Cô Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ

Cô ấy cũng sẽ nghĩ


trước sau

Advertisement
Cô nghẹn ngào, “Anh có phải từ trước đến nay đều không tình nguyện hay không.”

Hóa ra, tôi vẫn luônlàm không đủ tốt.

 Chẳng qua là côấy không nói ra.

—— Trương Lục Nhượng

Quán thịt nướng rất ồn ào.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, hòa với những âm thanh xung quanh, mang theo mấy phần cảm giác ấm áp.

Thế giới xung quanh dường như đã cách bọn họ rất xa.

Trương Lục Nhượng ở trước mặt, bởi vì tuổi tác tăng lên, nên đường nét trên khuôn mặt cũng càng ngày càng cứng rắn.

Mấy sợi tóc che lông mày trước kia được cắt ngắn đi, giảm bớt mấy phần lười biếng, trông rất gọn gàng.

Mặc dù cả người đều chìm trong nơi ồn ào huyên náo này, nhưng lại giống như là không nhiễm khói bụi trần gian.

Cảm giác khoảng cách vô cùng rõ ràng.

Nhưng một người như vậy, mới một giây trước còn xụ mặt thú nhận với cô.

Trái tim của Tô Tại Tại ấm lên, đột nhiên gọi anh một tiếng: “Nhượng Nhượng.”

Nghe thấy giọng nói của cô, Trương Lục Nhượng nhướng mày, dường như đang chờ lời tiếp theo của cô.

Thấy Tô Tại Tại không tiếp tục nói, anh nhìn mấy cái đĩa trống không trên bàn, hỏi: “Còn đói không?”

Một câu nói đã đánh tan mọi ngăn cách.

“Anh đưa WeChat của anh cho em.” Tô Tại Tại nói một câu khác không thể giải thích được.

Trương Lục Nhượng sững sờ một chút, cũng không hỏi nhiều, vô thức đưa điện thoại trên bàn cho cô.

Tô Tại Tại cười híp mắt, không nhận, trả lời câu vừa nãy với anh: “Đói.”

Trương Lục Nhượng nghi ngờ nhìn cô, nhanh chóng “Ừ” một tiếng.

Đặt điện thoại lại vị trí cũ, rồi gắp một vài miếng thịt lên khay nướng.

Tô Tại Tại ôm má, nhìn chằm chằm động tác của anh.

Ngón tay thon dài cầm kẹp gắp inox, động tác ung dung thong thả, phủi sạch cặn trên vỉ nướng. Thỉnh thoảng dùng kẹp để lật miếng thịt, quét một chút dầu lên.

Để ý thấy anh không động chén đũa nhiều, Tô Tại Tại cúi đầu, gắp một miếng thịt trong chén lên, để bên miệng của anh.

Trương Lục Nhượng cắn một miếng, chậm rãi nhai.

Sau đó, Tô Tại Tại cầm một cái kẹp gắp khác, gắp thịt nướng trên khay nướng vào trong chén của anh, mở miệng nói: “Nhượng Nhượng, anh đã nghĩ xong thời gian chưa?”

Động tác của Trương Lục Nhượng dừng một chút, không phản ứng kịp: “Thời gian gì?”

Cô không giải thích, nói tiếp: “Anh nói trước cho em biết nhé, em phải mặc đẹp một chút.”

Tô Tại Tại thêm câu này vào chủ đề mà hai người đã nói trước đó, Trương Lục Nhượng lập tức hiểu ra.

Anh ngập ngừng một chút, hỏi: “Chuyện này phải nói trước sao?”

“Anh nói chứ, em còn có thể dạy anh.”

Trương Lục Nhượng vốn vẫn đang ở trong trạng thái hỏi một cách nghiêm túc, nhưng khi nghe cô nói những lời này, thì lập tức rút lại suy nghĩ.

Anh liếc nhìn cô một cái, rồi trịnh trọng nói: “Không cần em dạy.”

Tô Tại Tại cũng không để ý đến câu trả lời của anh, bộ dạng cười hì hì, tâm trạng trông rất tốt.

“Cảm giác chúng ta như vậy thật tốt.”

“Anh tìm một thời điểm cầu hôn, hoặc em làm cũng được.”

“Rồi sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ nhận giấy chứng nhận kết hôn, từ từ dành dụm tiền tổ chức đám cưới và mua nhà.”

Nói đến đây, cô dừng một chút, nhìn rất giống như vô cùng khao khát.

“Tên của hai chúng ta sẽ mãi mãi gắn liền với nhau.”

“Cứ như vậy, cả đời.”

Trương Lục Nhượng đột nhiên không nói nên lời.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt của Tô Tại Tại, môi mấp máy.

“Nếu nói như vậy, thì em phải trải qua cuộc sống thuê nhà với anh.”

Tô Tại Tại sững sốt một lúc, không biết tại sao lại không nhận được câu trả lời khẳng định giống như trước đây của anh.

Cô cũng không suy nghĩ nhiều, rất nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Vậy cũng rất tốt mà.”

Dù sao, cô cũng cảm thấy rất tốt.

Trương Lục Nhượng im lặng, lẩm bẩm nói: “Nếu như anh lớn hơn em mấy tuổi thì tốt rồi.”

Vậy thì bây giờ anh có thể lẽ thẳng khí hùng đợi cô tốt nghiệp, cho cô một tương lai tốt đẹp.

Để cho cô làm gì cũng cảm thấy không có gánh nặng, bởi vì đã có sự hậu thuẫn của anh.

Nếu như là thế thì tốt rồi.

Anh muốn cho cô sống hạnh phúc cả đời.

Sẽ không bởi vì rời khỏi sân trường, bước vào một nơi vừa cạnh tranh vừa tàn khốc, làm phai mờ tính phô trương và nhanh nhẹn của cô.

“Hả? Anh lớn hơn em một tuổi mà.”

Yết hầu của Trương Lục Nhượng lên lên xuống xuống, nói nghiêm túc: “Sau khi tốt nghiệp, em cho anh hai năm.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Tô Tại Tại sửng sốt một chút, không thể giải thích được nói, “Anh muốn làm gì?”

“Những thứ người khác có, anh cũng muốn cho em.” Giọng nói của anh có hơi khàn, dường như là sợ cô không vui, lại có chút thận trọng, “Những thứ người khác không có, anh cũng muốn cho em tất cả.”

Nghe xong lời anh nói, Tô Tại Tại lập tức hiểu ra ý của anh.

Tầm mắt của cô từ từ cụp xuống, hàng mi dày che giấu cảm xúc.

Lần đầu tiên cô không thể hiểu được suy nghĩ của anh.

Tô Tại Tại dùng đũa chọc vào miếng thịt trong chén, giọng nói có phần lãnh đạm: “Em không cảm thấy như vậy có gì không tốt, tại sao lại cần một mình anh cố gắng để có cuộc sống tốt đẹp đó chứ…”

Trương Lục Nhượng không biết nên nói thế nào để bày tỏ suy nghĩ của mình.

Hai người đều im lặng.

Tô Tại Tại không thể chịu được bầu không khí đè nén như vậy, cô cắn môi, đặt đũa xuống bàn.

Lúc ngước mắt lên, đôi mắt đã đỏ hoe, ứa nước mắt.

Cô kìm chế không khóc nức nở, hỏi: “Có phải chỉ có em muốn hay không.”

Từng hình ảnh trong quá khứ lướt qua tâm trí cô.

—— “Cậu lại không chịu cho tớ một danh phận.”

—— “Vậy cậu hôn tớ một cái thì tớ mới để cho cậu đi.”

—— “Nếu như anh muốn đi với em, thì anh phải ở cùng khách sạn với em.”

Trương Lục Nhượng lo lắng, lập tức lấy một vài tờ khăn giấy, đứng dậy đi đến bên cạnh cô.

Còn không chờ anh mở miệng, Tô Tại Tại đã đứng lên, nghẹn ngào nói: “Cái gì cũng chỉ có em muốn.”

Nói xong cô đẩy anh ra đi về hướng cửa.

Giọng điệu của cô, phản ứng của cô ấy, hai câu của cô.

Giống như là cảm xúc đã tích tụ từ lâu, nhưng cũng giống như chỉ là sự bùng nổ nhất thời.

Hô hấp của Trương Lục Nhượng ngưng trệ, trái tim giống như bị côn trùng cắn, hoặc như bị kim châm chích, đau đớn khó chịu, đến mức ngay cả thở cũng không nổi.

Anh cầm túi xách của Tô Tại Tại ở trên ghế lên, lập tức đuổi theo.

Cảm giác phương hướng của Tô Tại Tại không tốt lắm, ra cửa liền rẽ trái, cúi đầu đi về phía trước.

Đúng lúc là một con phố có rất nhiều người đi, cô chen vào đám đông, đi về phía trước một cách mù quáng.

Trương Lục Nhượng nhanh chóng đuổi kịp, nắm lấy cổ tay cô kéo vào vòng tay của mình.

Cô không chống cự, cũng không nói gì.

Bàn tay của Trương Lục Nhượng đặt lên sau đầu cô, nhỏ giọng dụ dỗ nói: “Đừng khóc.”

Có quá nhiều người, Trương Lục Nhượng do dự một chút, dẫn cô trở lại.

Tô Tại Tại ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.

Lúc đến chỗ vắng người, Tô Tại Tại chợt hất tay của anh ra, đi ra lề đường chuẩn bị gọi xe.

Trương Lục Nhượng lại kéo cô trở lại, giọng nói mang theo sự khẩn cầu: “Tại Tại…”

Nước mắt của Tô Tại Tại vẫn tuôn rơi, động tác đã từ từ dừng lại.

Cô im lặng, giống như chờ đợi lời giải thích của anh.

Trương Lục Nhượng đưa tay lau nước mắt cho cô, luống cuống nói: “Đừng khóc, vậy thì sau khi tốt nghiệp có được không? Không đợi hai năm nữa… Anh…”

Anh cố gắng chút nữa thì sẽ tốt.

Anh có một cuộc sống không tốt cũng không sao, nhưng anh phải để cho cô có một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng những lời của Trương Lục Nhượng hoàn toàn không khiến cho Tô Tại Tại vui vẻ.

Tô Tại Tại sụt sịt, dùng tay còn lại kéo tay của anh ra.

Từng câu từng chữ, mang theo cảm xúc mạnh mẽ.

“Trương Lục Nhượng.”

“Cái gì cũng là em ép anh làm.”

Môi của Trương Lục Nhượng mấp máy, lời giải thích còn chưa nói ra.

Tô Tại Tại lấy tay che mắt, mở miệng một lần nữa.

“Anh không muốn chủ động, thì em làm, em cảm thấy không có sao.”

“Em biết anh không làm được những chuyện này, cho nên toàn bộ đều để cho em làm, em thật sự cảm thấy không có sao.”

“Nhưng sau một thời gian dài, em cũng không biết em như vậy rốt cuộc có đúng hay không.”

Nước mắt Tô Tại Tại tuôn ra qua kẽ tay.

Giọng nói bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại vô cùng nhỏ.

“Em cũng sẽ nghĩ…”

Cô nghẹn ngào, “Anh có phải từ trước đến nay đều không tình nguyện hay không.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện