Cô Ấy Rất Không Vui!

Hai Người Chuẩn Bị Công Khai Sao


trước sau

Advertisement
Edit: An

Beta: Gấu Bụng Bự

- ----------

Kỷ Diễn nhận được tin nhắn WeChat của Lục Hi Hoà lúc anh đang có cuộc họp. Ngồi phía dưới đều là trụ cột của công ty, toàn những nhân vật có tiếng trong làng giải trí.

"Ong –"

Điện thoại rung, màn hình đang tối đen sáng lên.

Mọi người nhìn Kỷ tổng họp chưa bao giờ để ý tới tin nhắn lại đưa tay qua lấy điện thoại.

Tiểu tiên nữ: Em bên này sắp chụp hình xong rồi, đáng yêu/

Khoé miệng Kỷ Diễn khẽ nhếch lên rất nhẹ, sau đó làm như không có gì trả lời tin nhắn của Lục Hi Hoà.

YJ: Khoảng mấy giờ?

Mọi người kinh ngạc, một đám hai mặt nhìn nhau, bọn họ chắc là không nhìn nhầm đi, Kỷ tổng vừa cười, lại còn trả lời tin nhắn?

Ai mà không biết bây giờ Kỷ Diễn chính là kim cương vương lão ngũ, minh tinh lớn nhỏ rồi thiên kim đại tiểu thư khom lưng vì anh nhiều không đếm xuể. Đặc biệt là nhóm diễn viên nữ trong công ty, có ai mà không có vài phần ảo tưởng với Kỷ Diễn. Nhưng cũng vì là công ty nhà mình nên họ so với ai khác càng rõ ràng hơn, loại người như Kỷ Diễn chỉ có thể đứng nhìn từ xa là tốt rồi.

Nhưng mà vừa rồi, vị Kỷ tổng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa lại cười cười trả lời tin nhắn, chỉ bằng việc anh thực sự cười thôi bọn họ có thể khẳng định đầu bên kia tuyệt đối là nữ. Nếu không Kỷ tổng của bọn họ sao có thể cười cưng chiều như thế?

"Tiếp tục cuộc họp, tôi còn đang nghe đấy." Kỷ Diễn không ngẩng đầu lên nói.

"À... được..." Nghe được tiếng Kỷ Diễn, người đang báo cáo còn đang sững sờ giờ mới tỉnh lại.

Một nhóm người ngồi theo dãy dài rất tự giác theo thứ tự mà báo cáo, mà người đàn ông ngồi phía trên kia ngón tay không dời khỏi màn hình, khoé miệng nhếch lên.

Người khác không biết, nhưng Tiếu Mính ngồi bên cạnh Kỷ Diễn lại rõ ràng. Có thể làm cho ông chủ lúc mở họp lại mở WeChat nấu cháo ngoài nữ thần ra, anh ta tìm không ra người thứ hai.

"Chị Nguyệt, chị có thấy hôm nay tâm tình chị Hy đặc biệt tốt không?" Doanh Doanh nhích lại gần Thái Nguyệt nhỏ giọng nói.

Đúng lúc Thái Nguyệt vừa nhìn Lục Hi Hoà, tiểu tổ tông này từ lúc bắt đầu chụp hình, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là lấy điện thoại bấm không ngừng, ý cười ngọt ngào trên mặt không che giấu chút nào. Doanh Doanh tuổi còn nhỏ chắc còn mờ mịt, nhưng cô lớn hơn họ vài tuổi, cũng coi như người từng trải, Doanh Doanh nhìn không ra, cô lại có thể không nhìn ra sao?

Chắc là tiểu tổ tông này đạt được ý nguyện rồi.

Nhìn cô lại không khỏi có chút cảm khái, có loại cảm giác heo mình vất vả nuôi lớn bị người ta ăn mất. Nhưng mà lời này cô cũng không dám làm trò mà nói ra, nếu không tiểu tổ tông này mà bùng nổ, cô lại phải đi dỗ ngọt.

"Cô ấy có ngày nào mà không cao hứng?"

"Dạ?"

Doanh Doanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chị Nguyệt nói hình như cũng rất hợp lý. Chị Hy hình như ngày nào cũng vui vẻ, không gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng cô ấy.

"Được rồi, em đi làm việc của em đi."

"Dạ, được."

Sau khi Doanh Doanh rời khỏi đó, Thái Nguyệt liền đi qua chỗ Lục Hi Hoà. Cô chắc là quá chuyên chú, Thái Nguyệt đi tới trước mặt cũng không thấy.

"Cũng không biết đường mà che giấu chút hả?"

Tiếng Thái Nguyệt thình lình từ phía trên vang lên, Lục Hi Hoà sợ tới mức suýt nữa ném luôn điện thoại.

"Chị Nguyệt, chị đi kiểu gì mà không chút tiếng động nào vậy, làm em sợ muốn chết."

Thái Nguyệt ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, trả lời: "Không phải chi đi không tiếng động, mà do em quá chú tâm."

"À..."

Có sao???

Thái Nguyệt nhìn thoáng qua xung quanh, xác định không có người tới gần mới nhỏ giọng hỏi cô ấy, "Em cùng cậu ấy sao rồi?"

Lục Hi Hoà cũng không muốn lừa cô ấy, vì công ty không cho phép nghệ sĩ giấu diếm yêu đương. Nếu cô cùng Kỷ Diễn công khai chuyện ở bên nhau, có rất nhiều việc cần có sự trợ giúp của người đại diện. Hơn nữa cô cùng Thái Nguyệt hợp tác nhiều năm như vậy, cô rất thản nhiên cùng cô ấy ăn ngay nói thật.

"Bọn em ở bên nhau rồi."

Tuy trong lòng Thái Nguyệt đã sớm có chuẩn bị, nhưng mà tới lúc nghe chính miệng Lục Hi Hoà nói ra cô vẫn sửng sốt một lúc.

Trong cái vòng tròn này không biết bao nhiêu người yêu thích ông chủ Thiên Ngu, mà nghệ sĩ nhà mình lại cứ thế mà tóm được, cô ngẫm lại đều thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Hai người chuẩn bị công khai sao?"

Lục Hi Hoà lắc đầu, "Em không biết anh ấy nghĩ thế nào, nhưng trước mắt em không có ý định công khai, chờ cho tình cảm ổn định một chút rồi nói sau."

Nghe Lục Hi Hoà nói vậy, vui sướng trong lòng Thái Nguyệt không khỏi nhạt vài phần. Nếu không công khai, đương nhiên là muốn che dấu, cùng paparazzi đánh ngầm. Mà đây lại là một cái **, không biết tới lúc nào sẽ bùng nổ. Đến lúc đó nói dễ nghe thì là kết giao quan hệ bình thường, còn nói khó nghe, lời nào cũng có thể nói được.

Lục Hi Hoà thấy Thái Nguyệt cau mày thì đại khái đoán được cố kỵ trong lòng cô ấy, liền trấn an nói: "Chị không cần quá lo lắng, thuận theo tự nhiên là được."

Hơn nữa cô tin tưởng quan hệ của cô và Kỷ Diễn dù có công khai, anh cũng có biện pháp làm cho ổn thoả.

Thái Nguyệt thấy dáng vẻ chắc chắn của cô ấy, lo lắng trong lòng cũng vơi đi vài phần. Cùng lắm thì bọn họ càng cẩn thận hơn là được.

"Đúng rồi chị Nguyệt, sau khi kết thúc mọi người không cần đưa em về đâu."

"Sao vậy?"

"... Ừm, anh ấy muốn tới đây đón em."

Thái Nguyệt nghe giọng cô ấy tươi cười, lại nhìn khoé miệng nhếch lên, niềm vui không giấu nổi nơi đáy mắt, không khỏi cảm thán, tuổi trẻ thật là tốt.

"Chị biết rồi, em tự mình chú ý một chút."

"Vâng."

*

Lúc chụp hình, Lục Hi Hoà cảm thấy Mạnh San San rõ ràng có tiến bộ.

Cũng phải thôi, khoảng thời gian này bị Đường Giáng tra tấn không ít, cứ bị tra tấn như vậy, muốn không có chút tiến bộ nào là không thể. Nhưng cô ta nếu có thể tiến bộ cũng chứng minh được cô ta không đến nỗi quá ngốc, ít nhất còn muốn tiến bộ.

Mạnh San San dường như thu liễm đi nhiều, không giống lúc trước ra vẻ một tiểu minh tinh làm bộ làm tịch. Nhìn xem, thuận mắt hơn nhiều. Tuy cô không thực sự thích Mạnh San San, nhưng vẫn muốn thấy cô ta tiến bộ, dù sao cô ta tiến bộ mới bớt liên luỵ tới cô một chút.

Sau khi kết thúc, cô đi thay quần áo, rồi chuyên viên trang điểm giúp cô trang điểm lại một tạo hình khác. Lúc cô đang trang điểm, Mạnh San San vừa kết thúc cũng qua đây, ngồi xuống bên cạnh cô, một chuyên viên khác giúp cô ta tháo trang sức.

"Chị Hy."

Lục Hi Hoà nhàn nhạt ừ một tiếng.

Tuy dạo này nhìn thuận mắt hơn, nhưng không có nghĩa cô thích cô ta.

Lục Hi Hoà tuy ngay từ khi ngồi xuống không nhìn Mạnh San San một cái, nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt Mạnh San San hơn một lần dừng trên người mình, mỗi lần đều như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.

Cô ta không mở miệng nói được cô cũng lười để ý tới, liền nhắm mắt lại cho chuyên viên giúp cô trang điểm. Đến tận khi cô rời khỏi phòng trang điểm, Mạnh San San cũng không nói gì.

Vì cửa công ty thường xuyên có phóng viên nằm vùng, cũng may có Thái Nguyệt bọn họ hỗ trợ, cô mới thuận lợi né tránh, làm cho họ tưởng cô lên xe bảo mẫu, nên lúc Lâm Lượng lái xe bảo mẫu rời đi, một đám phóng viên liền đi theo.

Chờ tới lúc toàn bộ đám phóng viên đều rời đi, Lục Hi Hoà mới từ bên cạnh vòng trở về. Cô nhìn khắp xung quanh một lúc, mới thấy chiếc Maserati dừng bên kia đường, người đàn ông kia đang đứng thẳng tắp bên cạnh.

Anh lúc này đang đứng nghiêng về phía cô nên không thấy cô được, nghĩ tới Lục Hi Hoà liền nảy ra ý xấu, cố tình vòng ra phía sau lưng, thật cẩn thẩn hướng anh đi qua. Ngay lúc muốn cho anh một sự kinh ngạc ngoài ý muốn, người đàn ông không hề báo trước quay người lại, cơ hồ trong nháy mắt, tầm mắt anh gắn chặt lấy cô.

Cô xấu hổ đứng tại chỗ, thật sự... một chút phòng bị cũng không có...

Nghĩ một chút, cô hướng anh nở nụ cười có chút xấu hổ nhưng lại không mất lễ phép. Nhưng mà cười xong cô mới ý thức được, cô lúc này đội mũ lưỡi trai, lại đeo khẩu trang, cả người đều che kín mít, sao anh có thể nhìn ra mà cười với cô?

Kỷ Diễn nhìn cô gái nhỏ đứng đó, tâm tư nhỏ này của cô anh đều thấy hết, chỉ cảm thấy đáng yêu muốn chết, khoé miệng không khỏi mang theo ý cười, đưa tay vẫy cô.

Anh cười thế này chút nữa câu mấy ba hồn sáu phách Lục Hi Hoà, không nghĩ gì nữa mà hướng anh chạy tới. Cô cứ vậy không quan tâm gì hết mà sà vào ngực Kỷ Diễn, sau đó cánh tay quấn lên cổ anh, một đôi mắt trong suốt đào hoa nhìn anh.

"Kỷ Diễn, anh tới đón em em rất vui."

Kỷ Diễn đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô, cưng chiều nói: "Nếu em thích, anh mỗi ngày đều tới đón em."

Lục Hi Hoà nở nụ cười, ai nói Kỷ Diễn không nói nhiều, còn lạnh nhạt? Rõ ràng miệng ngọt như vậy, ngọt làm người ta nhịn không được mà muốn hôn một cái. Nghĩ là làm, cô đưa tay giữ má anh, cách khẩu trang hôn lên môi anh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện