Cô Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ

Trương Lục Nhượng tốt biết bao


trước sau

Advertisement
“Bởi vì tôi không ở bên cạnh cậu á.” Cô mặt dày nói.

Cậu ấy hỏi tôi, khinào tôi có thể gọi cậu ấy một tiếng Tại Tại.

Tôi phải luyện tập một chút.

—— Trương Lục Nhượng

Khung cảnh im lặng trong giây lát.

Trương Lục Nhượng đặt chén lại trên bàn, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Anh đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Con ăn no rồi.”

Mẹ Trương liếc nhìn chén của anh, cau mày nói: “Con còn chưa ăn mấy miếng.”

Cơm trong chén vẫn còn đầy, căn bản chưa ăn được mấy miếng.

Thức ăn trên bàn vẫn còn nóng hổi, ​​bốc khói nghi ngút.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu từ đỉnh đầu xuống, nhưng lại không ấm áp chút nào.

Trương Lục Nhượng đang định đi lên lầu.

Trương Lục Lễ dùng tay dụi dụi mắt, lấy lòng nói: “Anh, anh ăn cơm đi.”

Anh dừng lại, cuối cùng vẫn ngồi xuống lại.

Trên bàn ăn, mẹ Trương vẫn đang nói chuyện.

Giọng bà ấy rất nhẹ nhàng.

Truyền vào tai Trương Lục Nhượng, lại giống như gai đâm.

******

Sau khi ăn xong, Trương Lục Nhượng trở về phòng.

Anh bật đèn trắng trên bàn học lên.

Trương Lục Nhượng ngồi xuống, cầm điện thoại nhìn một chút.

Ánh đèn quá sáng, khiến cho anh không nhìn rõ nội dung trên điện thoại.

Trương Lục Nhượng điều chỉnh độ sáng.

Lập tức thấy rõ lời Tô Tại Tại gửi cho anh.

—— Tớ nghĩ rồi, cũng không thể để cho cậu luôn đến tìm tớ.

—— Hay là kỳ nghỉ đông tớ đến chỗ cậu chơi nhé?

Trương Lục Nhượng cụp mắt xuống, suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào.

Nhưng ngón tay lại di chuyển giống không kiểm soát được, bấm số điện thoại của cô.

Sau khi vang lên một tiếng, Tô Tại Tại liền nhận.

“Nhượng Nhượng.”

“Ừ.”

“Tại sao cậu lại gọi điện thoại cho tớ vậy.”

“…”

“Tâm trạng cậu không tốt sao?”

“Không có.”

Cô cũng không hỏi thêm nữa, đổi chủ đề.

“Hôm nay Khương Giai nói với tớ, những người có tên có chữ láy thì đều nhìn khá đẹp.”

“Phải không.” Trương Lục Nhượng cười một tiếng.

Tô Tại Tại nghiêm túc nói: “Thảo nào cậu tên là Nhượng Nhượng.”

Trương Lục Nhượng: “…”

“Nhưng mà tớ cảm thấy,” Tô Tại Tại tiếp tục nịnh hót, “Chỉ là một cái tên, thì không thể nào nói chính xác tướng mạo của cậu được.”

Trầm mặc trong một khoảnh khắc.

Trương Lục Nhượng đột nhiên hỏi: “Làm sao cậu biết tâm tình tôi không tốt.”

“Bởi vì tôi không ở bên cạnh cậu á.” Cô mặt dày nói.

Cô vốn cho rằng, Trương Lục Nhượng sẽ phủ nhận.

Vậy mà.

Một giây tiếp theo, anh lại lẩm bẩm nói thầm.

“Như thế nào cậu cũng có thể đoán đúng.”

Đầu dây bên Tô Tại Tại yên tĩnh lại.

Rất nhanh sau đó, một loạt tiếng “bíp bíp” truyền đến tai của Trương Lục Nhượng.

Cùng lúc đó, cửa bị gõ, gõ ba tiếng.

Anh vô thức ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói: “Vào đi.”

Trương Lục Lễ từ từ vặn nắm cửa, bước vào.

Cậu theo thói quen đi đến sau giường của Trương Lục Nhượng, im lặng nằm lên.

Trương Lục Lễ nghiêng đầu, nhìn bóng lưng của Trương Lục Nhượng.

Ánh đèn chiếu vào mái tóc đen của anh, tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.

Ở góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc điện thoại anh đang cầm trên tay, nghiêm túc nhấn vào màn hình.

Căn phòng rất yên tĩnh.

Không có âm thanh khi chạm vào màn hình điện thoại.

Không có tiếng lật sách, người trên giường cũng không nhúc nhích, giống như đang ngủ say vậy.

Hai người, ai cũng không mở miệng.

Một lúc sau, Trương Lục Nhượng lật một cuốn sách từ vựng tiếng Anh ở trước mặt ra.

Một tờ ghi chú kẹp ở bên trong rơi ra.

Màu xanh nhạt, mép ngoài hơi nhăn.

Vào ngày anh bị cảm lạnh, Tô Tại Tại đã dán lên hộp thuốc.

—— Sự cưng chiều của Tại tổng.

Trương Lục Nhượng nhếch môi, mở miệng.

Từng chữ một: “Tại Tại.”

Anh thất thần.

Rất nhanh, liền nghe thấy tiếng trở mình, Trương Lục Nhượng quay đầu lại.

Cùng lúc đó, Trương Lục Lễ bỏ cánh tay đang che mắt xuống.

Lúc này Trương Lục Nhượng mới phát hiện ra Trương Lục Lễ vẫn còn ở trong phòng của anh.

“Về phòng em đi.” Anh nhẹ nhàng nói.

Trương Lục Lễ ngồi dậy, đầu gục xuống, không nói gì.

Thành phố B đã bắt đầu hạ nhiệt.

Gió lạnh thổi qua khe nhỏ của khung cửa sổ.

Gió thổi vù vù, làm cho Trương Lục Lễ đang mặc áo tay ngắn và quần đùi không khỏi run lập cập.

Nhìn thấy cử động của cậu ấy, Trương Lục Nhượng đứng dậy đi đóng cửa sổ.

Anh vừa đi tới trước cửa sổ, thì Trương Lục Lễ ở phía sau đột nhiên lên tiếng.

Giọng điệu vừa trầm vừa khàn, là giọng điệu muốn khóc.

“Anh, có phải em không nên vượt cấp hay không.”

Trương Lục Nhượng sững sờ một chút, quay đầu lại: “Cái gì?”

Cậu ấy sẽ không lặp lại.

Một giây tiếp theo, Trương Lục Nhượng phản ứng lại.

Đưa tay đẩy cửa sổ, hoàn toàn đóng khe hở duy nhất kia lại.

Nhiệt độ trong phòng không còn lạnh đến mức khiến người ta run lên nữa.

Sự ấm áp dần xuất hiện.

“A Lễ, không liên quan đến chuyện của em.” Anh nghiêm túc trả lời.

Trương Lục Lễ ngẩng đầu lên, đối mắt với anh.

Nơi đó tràn ngập ánh sáng.

Đó là ánh sáng của sự thư thái.

******

Năm 2009, Lâm Mậu bởi vì công việc, mà chuyển đến thành phố Z định cư.

Trước khi đi, cậu đã nói với Trương Lục Nhượng: “Đừng so sánh với bất cứ ai.”

Trương Lục Nhượng gục đầu, không nói gì.

Năm 2010, Lâm Mậu xin nghỉ, từ thành phố Z chạy đến thành phố B.

Cậu đi vào phòng của Trương Lục Nhượng.

Trương Lục Nhượng quay đầu nhìn về phía cậu theo tiếng động.

Khuôn mặt của cậu vẫn còn mang theo mấy phần trẻ con, đường nét ngũ quan vẫn rất mềm mại.

Vẫn là một đứa trẻ chưa lớn.

“Không phải cháu muốn so sánh với em ấy… Là tất cả mọi người, đều muốn cháu so sánh với em ấy.”

Cổ họng Lâm Mậu nghẹn lại, nhất thời không nói được lời nào.

“Cháu trách A Lễ sao.” Cậu hỏi.

Trương Lục Nhượng không nói, yên lặng lắc đầu.

Thật ra nghĩ kỹ lại.

Trương Lục Nhượng dường như chưa bao giờ nổi giận với Trương Lục Lễ.

Tất cả mọi người đều khen Trương Lục Lễ, chê bai anh.

Cho đến nay anh chưa bao giờ từ bỏ bản thân mình, cũng như chưa bao giờ gục ngã.

Lâm Mậu không biết anh đã trở nên trầm mặc ít nói như vậy từ khi nào.

Từ từ đeo cho mình một chiếc mặt nạ lạnh như băng, hời hợt đối với thế giới này.

Thật ra, anh lại dịu dàng đến cực điểm.

Thế giới đối xử không tốt với anh, anh vẫn lựa chọn đối xử tử tế.

Trương Lục Nhượng tốt biết bao.

******

Trước khi quay lại trường, Tô Tại Tại dẫn Tiểu chân ngắn đi ra ngoài một vòng.

Lúc đi ngang qua trước cửa nhà của Trương Lục Nhượng, tình cờ nhìn thấy một người đàn ông đang dắt Tô Tô.

Phong thái có chút nhàn nhã lười biếng, mặc quần đùi, đi một đôi dép lê màu xám.

Rất nhanh, người đó cũng phát hiện Tô Tại Tại.

Lâm Mậu nhếch miệng, dường như là nhận ra thân phận của cô.

Lông mày nhướng lên, khẽ cười một tiếng.

Tô Tại Tại đột nhiên có loại cảm giác yêu sớm bị người lớn bắt được.

Cô hoảng hốt gật đầu một cái với cậu, rồi lập tức quay trở lại.

Lâm Mậu đứng tại chỗ.

Cậu nhớ lại ngày hôm đó khi đi ngang qua bãi đất trống.

Thiếu niên đạp xe đạp, cô gái đi phía sau cẩn thận đỡ.

Khóe miệng treo một nụ cười rạng rỡ.

Như vậy mới giống Trương Lục Nhượng của rất lâu trước đây.

Lâm Mậu đã không gặp Trương Lục Nhượng trong nhiều năm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện