Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Hạ Thấp Cái Tôi


trước sau

Advertisement
Vì giận nhau cho nên Hương cũng không đến chỗ Vân làm việc nữa, nếu như ngày xưa chỉ giữ mối quan hệ bà chủ và nhân viên có lẽ giữa hai người không ngượng ngập như vậy. Chỉ là giận nhau nhưng không thể việc tôi tôi làm, việc chị chị làm như xưa, tránh mặt nhau như tránh tà. Đến ngày thứ bảy Vân về sớm hơn mọi khi, cô đỗ xe mình trước cửa trường của Hương đợi em ấy tan học.

Mấy ngày nay đối với Vân mà nói mọi chuyện rất kì lạ, cô tự nhủ lòng là không để ý đến Hương nữa nhưng trong lòng cứ nhớ không thôi, chúng bảo cô phải dẹp bỏ tự tôn của mình mà đến. Là một người kiêu ngạo như cô, việc tìm đến tận cổng trường học của Hương để đợi có thể thấy được cô bé ấy phá vỡ quy tắc của cô như thế nào.

Dắt xe đạp từ trên trong trường ra khỏi cổng, nhìn sang bên kia đường thì thấy chị Vân đang đứng tựa người vào xe đợi ai đó, thấy cô, chị ấy vội vã đứng thẳng lưng lên.

"Hương!"

Mấy hôm nay Hương không còn đi làm nữa nên hầu hết thời gian đều dành để ở nhà với chị Dung, mặc dù cô tha thiết được đi làm để kiếm thêm tiêu xài nhưng cô giận từng lời xúc phạm của chị ấy, giận chị ấy không xem trọng những người xung quanh, cô dỗi không đi làm nữa.

Nghĩ mình không đi làm sẽ đem cả hai chia thành hai thế giới, cô đương nhiên không hạ giọng xin lỗi chị, chị đương nhiên cũng không hạ giọng xin lỗi cô, hai người cứ thế mà hết duyên. Không ngờ chị tìm đến, hạ thấp mình để làm hòa với cô. Lòng Hương cũng nhũn đi phân nửa.

Vì chị khá cao nên bước đến chỗ cô chỉ cần vài bước, dáng dấp cao ráo mảnh khảnh đó thật sự khiến cho các bạn ngoái đầu lại nhìn, hệt như chị đang là một chú thiên nga trắng muốt đứng trong một bầy vịt trắng, vô cùng mỹ lệ xinh đẹp.

"Hương, chị nhắn tin mà em cũng không rep. Nghỉ vài hôm mà cũng không xin chị, báo hại chị đợi em."

Hương nhìn người kia ngang ngạnh mà không biết nói gì, rõ ràng là cô có nhắn tin xin nghỉ luôn chứ không phải nghỉ vài hôm. Ý của chị ấy Hương có thể hiểu được vài phần, chị ấy đang tạo đường cho cô quay lại, đáng tiếc cô không có ý đó.

"Em xin nghỉ luôn rồi mà?"

"Tự dưng lại nghỉ luôn, em biết tuyển được một bạn khó chừng nào không?"

Đang nói chuyện với nhau thì đột nhiên chị Vân nhìn sang hướng khác, Hương cũng ngoái đầu nhìn theo thì thấy chị Dung đang dắt xe máy từ trong trường đi ra. Hôm nay chị ấy mặc một chiếc áo dài màu xanh nhàn nhạt như mây trời buổi sớm, nhìn thế nào cũng thấy thanh thanh.

"Có chị dâu của em ở đây thì mình nói chuyện với chỉ luôn đi."

Vân một mạch đi lại chỗ Dung, Hương thấy vậy mới gạt chân chống xuống rồi đi theo chị ấy. Cô không biết chị ấy muốn gì, chỉ là sợ chị ấy lại dùng từ ngữ thô thiển xúc phạm chị dâu trong trắng vô ngần của mình.

"Chị Dung..."

Dung ngước mắt lên nhìn Vân, hơi ngạc nhiên.

"Hôm trước em có nói sai vài lời về chị làm Hương không vui, hôm nay có chị ở đây em muốn xin lỗi chị, cũng như rút lại những lời không hay em nói chị. Hi vọng chị bỏ qua cho em."

Trong cuộc đời của Vân, đây là lần đầu tiên cô hạ mình đến như vậy. Chẳng hiểu cô bé này có bao nhiêu sức hút khiến cô phải như thế, chỉ biết là bản thân nếu cố chấp nữa sẽ không được gặp Hương, quãng thời gian bảy ngày vừa qua là quãng thời gian Vân tự suy ngẫm lại lời nói của mình, phát hiện bản thân sai thật nên cô nghĩ nếu đã sai thì nhất định phải xin lỗi.

Mà Dung cũng không biết nói sai về mình là nói sai như thế nào, nàng chầm chậm nhớ lại hôm đó nửa đêm Hương từ nhà Vân chạy về nhà, còn không đi làm mấy ngày sau đó, có lẽ là vì giữa hai người có tranh cãi. Mà tranh cãi này hình như có liên quan đến nàng.

"Không sao.
Advertisement
Dù sao tôi và cô cũng không có liên quan."

Bản thân Hương cũng không ngờ chị Vân lại hạ mình đến vậy, vừa đến đây vừa xin lỗi chị Dung, vậy nên cô cũng không cứng lòng nữa, bỏ qua những lời không hay hôm trước. Cô biết bạn bè chị Vân nói chuyện với nhau đều giỡn như thế, chỉ là cô không muốn ai đem đùa giỡn về tìиɦ ɖu͙ƈ áp lên chị Dung. Bản thân chị Dung đã bị anh hai của cô tổn thương, cô không giúp được, vậy nên cô cũng chẳng muốn ai khác tổn thương chị ấy thêm nữa.

"Nếu chị em đã bỏ qua rồi, ngày mai cứ đến làm nhé?"

Vân nháy mắt, Hương nhìn chị Dung rồi chần chừ gật đầu. Xem như là bỏ qua hết mọi chuyện vậy...

Trên đường chạy xe về mà Dung cứ mãi nghĩ linh tinh, suýt chút là bị quẹt xe với người khác. Ở giữa Hương và Vân rất ám muội, không giống như một mối quan hệ bình thường. Nàng sợ em ấy yêu đương sẽ làm lở dở việc học, lại sợ em ấy bị người ta lừa, bị lợi dụng. Càng sợ hơn nữa đó chính là em ấy sẽ rời xa mình.

Cảm nhận trong lòng Dung về Hương càng lúc càng khác, hai người dựa dẫm vào nhau những khi không có chồng nàng ở nhà. Nếu không có em ấy thiết nghĩ nàng đã gục ngã từ lâu, nàng trông cậy vào em ấy, càng lúc càng ỷ lại vào sự chăm sóc của em ấy dành cho mình. Thế nhưng nàng có đủ hiểu biết để biết được mối quan hệ giữa hai người là không thể, vậy nên Dung chọn đứng lùi lại một bước nhìn em ấy, dùng thứ tình cảm đang nảy nở trong lòng mình để bồi đắp cho em ấy, nhìn em ấy học hành, khuyến khích em ấy hoàn thành ước mơ của mình.

Thế nhưng nhìn thấy em ấy ở bên người khác không hề dễ chịu, giống như bàn tay của nàng có người đâm vào từng cây kim, từng cây, từng cây một. Nàng chưa bao giờ dám nghĩ về chuyện một ngày mình được sánh vai bên em ấy, ngay cả suy nghĩ hoặc trong mơ nàng cũng không dám, ngay cả ghen tuông nàng cũng không. Chỉ biết âm thầm đau, âm thầm tổn thương.

Từ đêm mưa hôm ấy hai người ôm nhau ngủ kia Dung đã thấy tâm tình của mình khác lạ, ngày càng để ý đến Hương nhiều hơn, nàng đã từng yêu, nàng biết như thế gọi là rung động. Nàng đang có những cảm xúc rung động dành cho Hương, nàng sợ hãi cố gắng chối bỏ nhưng đến một lúc nàng bỏ cuộc, dù sao yêu cũng là cảm xúc của riêng nàng, nàng cũng sẽ không để tình yêu đó phát triển hơn nữa.

Xe vẫn chạy bon bon trên đường, khác ở chỗ Dung không chạy thẳng về nhà mà chạy vòng vòng trên đường lớn. Nàng thả hồn mình theo dòng người, nhìn mọi người chạy vội về nhà, kẻ thì ghé vào chợ mua đồ, kẻ thì đi rước con, người nào cũng vội vã. Nàng không biết bản thân mình rốt cuộc gieo nghiệt duyên như thế nào, chuyện nɠɵạı ŧìиɦ còn chưa giải quyết xong đã phải lòng em chồng, bao nhiêu điều cứ thế đổ ập xuống.

Ngày còn nhỏ mẹ nàng có dẫn nàng đi xem bói ở quê, thầy bói có nói rằng số của nàng khi yêu sẽ khổ, là gái một đời chồng. Mẹ nàng còn cười xòa bảo rằng nhất định sẽ không có chuyện đó, bây giờ Dung cẩn thận nghĩ lại mới thấy thầy bói nói khá đúng, nàng sắp sửa thành gái một đời chồng.

Điện thoại trong túi reng chuông cắt Dung khỏi mạch suy nghĩ, là Hương gọi.

"Chị còn chưa về hả? Em nấu cơm sắp xong luôn rồi, về ăn đi chị."

"Ừm."

Không suy nghĩ nữa, Dung quẹo phải chạy về nhà mình.

Truyện convert hay : Võ Linh Thánh Tôn
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện