế nên ông đã dốc lòng nghiên cứu một phương pháp luyện chế cỏ Băng Nha, dùng cỏ Băng Nha mười năm làm thuốc dẫn, lại thêm linh lực của người bắt yêu để làm tăng hiệu quả của cỏ Băng Nha, sẽ có được hiệu quả tương đương.

Chỉ tiếc, sư phụ cô vừa mới nghĩ ra phương pháp này, đại chiến hai tộc đã bùng nổ, Mễ Uyển thậm chí còn chưa từng luyện thử thì phương thuốc đã bị chưởng môn hủy mất. Chưởng môn nói, yêu tộc vốn đã mạnh, nếu còn giữ lại phương thuốc này thì sẽ gây hại cho đời sau.

Vậy hiện giờ mình có được xem là đang gây hại cho đời sau không?

"Mai tôi sẽ đưa cô." Nói xong, dây leo ngoài cửa sổ tự động thu lại, lúc Mễ Uyển kịp nhận ra thì cửa sổ đối diện đã đóng từ lúc nào.

"Cả câu tạm biệt cũng không nói, còn đang định xin Wechat của anh, đỡ cho lần sau lại tốn thêm một cái chén." Mễ Uyển đang mãi suy nghĩ, bỗng ngửi được hương thơm thoang thoảng của hoa dành dành.

Mùa này sao lại có hoa dành dành? Mễ Uyển tò mò nhìn ra ngoài, trong sân nhà bên cạnh, không biết tại sao trăm hoa bỗng dưng khoe sắc, nở kín cả sân.

"Gì đây, yêu lực bỗng nhiên mất khống chế hả?" Mễ Uyển lầu bầu.

***

Cùng lúc đó, tại hiệp hội bắt yêu.

Tộc trưởng tộc Mèo Viên Vọng nghe nói Quan Lý gặp chuyện không may liền lao thẳng tới hiệp hội bắt yêu, tranh cãi với hội trưởng Bạch Phong.

"Hội trưởng Bạch, hai tộc chúng ta từ trăm năm trước đã ký hiệp nghị hòa bình, hiện giờ người bắt yêu các người, vô duyên vô cớ làm tộc nhân của tôi bị thương, muốn xé bỏ hiệp nghị đúng không?"

"Tộc trưởng Viên, Lý Khoa này không phải người của hiệp hội bắt yêu chúng tôi, sao lại đến mức xé bỏ hiệp nghị rồi?" Bạch Phong chối bay.

"Nếu Lý Khoa không phải người của hiệp hội bắt yêu, vậy ông giao người cho chúng tôi xử lý đi." Mục đích của tộc trưởng tộc Mèo cũng không phải khơi mào chiến tranh hai tộc, mà chỉ muốn xử trí người bắt yêu đã làm hại tộc Mèo bọn họ.

"E là không được." Bạch Phong thẳng thừng từ chối: "Là Quan Lý của tộc Mèo các người ra tay trước, nếu nói tới cùng phải là tộc các người đuối lý trước, tôi không truy cứu đã là bảo vệ các người rồi."

"... Giỏi lắm." Tộc trưởng tộc Mèo thấy Bạch Phong nhất quyết không giao người, lại không biết làm sao, đành tức giận bỏ đi.

Tộc trưởng tộc Mèo đi rồi, Hướng Chân chạy vào, khó hiểu hỏi: "Hội trưởng, sao ông phải bảo vệ cái gã Lý Khoa xấu xa đó?"

"Tôi không bảo vệ Lý Khoa mà là bảo vệ người bắt yêu." Bạch Phong giải thích.

"Nhưng gã đó đâu thuộc hiệu hội bắt yêu." Hướng Chân vẫn không hiểu.

"Cậu thì biết cái gì!" Bạch Phong liếc Hướng Chân một cái: "Dù Lý Khoa không phải là một thành viên của hiệp hội bắt yêu, dù hắn có tệ thế nào thì cũng là người bắt yêu. Chúng ta làm gì hắn cũng được, nhưng tuyệt đối không thể giao cho yêu tộc. Ngoài mặt, tuy người bắt yêu và yêu tộc đã duy trì hòa bình cả trăm năm, nhưng trong lòng mọi người đều rõ, chỉ cần một bên yếu đi, bên còn lại sẽ nhân cơ hội tiêu diệt. Cái duy trì hòa bình không phải là hiệp nghị, mà là thực lực hai bên ngang nhau, có hiểu chưa?"

Hướng Chân hiểu, nhưng vẫn khó lòng chấp nhận được. Nghĩa là, dù cậu và Quan Lý là bạn thân, chưa biết chừng sẽ có lúc trở mặt thành thù.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Bạch Phong hỏi: "Cậu nói cậu nhờ một cái phù tìm yêu mới tìm được Lý Khoa, phù tìm yêu đâu?"

"Đây này." Hướng Chân đưa phù tìm yêu của Mễ Uyển cho Bạch Phong.

Bạch Phong nhận lấy, cẩn thận nghiên cứu hoa văn trên đó, rồi trải một lá bùa trắng lên bàn mình, vẽ lại y như đúc. Tiếp đó, ông đâm kim vào tay, nhỏ một giọt máu xuống lá bùa, và rồi... lá bùa không chút biến hóa.

"..." Mặt Bạch Phong đỏ lựng lên.

"Hội trưởng, hình như không có hiệu quả." Hướng Chân vô cùng thành thật nói ra chân tướng.

"Câm miệng" Cái tên ngốc không có mắt nhìn này.

Hướng Chân ngoan ngoãn câm miệng.

"Quan hệ của cậu và Mễ Uyển thế nào?" Bạch Phong bỗng nhiên hỏi.

"Không tốt lắm." Hướng Chân trả lời.

"Cậu..." Ông không nên hỏi mới đúng, Bạch Phong hít sâu một hơi, không thèm đếm xỉa tới đáp án của Hướng Chân: "Giao cho cậu một nhiệm vụ, nghĩ cách lấy phương pháp vẽ phù tìm yêu của Mễ Uyển về cho hiệp hội bắt yêu."

"Không phải phó hội trưởng Phương cũng biết vẽ phù tìm yêu sao?" Hướng Chân lại ngơ ngác.

"Cậu thì biết cái gì? Cái phù tìm yêu này, ngay cả yêu khí sót lại của một con Mèo yêu đã thoái hóa còn có thể tìm được, cái tên Phương Hoài nửa vời kia có thể vẽ được sao? Cậu nghĩ thử xem, có được phù tìm yêu này, sau này các cậu bắt yêu còn có thể mất dấu được sao?"

Hướng Chân hiểu ra, lúc trước nếu có phù tìm yêu này, cậu và sư huynh đã không để lạc Dơi yêu.

"Mai tôi sẽ hỏi thử."

***

Sáng hôm sau, Mễ Uyển rời giường, mở cửa sổ, nhìn thoáng qua sân nhà bên, phát hiện toàn bộ hoa nở đêm qua đều đã biến mất, như thể cảnh tượng trăm hoa đua nở đêm qua chỉ là ảo giác của cô.

Xem ra là không khống chế được yêu lực thật, hôm nay đã thu lại hết.

Mễ Uyển vươn vai rồi ôm Mèo yêu nhỏ xuống lầu. Trên bàn ăn, cô chỉ có thể húp cháo trắng dưa muối, Mèo yêu nhỏ lại được gặm thịt ba chỉ, thật sự là người không bằng mèo, đau lòng đến mức muốn khóc thét một phen.

"Cô chủ hôm nay lại ốm đi rồi." Thím Trương tin rằng mọi người đều cần sự động viên, thế nên mặc kệ Mễ Uyển có ốm đi hay không, mỗi ngày bà đều mở đầu bằng câu này. Giọng điệu chân thành đến mức lúc đầu Mễ Uyển còn tưởng thật, nghĩ rằng thím Trương có được hỏa nhãn kim tinh, cô chỉ xuống có một cân mà cũng nhìn ra được, mãi đến khi nghe được suốt mười ngày liên tiếp, cô mới sáng tỏ.

"Thím Trương, tôi cũng muốn ăn thịt." Mễ Uyển nhân cơ hội xin thịt.

"Diệp quản gia nói, hai ngày mới được ăn thịt một lần, đêm qua mới ăn, để tối mai... tôi làm cho cô ăn nữa." Thím Trương cười tủm tỉm, lại gấp thêm một miếng thịt vào chén Mèo yêu.

"Thím đối xử với mèo còn tốt hơn cả tôi."

"Con mèo nhỏ này đáng yêu quá, lỗ tai còn có hoa nữa. Cô chủ, mèo này thuộc giống gì thế? Có đắt không? Tôi cũng muốn mua một con, lần trước con gái tôi còn nói muốn nuôi mèo." Thím Trương cảm thấy mèo con cô chủ nhà mình ôm về vừa ngoan vừa lanh lợi, như là nghe hiểu tiếng người vậy.

"Đắt lắm, tới ba ngàn vạn lận."

"Đắt vậy hả?" Thím Trương sợ ngây người, cảm thấy con mình vừa ôm không phải mèo, mà là một pho tượng vàng sáng lấp lánh: "Chẳng lẽ là mèo tinh."

"Đúng đó" Mễ Uyển nghiêm túc gật đầu.

"Meow" Mèo yêu nhỏ cũng gật đầu phụ họa.

Sau khi Mễ Uyển ôm Mèo yêu đến trường, thím Trương quay sang Diệp quản gia, buông lời chế giễu: "Suy nghĩ của kẻ có tiền thực cổ quái, sao lại có thể bỏ ba nghìn vạn chỉ để mua một con mèo cơ chứ?"

"..." Diệp quản gia hiểu nhiều biết rộng vô cùng lịch thiệp không nói thật với thím Trương, đây chỉ là một giống mèo hoa bình thường, bất cứ công viên nào cũng có thể thấy đầy.

Truyện convert hay : Nam Thành Đãi Nguyệt Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện