Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy

Chương 40: Đụng chạm cơ thể


trước sau

Advertisement


Editor: Mộc Lạp Đề
Khóe môi lưu lại cảm xúc mềm mại, khiến cho Lộ Thâm mơ hồ cảm giác được mình đã bị trêu chọc. Nhưng thái độ của Diệp Phồn Tinh thực sự quá tự nhiên và ngay thẳng, anh im lặng một lát, gắng đè xuống sự khó chịu ở trong lòng.
Có lẽ cô chỉ lo nói chuyện, chắc không nghỉ nhiều như vậy đâu.
Suy nghĩ như vậy, Lộ Thâm liền đem câu nói của Vương Kiến Nam vừa hiện lên “Hình như Phồn Tinh thích anh” ném ra khỏi đầu. Sau đó, anh tỉnh táo lại “ừ” một tiếng: “Cậu thích món gì? Để tôi nói bà nội chuẩn bị.”
“Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, sợi khoai tây xào, còn có thịt kho tàu với đậu hủ nữa.” Diệp Phồn Tinh vẫn luôn quan sát phản ứng của anh, ngoài miệng nói như vậy thôi chứ trong lòng vui vẻ đến nỗi nổi bong bóng rồi: anh không lộ ra vẻ mặt ghét bỏ cũng không nói cô lần sau không được làm như vậy, điều này chứng minh điều gì? Điều này chứng minh anh không ghét sự gần gũi của cô!
Hi hi hi, tốt quá rồi.
Mắt hạnh của Diệp Phồn Tinh hơi di chuyển, quyết định tiếp tục kiên trì, khiến cho anh sớm ngày quen thuộc thậm chí là thích sự đụng chạm của cô. Nhưng mà vừa mới bắt đầu không nên quá cố ý, cô nhịn một chút, cuỗi cùng vẫn nhịn xuống sự chộn rộn ở trong lòng, ngay lập tức không tiếp tục làm động tác gì nữa. Mà là đợi sau khi hết tiết này, mới đứng dậy cố ý đá vào chân bàn, lảo đảo bổ nhào vào người anh.
“Cẩn thận một chút.”
Kết quả vẫn vẫn chưa vào Lộ Thâm thì anh đã nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Diệp Phồn Tinh: “…”
Diệp Phồn Tinh cảm thấy thật đáng tiếc.
Vừa nãy cô ngồi ngắm rất lâu mới nhắm trúng được vị trí này.
Nhưng mà anh đỡ cô, đây cũng tính là tiếp xúc tay chân, cô nhanh chóng thu lại sự mất mác ở trong lòng, ngẩng đầu bĩu môi với anh, “Đầu gối va vào cái ghế của cậu, đau.”
Nghe thanh âm làm nũng của cô, trông rất tủi thân, Lộ Thâm khẽ giật mình, theo bản năng muốn giúp cô xoa xoa vết thương. Những nghĩ tới người trước mắt này không phải là em gái nhà mình, anh nhanh chóng tỉnh táo lại: “… Cậu tự mình xoa đi.”
“Ờ.” Diệp Phồn Tinh biết dừng lại đúng lúc, cúi đầu xoa xoa đầu gối bị va một chút, chờ sau khi hết đau , mới ngẩng đầu nháy mắt với anh, “Cậu còn chưa đi à?”
Ánh mắt của Lộ Thâm vô thức rơi trên đầu gối của cô: “…Đi đây.”
Anh nói xong nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi phòng học, để lại Diệp Phồn Tinh âm thầm cười trộm một lát, sau đó mới khẽ ngâm nga điệu hát nhân gian, tâm trạng vô cùng tốt đi đến căn tin ăn cơm.
Sự việc vừa rồi diễn chỉ ra trong nháy mắt, hai người Triệu Thu Tĩnh ngồi ở trước cũng không chú ý đến, lúc này nhìn thấy vẻ mặt xuân phong đắc ý của Diệp Phồn Tinh, cô mới có chút tò mò: “Cậu đây là đã nhặt được tiền hay trúng số độc đắc vậy? Sao đột nhiên tâm trạng lại tốt như vậy?”
Diệp Phồn Tinh cười thần bí: “Trẻ con không nên hỏi nhiều.”
Triệu Thu Tĩnh: “..Tớ trẻ con, vậy xin hỏi cụ bà người bao nhiêu tuổi rồi?”
“Thực không dám giấu diếm, thân già này năm nay hơn chín trăm mười bảy tuổi, đợi thêm hơn bảy mươi năm nữa là có thể lịch kiếp thành tiên rồi.”
“….Sau khi thành lập Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, không cho phép thành tinh, cảm ơn.”
Bầu trời xanh biếc, khuôn mặt tươi cười dào dạt thanh xuân, cuộc trò chuyện không có dinh dưỡng nhưng lại khiến cho đối phương cười không ngừng, cộng thêm trái tim đang vui vẻ và kích động của thiếu nữ… hết thảy đều là dáng vẻ xinh đẹp nhất.
*********
Tối hôm đó, Diệp Phồn Tinh đã thay đổi sự lười biếng trước kia sau khi làm xong bài tập về nhà, lật hai cuốn vở ghi chép mà Lộ Thâm cho cô—nếu đã hạ quyết tâm rồi, cô sẽ không cho phép bản thân lùi bước. Huống chi, chỉ cần nghĩ đến mỗi chữ ở bên trong đều cất giấu tấm lòng nặng trĩu của anh, cô liền cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.
Giữ được anh trong tay, cùng anh thì vào Hoa Đại, sau đó cùng anh trải qua bốn năm đại học đầy tốt đẹp gì đó, quả thật chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến người ta ngây ngất!
Diệp Phồn Tinh cười híp mắt cúi đầu hôn vào cuốn sổ kia một cái, sau đó liền thu lại cái tâm tư đang bay bổng của mình, tập trung cúi đầu vào học.
Trình độ của học bá không phải là dùng để trưng cho đẹp, bài ghi chép mà Lộ Thâm sửa lại cho cô đối với cô vô cùng có ích. Những điểm kiến thức mà trước đây cô không hiểu hay lười suy nghĩ, sau khi xem qua phân tích của anh, nhanh chóng trở nên bình thường và dễ hiểu. Diệp Phồn Tinh dần dần cảm thấy hứng thú, học tập ngày càng có hiệu quả.
Đương nhiên, trong lúc cố gắng học tập cũng không thể quên kế hoạch thả thính được. Mấy ngày sau ở trong trường, khi vào học Diệp Phồn Tinh rất chăm chỉ nghe giảng bài, đồng thời cũng không quên làm theo kế hoạch của chính mình, từng bước từng bước trêu chọc Lộ Thâm.
Từ việc giống như vô tình chạm vào cánh tay hay bàn tay, rồi đến cả việc vô tình hay cố ý vỗ vào lưng anh, chạm vào mặt anh gì đó, kỹ năng diễn xuất của Diệp Phồn Tinh ngày càng thuần thục hơn rồi.
Quan trọng nhất là, hình như Lộ Thâm đã bắt thích ứng với cái hình thức chung sống này rồi.
Ví dụ như ngày hôm nay khi đi xuống lầu để học thể dục, bởi vì cô chạy quá nhanh nên bị trượt cầu thang, cả người đâm anh đang đi trước, anh cũng không cảm thấy cả người trở nên cứng nhắc như trước nữa, ngược lại sau khi đỡ lấy cô thoát khỏi nguy hiểm thì nói đùa với cô một câu: “Hai ngày nay ăn uống có vẻ không tệ nhỉ, hình như nặng hơn rồi, suýt chút nữa bị cậu đè xuống rồi.”
Diệp Phồn Tinh: “….”
Nhất thời Diệp Phồn Tinh cũng không biết nên vui hay nên buồn bực xấu hổ, khuôn mặt cô đỏ lên, vừa ngẩng đầu lên thì liền đập vào ngực anh: “Tôi đâu có béo lên đâu! Ngươi đừng nói bậy, nếu không trẫm sẽ dùng nắm đấm đấm chết ngươi!”
Lộ Thâm bị dáng vẻ tức giận của cô chọc cười: “Có can đảm thẳng thán khuyên can mới thật sự là trung thần, có một số lời nói thật thần phải nói.”
Diệp Phồn Tinh: “…”
Diệp Phồn Tinh cảm thấy người này ác mồm ác miệng lên rất đáng ghét, nhưng mà khó lắm mới thấy được nụ cười tràn đầy hơi thở của tuổi trẻ ở trên mặt anh, trong lòng lại thích đến chịu không nổi. Mắt hạnh cô hơi di chuyển, thừa dịp mọi người xung quanh không chú ý, nhún mũi chân tiến đến trước mặt anh, đồng thời to gan nắm lấy lỗ tai hơi lạnh của anh: “Tiểu Lộ đại nhân người thật láo xược, phạt nhéo lỗ tai ba lần!”
Hương thơm vị trái cây ngọt ngào xen lẫn với hơi thở ấm của thiếu nữ đột nhiên nhào đến trước mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, đôi mày và đôi mắt cong cong đang ở gần trong gang tấc, giống như chỉ cần một giây nữa sẽ chạm vào anh.
Lộ Thâm khẽ giật mình, trái tim bỗng nhiên đập lỗi nhịp, lỗ tai bị cô nhẹ nhàng véo tai anh ba lần cũng không khống chế được mà nóng lên.
Cái loại cảm giác “cô đang trêu chọc anh” lại xuất hiện nữa rồi, lại càng thêm mãnh liệt và rõ ràng hơn so với lần trước. Màu mắt anh hơi tối lại, trong lòng nhịn không được mà bắt đầu nghi ngờ lời của Vương Kiến Nam có phải là thật không.
Kỳ thật Diệp Phồn Tinh cũng rất căng thẳng.
Đừng nhìn thấy cái dáng vẻ thành thạo điêu luyện và bình tĩnh tự nhiên của cô, thực ra trái tim cô đang đập bịch bịch như sắp nhảy ra khỏi miệng— dù sao hành động véo lỗ tai gì đó thật sự quá thân mật, cô hoàn toàn không biết anh sẽ phản ứng như thế nào.
Lỡ như vì chuyện này mà lật xe…
Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ đồng ngôn vô kỵ*!
*Đồng ngôn vô kỵ: Chỉ những việc trẻ con nới với nhau, không cần cố kỵ hay kiêng dè do tâm tư còn khờ dại.
Với lại, mặc dù cô đã véo tai anh rồi, nhưng chưa hề nói gì nhá, cho dù anh thật sự ý thức được điều gì, chắc cũng không thể vì điều này mà cự tuyệt cô đâu?
Cái cách nghĩ lung ta lung tung như vậy thật sự đều là chuyện trong nháy mắt. Diệp Phồn Tinh buông lỗ tai của anh ra, đứng thẳng người lại, dáng vẻ tự nhiên mà hất cằm lên với anh: “Thấy ngươi vừa rồi đã có công cứu giá, tiểu trùng đại giới*, nếu lần sau còn tái phạm, trẫm sẽ không dễ dàng tha thứ như thế nữa đâu.”
*Tiểu trùng đại giới: có nghĩa là sai lầm nhỏ sẽ bị trừng phạt, từ đó rút ra bài học để không phạm phải sai lầm lớn.
Nói xong liền nhanh chóng chuồn đi.
Lộ Thâm: “…”
Lộ Thâm nhìn theo bước chân của cô đi xuống lầu, làn váy tung bay, nhiệt độ nóng bỏng của lỗ tai rất lâu vẫn chưa tan đi, chỉ là ý cười nhẹ nhõm ở trên mặt anh lại dần tan đi từng chút từng chút.
Cho dù lời của Vương Kiến Nam có thật hay không, có những thứ anh nên chú ý hơn. Nếu không lỡ như…
Không, không có lỡ như…
Cô là một cô gái tốt, không nên quá gần gũi với dạng người như anh.
************
Diệp Phồn Tinh vẫn không biết rằng hành động thăm dò nhỏ nhoi của mình đã khơi dậy sự cảnh giác của Lộ Thâm. Sau khi học xong tiết thể dục lại phải chịu đựng thêm hai tiết nữa, cô liền đợi không kịp nữa mà nhanh chóng thu dọn sách vở rồi nói với Lộ Thâm: “Đi thôi.”
—Không sai, hôm nay chính là ngày mà bọn họ mời cô đến nhà anh ăn cơm.
Lộ Thâm nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh và nụ cười rạng rỡ của cô, mạch suy nghĩ ngưng trệ một lúc.
“…Ừ.”
Anh lên tiếng, nhìn có chút mất tập trung. Diệp Phồn Tinh cho là anh mệt mỏi sau khi chơi bóng trong tiết thể dục, lại không được nghỉ ngơi tốt nên mới mệt như vậy, cô hơi đau lòng: “Nếu cậu cảm thấy hơi mệt, chúng ta hẹn lại ngày khác cũng được.
Lúc này Lộ Thâm mới hoàn hồn: “Không cần, bà nội của tôi chắc đã nấu cơm xong rồi.”
Nói xong anh xách cặp đứng lên, “Đi thôi.”
“Được.”
Trên đường về nhà Lộ Thâm, trong lòng Diệp Phồn Tinh vẫn luôn suy nghĩ về chuyện làm sao để tấn công người nhà của anh, nên không cố ý trêu chọc anh nữa.
Lộ Thâm nắm lấy tay vịn của xe buýt, cúi đầu nhìn cô gái đang ngoan ngoãn đứng trước mặt mình, tâm trạng rối bời cả buổi trưa cũng dần dần yên tĩnh lại, nhưng quyết định ở trong lòng anh vẫn không thay đổi: Nam nữ khác biệt, cho dù quan hệ có tốt như thế nào cũng nên giữ khoảng cách, sau này… tốt nhất là nên cách xa cô một chút.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện