Cô Ấy Không Giống Như Mọi Người

Chưa Phải Lúc


trước sau

Advertisement
Hạ Ảnh nằm trên giường, phiền não mà mở điện thoại lên, cái người tên “Bị bóp nghẹt” đó không biết đi đâu rồi, gửi tin nhắn một tiếng rồi vẫn chưa thấy trả lời, cô phát hiện tên này hai ngày nay lên mạng khá trễ.

Bây giờ cô rất phiền, làm gì cũng không có tâm trạng, chỉ muốn tìm người để giải tỏa sự bực bội của mình. Cô mở vòng bạn bè ra, phát hiện anh rất ít khi đăng bài, nửa năm mới có một bài. Hạ Ảnh tắt Wechat rồi di chuyển đến Weibo của anh, Weibo của anh cũng rất ít đăng bài, Hạ Ảnh xem ngán luôn rồi.

Cô nhăn mặt, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, tuy Đổng Thanh đã thương lượng xong với đạo diễn, nhưng cô không thể quyết tâm được, luôn muốn ở đoàn phim thêm một khoảng thời gian.

Đột nhiên, điện thoại rung lên, đối phương cuối cùng cũng gửi đến một tin nhắn, “Cậu muốn đi không?”

Hạ Ảnh trầm mặc một lúc, trả lời:“Muốn đi nhưng cũng không muốn.”

Đối phương hỏi:“Tại sao?”

“Muốn đổi một hoàn cảnh mới điều tiết lại trạng thái của mình, nhưng mà…Không nỡ rời đi….” Hạ Ảnh gửi tin nhắn qua thì cộng thêm một biểu cảm thở dài, “Cậu nói xem có phải mình bị điên không?”

Đối phương gửi đến một mặt cười, “Con gái các cậu có phải đều sợ có được rồi sợ mất đi không?”

Hạ Ảnh im lặng không trả lời, gương mặt rầu rĩ, sau một lúc lại hỏi:“Cậu nói xem mình có nên đổi hoàn cảnh không?”

“Mình cũng không biết.” Đối phương gửi đến một mặt ngượng ngùng, “Nếu như mình là cậu, mình sẽ để anh ấy biết mình thích anh ấy, dù là bị từ chối thì vẫn đỡ hơn việc cứ khó chịu trong lòng.”

Hạ Ảnh cười khổ, “Mình không có dũng khí đó.” Nói cho cùng là do cô không đủ tự tin, càng sợ việc đến cả bạn bè cũng không làm được.

“Nếu đã không dám, vậy thì đổi hoàn cảnh khác đi.” Đối phương nói, “Giống như cậu nói, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, mặt khác cũng có thể thăm dò anh ấy.”

“Thăm dò?Làm sao thăm dò?” Hạ Ảnh nhướng mày.

“Nếu anh ấy thích cậu, sẽ chủ động liên lạc với cậu.”

Hạ Ảnh:“……” Anh sẽ không chủ động liên lạc cho cô đâu!Hôm đó rõ ràng là do anh xin cô phương thức liên lạc, nếu như thật sự có ý với cô, thì đã liên lac cho cô từ sớm!

Nghĩ đến đây, Hạ Ảnh lại một lần nữa khóc không ra nước mắt mà hít sâu, chỉ thấy bản thân mình rãnh rỗi sinh nông nổi!Sau này vẫn nên cách xa anh một tí.

Sắp mười giờ rồi, Đổng Thanh gọi điện cho cô, kêu cô hôm sau xin nghỉ một ngày, đi ký hợp đồng. Hạ Ảnh còn chưa nghĩ kỹ có nhận bộ phim đó hay không, tuy rằng trong lòng khá mâu thuẫn, nhưng cũng không từ chối. Sáng ngày thứ hai, đã xin nghỉ với đạo diễn Lưu, tuy ông không nói gì, nhưng rõ ràng là không vui.

Trong lòng Hạ Ảnh cảm thấy có lỗi, vốn nghĩ rằng mình xin nghỉ khiến đạo diễn không vui, sau đó mới biết là vì Tô Mạn Giai, bởi vì bà nội này mà lại dời lịch quay!Sáng tinh mơ kêu trợ lý đến thông báo một tiếng, rồi chạy mất tăm, hôm nay trưa chiều đều có cảnh của cô ta, kết quả cô ta không nói một tiếng nào đã mất tích, đạo diễn Lưu có thể không tức giận sao?

Quá trình quay phim lần này đến lần khác bị cản trở, đạo diễn Lưu nén trong mình một ngọn lửa giận, lúc trước bởi vì vai nữ chính mà cãi nhau với phía nhà đầu tư, nếu không phải nể mặt phía đầu tư, ông đã sớm đổi Tô Mạn Giai đi.

Trải qua lần này, sau này quay phim đạo diễn Lưu sẽ không cần tiểu hoa tiểu thịt tươi gì nữa, mặc kệ phía đầu tư đưa bao nhiêu tiền, một kỹ năng diễn xuất thậm tệ, tính khí còn ngạo mạn, nói vài câu đã nhăn mặt, còn tự xem mình là sao hạng A rồi.

Buổi trưa không có cảnh quay của cô, Hạ Ảnh ngồi trong phòng nghỉ phát ngốc, tuy đã xin nghỉ, nhưng trong lòng cô vẫn mâu thuẫn không thôi. Tiểu Lâm đi qua đưa cho cô chai nước, cũng không biết lấy thông tin từ đâu, nói:“Nghe nói Tô Mạn Giai lại nhận phim mới, phim bên đây còn chưa quay xong đã đi nhận phim mới, đến lúc đó chạy qua lại hai bên, không phải thế thân thì là cắt ghép ảnh.”

Tiểu Lâm uống một ngụm nước, khó chịu nói:“Cậu nói xem cô ta vừa không có thực lại lại không có lòng tôn trọng nghề nghiệp, sao lại có người nâng đỡ chứ?”

Hạ Ảnh đã suy nghĩ vài chyện, cũng không nghe cô nói gì, Tiểu Lâm thì thầm nói nửa ngày trời, thấy Hạ Ảnh không phản ứng, nhịn không được mà đẩy cô một cái, nhướng mày đánh giá cô một lúc, nói:“Hai ngày nay cậu sao vậy?Sao hở tí là lại thẫn thờ?”

“Không có gì.” Hạ Ảnh không có tinh thần nói, một bộ dạng không thể hưng phấn nổi.

Tiểu Lâm trợn mắt nhìn cô lắc đầu, “Mình thấy cậu bị ma nhập rồi.” Đang nói thì thấy bóng dáng ai đó đang đi về phái bên này, Tiểu Lâm lúc này như đã chích phải máu gà cứ vỗ vỗ Hạ Ảnh, nhìn sắc mặt của cô, sau đó biết điều mà rời đi.

Hạ Ảnh bị phản ứng liên hồi này của cô là cho ngơ ngác, thấy Chu Lịch Sâm đang đi về phía này, Hạ Ảnh dừng lại một lúc, sau đó đã chuyển ánh mắt đi nơi khác, giả vờ như đang xem kịch bản, trong tim cứ đập “bụp bụp bụp” không ngừng, cô càng không thể tập trung được nữa.

Chết đi!Hạ Ảnh căm hận mà mắng bản thân mình, sao cô lại không có tiền đồ như vậy chứ!Vừa thấy anh thì con tim đã dao động!Hạ Ảnh nhìn kịch bản, nhưng hoàn toàn không nhớ gì nội dung trong đó.

“Lại đang xem kịch bản?”

Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, Hạ Ảnh hơi ngưng động, ngẩng đầu lên nhìn đối phương rồi cười, “Ừm. Anh quay xong rồi sao?”

“Cảnh buổi trưa quay xong rồi.” Đối phương kéo ghế ngồi bên cạnh cô, ngiêng đầu nhìn cô, cười nói:“Hình như em vừa có thời gian thì lại xem kịch bản, căn bản là lần nào thấy em đều thấy trong tay em cầm kịch bản.”

Ờ….Hạ Ảnh như đóng băng, trong tim như bị cái gì đó đụng vào, anh luôn chú ý cô?Nếu không sao lại biết cô có thời gian lại xem kịch bản?

“Có những lời thoại vẫn không nhuần nhuyễn lắm, cho nên có thời gian thì xem thêm vài lần.” Hạ Ảnh cười khẽ nói.

Đối phương cười không tiếp lời, đổi vấn đề hỏi:“Hôm nay em xin nghỉ với đạo diễn Lưu rồi?”

“Ừm.” Hạ Ảnh lại một lần nữa đóng băng một lúc, sau đó nở nụ cười trả lời, “Bên đó đã bàn bạc xong rồi, quay về ký hợp đồng.”

“Hai người đang nói gì đó?” Có một giọng nói vừa xen vào, Hạ Ảnh ngẩng đầu thấy Từ Triệt đang đặt hai tay trong túi, đi về phía bên đây, tươi cười mà nhìn hai người.

“Tuỳ tiện nói vài câu, cậu đến làm gì?” Chu Lịch Sâm quay đầu qua một chút, có chút không nhẫn nại mà nhìn anh, chỉ cảm thấy tên này cố tình đến làm bóng đèn.

Từ Triệt nhún vai, kéo ghế ngồi kế Hạ Ảnh, cười nói:“Thấy cậu nói khá vui, nên qua đây góp vui đó.” Từ Triệt nói, ánh mắt dời đến chỗ Hạ Ảnh, thấy trong tay cô cầm kịch bản, cười nói:“Hạ học muội đúng là chăm chỉ, có thời gian là xem kịch bản, không giống như người nào đó……”

Từ Triệt cố ý tránh ánh mắt của Chu Lịch Sâm, nâng cằm nhìn anh, sắc mặt của Chu Lịch Sâm lạnh dần, đột nhiên cảm thấy tên này rất phiền. Hạ Ảnh vốn nghĩ rằng người nào đó trong miệng của đối phương là Tô Mạn Giai, ngại ngùng mà cười không tiếp lời.

“Đúng rồi, hôm qua tôi thấy quản lý của Hạ học muội, nói chuyện với đạo diễn Lưu rất lâu, có phải có chuyện gì không?” Từ Triệt nheo mắt, bà tám cực độ hỏi.

Hạ Ảnh có chút phản cảm, liên quan đến chuyện nhận phim mới, cô không muốn quá nhiều người biết, cho nên nói vài câu phũ phàng với anh, “Không có gì, chỉ là đến thăm em thôi.”

“Đúng không?” Từ Triệt nở nụ cười, thể hiện như không quá tin, ánh mắt nhìn cô mang theo vài phần thăm dò, giống như muốn moi ra gì đó từ biểu cảm của cô.

“Đúng rồi, có một chuyện cậu giúp tôi đi xử lý một tí.” Từ Triệt ngồi còn chưa nóng ghế, đã thấy Chu Lịch Sâm đứng lên, lãnh đạm mà nhìn mình.

“Chuyện gì?” Từ Triệt theo ý thức mà hỏi.

“Cậu qua đây.” Chu Lịch Sâm nhìn anh một cái, xoay người đi qua kế bên.

Từ Triệt cảm thấy có chút kì lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo, đôi tay đặt lên vai anh, “Nói đi, chyện gì?”

Chu Lịch Sâm chê bai mà bỏ tay của anh ra, sau dùng bộ dạng nghiêm chỉnh nhìn anh “Không có chuyện gì thì đừng đến gần cô ấy, cô ấy không thân với cậu.”

“Ừm?” Từ Triệt trợn tròn mắt, biểu cảm có chút khoa trương nhìn anh, giây tiếp theo đã ôm bụng cười, “Lão Chu, cậu đang ghen sao?”

“Tôi chỉ là có ý tốt nhắc nhở cậu.” Chu Lịch Sâm nghiêm túc nói, “Chẳng lẽ cậu không nhìn ra, cô ấy hình như rất ghét cậu.”

“Có sao?” Từ Triệt nheo mắt, biểu cảm vô tội mà nhìn anh, “Tôi rất thấy ghét sao?”

“Cậu thấy sao?” Chu Lịch Sâm liếc nhìn anh, quay người đi về phía phim trường.

Từ Triệt:“……” Anh khiến người ta thấy ghét ở chỗ nào chứ?Rõ ràng khiến người ta thấy thích có được không?

Buổi chiều có cảnh quay của hai người, Hạ Ảnh điều chỉnh lại trạng thái, sau khi đã qua vài lần trải nghiệm, cô đã miễn cưỡng bản thân khắc chế sự căng thẳng của mình, ở trong cảnh này, tình cảm của nam nữ chính so với cảnh trước, có tiến triển không nhỏ. Đương nhiên, cả một tình tiết câu chuyện vẫn được quay theo đợt.

Cảnh trước nam chính đưa nữ chính hồi cung, mà cảnh này là cảnh nam chính đưa nữ chính đi du ngoạn, bộ phim này tuy là đề tài cung đấu, nhưng tình cảm của nam nữ chính cũng chiếm một phần khá lớn. Hai người đi trên phố, nữ chính đi khá là chậm, ánh mắt nhìn vào quầy hàng bán kẹo hồ lô, khi chưa vào cung, nàng thường kêu những thuộc hạ trong phủ trốn ra ngoài mua về cho nàng ăn. Nhưng sau khi nhập cung, nàng chưa từng nhìn thấy loại đồ ăn này nữa, nên khi nhìn thấy nó, đột nhiên có chút ngứa miệng.

Nam chính thấy nàng không chớp mắt mà nhìn những xiên đỏ đỏ ấy, trong ánh mắt hiện lên sự sủng ái, đi qua đó lấy ra một lượng bạc đưa cho người bán, sau đó từ bên trong lấy hai cây đi đến trước mặt nàng. Nữ chính ban đầu hơi ngây người, sau đó trên mặt hiện lên vài vệt đỏ mang theo sự ngại ngùng, cuối cùng tươi cười lấy hai cây kẹo hồ lô trên tay nam chính.

Nàng cười lên rất ngọt ngào, vừa cười đã kéo hồi ức của nam chính quay về vài năm trước, chàng bị người ta hãm hại phải bỏ trốn. Gia đình của vị quan không biết thân phận của chàng, lúc ấy chàng lang thang đầu đường xó chợ xém chút đã chết đói, con gái của họ đã cứu chàng, thấy chàng đáng thương đã đem về phủ, trở thành thị vệ thân cận của nàng.

Con gái của quan huyện đó rất thích ăn những món này, thường kêu chàng lén ra ngoài phủ mua về, vừa mua đã mua liên tiếp vài xiên, sau đó chia cho chàng một xiên, có lúc ăn nhiều bị đau răng, nàng sẽ tức giận, trách chàng tại sao lại mua kẹo hồ lô về làm nàng bị đau răng……

“Cho người.” Nữ chính cần trong tay một cây đưa cho nam chính, xấu hổ mà nhìn chàng, nói:“Người thử xem, rất ngon.”

Suy nghĩ của nam chính đã trở về thực tại, nhìn cây kẹo hồ lô đỏ tươi ấy, dường như thấy được nàng ấy của vài năm trước. Nam chính cầm cây kẹo nhưng lại không ăn, “Nàng rất thích cái này sao?” Chàng hỏi.

Nữ chính gật đầu, cười nói:“Ừm, khi chưa nhập cung, thường hay kêu thuộc hạ trong phủ đi mua……”

“Vậy sao?” Nam chính nhìn nàng, nhếch môi, cười trông có chút khổ sở, “Đi thôi.” Nam chính kéo tay nữ chính đi về phía trước.

Hạ Ảnh ngây người, kinh ngạc lại mơ màng mà nhìn anh, có chút ngại ngùng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh, hai bên tai có hơi nóng, cúi đầu để anh nắm tay, tim đập rất nhanh, mong rằng con đường này không có điểm dừng.

Hạ Ảnh nghĩ rằng cảnh này sẽ bị kêu dừng phải làm lại, ai ngờ một lần là qua, đạo diễn Lưu rất hài lòng, những cảnh quay tiếp đó đều một lần là qua, gương mặt nhăn nhó của đạo diễn Lưu bây giờ đã có nụ cười, đi qua đó khen ngợi hai người, “Hai người đóng phim thật sự rất khắn khít, cảnh lúc nãy, cho người khác cảm giác như là một cặp tình nhân.”

“……” Hạ Ảnh im lặng, mặt có chút ửng đỏ, ngại ngùng nói:“Đạo diễn Lưu thật biết nói đùa.”

“Vừa là nói đùa cũng là lời thật lòng.” Đạo diễn Lưu nghiêm túc đánh giá hai người, nói:“Tôi cảm thấy hai người đứng cạnh nhau rất xứng đôi, nếu bộ phim này được phát hành, hai cô cậu nhất định sẽ được bình chọn là cặp đôi đẹp nhất trên màn ảnh của năm.”

“……” Hạ Ảnh theo ý thức nhìn về phía Chu Lịch Sâm, trong lòng có một chút kỳ vọng, như đang mong anh thừa nhận, đối phương nở nụ cười, lời nói anh nói ra khiến Hạ Ảnh ngây người, những cảm giác rung động mà cô nén xuống lại bắt đầu bị khơi dậy.

Chỉ thấy đối phương dùng một giọng nói đùa giỡn nói:“Cặp đôi hot nhất màn ảnh?Tôi cũng cảm thấy mình và Hạ lão sư đứng cạnh nhau rất xứng đôi, chỉ là không biết Hạ lão sư có thích tôi hay không.”

Hạ Ảnh bị câu nói này của anh làm cho nổ tung, cảm giác như bị ù tai, trong đầu là một mảng trắng bệt, những tâm lý tự mình đa tình như cầu vòng sau mưa từ từ lộ ra.

Đạo diễn Lưu vừa nghe đã cười lớn, “Cái này thì tôi không biết, cậu phải hỏi Hạ lão sư mới đúng.”

Hạ Ảnh:“……” Có thể nào đừng lấy chuyện này ra đùa không?Cô sẽ xem là thật đó!Sau một lúc ngại ngùng, sau đó cũng dùng giọng điệu đùa giỡn nói:“Chẳng lẽ Chu lão sư không biết sao?Tôi luôn thầm thương trộm nhớ anh.”

Đạo diễn Lưu cười lớn, mà biểu cảm của Chu Lịch Sâm lại mang theo ý cười, nét cười trong ánh mắt lại sâu thêm một phần, “Thật sao?Hạ lão sư nói thật sao?” Anh nhìn vào mắt cô, tuy rằng đang
Advertisement
nói đùa, nhưng lại cho Hạ Ảnh cảm giác như anh đang nghiêm túc xác nhận.

Hạ Ảnh hoang mang một lúc, trong lòng sớm đã gợn sóng, trên mặt thì vẫn giả vờ điềm tỉnh nói:“Đương nhiên là thật, luôn muốn tỏ tình với Chu lão sư, chỉ là chưa tìm được cơ hội.”

Cô vừa dứt lời, một âm thanh xen vào, chỉ thấy trong tay Từ Triệt cầm vài chai nước đi đến, mỗi người một chai đưa cho họ, ánh mắt nhìn về phía cô và Chu Lịch Sâm một lúc, “Hiện trường tỏ tình?Ai ya ya!Lão Chu, cậu……”

Từ Triệt vừa mở miệng, đã bị người ta đấm vào bụng, anh bị đau mà nhăn mày, không vui mà nhùn Chu Lịch Sâm, chuẩn bị mở miệng thì bị Chu Lịch Sâm ngắt lời, “Cậu đến đúng lúc lắm, tìm cậu có chuyện.” Nói xong, áy náy mà nhìn đạo diễn Lưu và Hạ Ảnh nói vài câu, rồi kéo Từ Triệt đi.

Từ Triệt muốn mắng người, CMN tìm anh làm cái gì?

“Này này này, tôi nói lão Chu, cậu quá không đủ thành ý rồi đó?” Từ Triệt cạn lời cực độ mà nhìn anh, “Chẳng qua tôi chỉ chào hỏi với Hạ học muội, có cần lần nào cũng viện cớ kéo tôi đi không?”

Chu Lịch Sâm vô cảm mà nhìn anh, ngữ khí lãnh đạm, “Cậu quá đáng ghét.”

CMN!Cậu mới đáng ghét đó!Từ Triệt cọc cằn mắng một câu, thì thầm nói:“Có cần giữ chặt như vậy không?Tôi cũng đâu có khiến người ta chạy mất dép!”

“Yên tâm, cô ấy không thích cậu nổi.” Chu Lịch Sâm đả kích nói, “Chỉ sợ bị cậu hù doạ”

Từ Triệt:“……” CMN, anh trông đáng sợ vậy sao?Từ Triệt thì thầm vài câu, sau đó là mỉm cười đặt tay lên vai anh, nhỏ tiếng nói:“Được người ta tỏ tình là cảm giác gì?” Nói xong, khiêm tốn mà nhìn anh.

Chu Lịch sâm nhíu mày lại, nói:“Đi thử xem làm biết ngay.”

Từ triệt:“……” Có thể nào đừng nói chuyện kiểu này không?Như vậy làm hỏng không khí lắm đó?Từ Triệt nhướng mày trợn mắt, “Được người khác giới tỏ tình đối với tôi đã là chuyện bình thường, thậm chí có thể nói là chuyện thường ngày, không có cảm giác gì, cậu có cảm giác gì?”

Tên này dạo gần đây ngày càng nhiều chuyện, Chu Lịch Sâm lười để tâm đến anh, lấy tay anh ra rồi đi qua chỗ khác, Từ Triệt cảm thấy vô vị mà lắc đầu, cũng không phải chuyện mất mặt gì, có cần phải giấu kín thế không?Phía bảo mật công việc làm tốt ra sao, thì vẫn sẽ có một ngày bị vạch trần. Từ Triệt nhún vai, cảm thấy vô vị.

Bên đây, Chu Lịch Sâm vừa đi, Hạ Ảnh nhẹ người hẳn, đạo diễn Lưu nhìn thấy, không thể nhịn cười nói:“Quay phim với Chu Lịch Sâm, có phải áp lực rất lớn không?”

Hạ Ảnh gật đầu, cười nói:“Áp lực quả là không nhỏ.”

Đạo diễn Lưu nheo mắt nhìn cô một lúc, nói:“Tôi thấy mỗi lần cô diễn cùng cậu ấy đều rất căng thẳng, diễn với người khác thì không có cảm giác này, quay phim với cậu ấy áp lực như vậy sao?”

Cái này……Hạ Ảnh có chút chột dạ, cô cảm thấy bản thân mình che dấu rất tốt, không ngờ vẫn bị đạo diễn Lưu phát hiện, xong rồi xong rồi!Đạo diễn Lưu nhất định đã nhận ra gì đó, cho nên mới cố ý đùa giỡn trước mặt Chu Lịch Sâm!

“Người ta là tiền bối, diễn cùng với anh ấy có chút sợ……” Hạ Ảnh nói.

Đạo diễn Lưu cười mà nhìn cô, cũng không biết đang an ủi cô hay khen cô, “Thực lực của cô cũng không tồi, không cần căng thẳng.”

Hạ Ảnh không tự nhiên mà giật giật khoé môi, cũng không biết phải tiếp lời thế nào, may là đạo diễn Lưu không nói về vấn đề này nữa, nói thêm vài câu, ông liền đi làm việc. Hạ Ảnh nhẹ nhỏm trong lòng, trong lòng không dừng an ủi bản thân, không sao không sao, dù bị nhìn ra thì sao chứ, cô cũng không làm chuyện gì thẹn với lòng!

Buổi tối quay về khách sạn, Hạ Ảnh tắm rửa nằm trên giường, trong đầu cô rối rắm như có vô số người đang cãi nhau, bên trong không ngừng hiện lời nói đùa giữa hai người.

“Tôi cảm thấy tôi và Hạ lão sư đứng bên nhau rất hợp, chỉ là không biết Hạ lão sư có thích tôi hay không?”

“Chu lão sư không biết sao, tôi luôn thích thầm anh?”

“Hạ lão sư nói thật sao?”

“Đương nhiên là thật, luôn muốn tỏ tình với Chu lão sư, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp.”

……

Hạ Ảnh nói ra đều là lời thật lòng, nhưng đối phương lại đang giỡn……Hạ Ảnh tự chế giễu rồi giật giật khoé miệng, cảm thấy mình bệnh không nhẹ, cả ngày suy nghĩ lung tung, vài câu nói đùa của đối phương đã khiến cho bản thân hoảng đến lâm trời lỡ đất, thật là quái lạ!

Hạ Ảnh lật người, miễn cưỡng bản thân đi ngủ, nhưng trong đầu lại rối rắm không ngủ được, cuối cùng cô cũng nhận thua, lấy điện thoại ra lướt Weibo. Cô vừa lên mạng, cái người tên “Bị bóp nghẹt” đó đăng lên một dòng trạng thái, “Hôm nay nửa thật nửa đùa nói giỡn tỏ tình với cô ấy, cũng không biết cô ấy có bị dọa sợ không.” Phía sau còn thêm một biểu cảm thở dài.

Hạ Ảnh có chút kinh ngạc, cô đã từng mở trang chủ của đối phưong, ngoại trừ những chia sẽ về tin thời sự, không hề đăng trạng thái nào, cho nên tài khoản này có lẽ cũng là tài khoản phụ của anh ta, chỉ là hôm nay sao đột nhiên lại đăng một dòng trạng thái?

Cô vừa lên mạng, đối phương đã tìm cô, lúc trước đều là cô có tâm sự tìm người đó giải bày, lần này lại đổi thành cô giúp người đó phân tích, “Tôi thích một cô gái rất lâu rôi hôm nay có đồng nghiệp nói đùa, tôi nhân cơ hội tỏ tình với cô ấy, cậu nói xem cô ấy có xem là thật không?”

Cái này……Hạ Ảnh ngưng lai một lúc, sao giống chuyện buổi chiều của cô như thế?Cô nửa đùa nửa thật tỏ tình với người nào đó, nhưng không khí lúc đó, đối phương sẽ không xem là thật, nói ra vẫn hay hơn là để trong lòng.

“Trong tình huống nói đùa?” Hạ Ảnh gửi qua một dấu chấm hỏi.

Đối phương gửi đến một chữ “Ừm, “Lúc đó có một đồng nghiệp đùa giỡn nói chúng tôi có gì đó, tôi liền nhân cơ hội tỏ tình với cô ấy, tôi thích cô ấy rất lâu rồi.”

“Cô ấy phản ứng thế nào?” Hạ Ảnh hỏi.

“Phối hợp để nói đùa, nói cô ấy cũng thích mình.” Đối phương trả lời, “Trong tình huống đó, cô ấy có xem là thật không?”

Hạ Ảnh nhìn màn hình điện thoại, rầu rĩ mà thở dài, cô cũng muốn biết, tình huống đó nói ra có được xem là thật không!

“Mình cũng không rõ.” Hạ Ảnh trả lời, “Mình cũng gặp phải vấn đề như cậu, chẳng qua cậu là con trai, lại thích cô ấy như thế, sao lại không chủ động theo đuổi?”

“Luôn muốn theo đuổi cô ấy.” Đối phương gửi đến một biểu tượng thở dài, “Nhưng có vẻ cô ấy không cảm nhận được.”

Hạ Ảnh gửi qua một dãy dấu chấm than, “Cách thể hiện của cậu không đủ rõ ràng, nên cô ấy mới không cảm nhận được.”

“Cách gì mới gọi là rõ ràng?” Đối phương hỏi.

Hạ ảnh cạn lời, “Cái này còn phải hỏi?Lúc trước cậu chưa theo đuổi con gái qua sao?”

Đối phương gửi đến một biểu cảm ngại ngùng, “Chưa, công việc rất bận, bình thường rất ít tiếp xúc với người khác giới.”

Hạ Ảnh:“……” Được thôi!Chẳng trách không có kinh nghiệm.

“Cậu có thể hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm xem phim, sau đó tặng quà cho cô ấy hay sao đó, nếu cô ấy từ chối, chính là nói rõ cô ấy không có ý với cậu.” Hạ Ảnh trả lời.

“Vậy……Có phải hơi quê mùa không?” Đối phương nhắn qua một biểu cảm lau mồ hôi, “Nếu như mình hẹn cô ấy đi ăn cơm xem phim, làm sao phân biệt cô ấy thật sự không muốn đi hay là ngại ngùng?”

Hạ Ảnh bị hỏi đến ngây ngốc, “cái này nói sao nhỉ, phải xem phán đoán của cậu, thật sự từ chối hay chỉ là ngại ngùng, cậu sẽ cảm nhận được.”

“Nếu như người cậu thích đột nhiên hẹn cậu đi ăn cơm xem phim, cậu sẽ làm thế nào?” Đối phương hỏi.

Hạ Ảnh bị anh hỏi ngây ngốc, cô chưa từng nghĩ qua, bởi vì căn bản là không thể, anh là nhân vật của công chúng, bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía anh, trách không thể tạo nên chút tin đồn về anh, cho dù anh thật sự thích ai đó, cũng không làm những chuyện này.

“Sao không nói chuyện nữa?” Đối phương thấy cô nửa ngày không trả lời, gửi qua một gương mặt hoài nghi.

“Nếu như anh ấy đột nhiên hẹn mình ra ngoài, mình nghĩ…Mình sẽ đồng ý.” Hạ Ảnh trả lời, nếu như thật sự có khả năng này, cô thật sự sẽ không do dự mà đáp ứng.

Sau khi tin nhắn gửi đi, đối phương trầm mặc rất lâu mới gửi lại một tin nhắn, giống như đang kiên quyết thứ gì đó, nói:“Mình sẽ thử tìm cơ hội hỏi cô ấy xem.” Sau đó lại gửi đến một tin nhắn, “Lúc nãy cậu nói gặp phải tình huống giống mình, là tình huống gì?”

“Tình huống giống cậu thôi.” Hạ Ảnh gửi đến một gương mặt khốn khổ, “Buổi chiều có vài đồng nghiệp nói đùa, nói mình và anh ấy đứng cạnh nhau rất hợp, anh ấy hỏi mình có thích anh ấy hay không…”

“Lúc đó cậu trả lời thế nào?” Đối phương gửi đến một biểu cảm hiếu kỳ.

“Đương nhiên là thuận theo bọn họ.” Hạ Ảnh thở dài, “Phản ứng giống như cô gái mà cậu thích vậy.”

Đối phương gửi đến một biểu tượng cười lớn, “Cậu cũng đừng suy nghĩ nữa, mình thấy anh ấy tám chín phần là thích cậu, có lẽ bình thường cũng không hay tiếp xúc với người khác giới, sau đó lại sợ bị đồng nghiệp nghị luận, nên mới viện cớ nói đùa để thăm dò cậu.”

“Có thể sao?” Hạ Ảnh gửi đến một gương mặt kinh ngạc.

“Độ chuẩn xác lên đến chín mươi phần trăm.” Đối phương trả lời.

Hạ Ảnh gửi đến một dãy dấu chấm, cô vẫn không nên suy nghĩ lung tung, tránh để bị người ta cười nhạo!

“Sao cậu không tự tin chút nào hết vậy?”Đối phương gửi đến một biểu cảm buồn bã.

Hạ Ảnh cãi lại:“Nếu cậu có can đảm, sao không đi tỏ tình với người ta?”

“Còn chưa đến lúc.” Đối phương trả lời, “Thời gian ở cùng của mình và cô ấy chưa lâu, chưa nắm rõ tính khí của cô ấy. Có thể nói rằng chỉ có một phần trong một trăm bình phương có thể thành công, mình không muốn bị từ chối.”

Hạ Ảnh gửi qua đó một biểu cảm khinh bỉ, “Lúc nãy còn là bộ dạng cái gì cũng không hiểu, bây giờ sao lại trở nên có kinh nghiệm rồi?”

Đối phương gửi đến vài mặt cười, Hạ Ảnh cũng mặc kệ anh ta, ném điện thoại qua một bên leo lên giường nhìn sofa phát ngốc, sau đó lấy điện thoại mở vòng bạn bè trên Wechat ra, do dự rất lâu sau đó nghiến răng, đăng một dòng trạng thái, chỉ để cho người nào đó thấy được, “Lời nói đùa có thể xem là thật không?”

Ngày thứ hai phải đến thành phố A ký hợp đồng, Hạ Ảnh dậy rất sớm, dọn dẹp đồ đạc xuống lầu đợi xe, vừa đúng lúc Chu Lịch Sâm vừa chạy bộ quay về. Nhìn thấy anh, Hạ Ảnh lại nhớ về lời nói đùa hôm qua, rồi chào hỏi với đối phương, anh thấy cô kéo theo vali, cho nên dừng lại một lúc, nói:“Sớm như vậy đã dậy rồi?”

“Ừm, bàn bạc với bên đó vào buổi chiều, cho nên phải dậy sớm.” Hạ Ảnh cười nói.

“Khi nào quay về?” Đối phương lại hỏi.

Hạ Ảnh ngây người một lúc, sau đó nói:“Chiều mai.”

Chu Lịch Sâm nghe xong như có ý nghĩ gì đó mà nhìn cô, vừa muốn nói gì đó, đã thấy xe của công ty đến, Hạ Ảnh kéo hành lý ra phía sau xe, có một cánh tay đã giành trước một bước nâng lên, để vào cốp xe.

Hạ Ảnh ngây người đứng ở đó, qua một lúc mới định thần lại, có chút ngại ngùng giật giật khoé miêng, “Cảm ơn……”

Truyện convert hay : Vân Gia Tiểu Chín Siêu Da Đát
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện