Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Ánh trăng sáng và nốt ruồi son


trước sau

Thẩm Không về phòng trọ của mình.

Anh bước qua rác rưởi và quần áo bẩn vẫn chất đống trên mặt đất như cũ, đi đến bên sô pha ngồi xuống rồi móc điện thoại mình ra.

Nháy mắt nhìn thấy ảnh của Diệp Cảnh Hoan ở ghế lô, Thẩm Không lập tức bắt đầu tìm kiếm biện pháp đối phó khả thi trong đại não, chỉ tiếc ngay lúc đó điều kiện thật sự rất thiếu thốn, cách có thể áp dụng vào thực tế ít ỏi đến đáng thương, cho nên anh đành phải lựa chọn cách trực tiếp và đơn giản nhất —— không biến sắc bỏ điện thoại mở chế độ ghi âm vào cạnh bình hoa.

Thật ra Thẩm Không chỉ thử vận may thôi, rốt cuộc thì anh cũng không chắc có ghi âm được thứ gì không hay phần ghi âm đó có ích không.

Anh click mở tập tin.

Âm thanh điện thoại vang lên trong phòng trọ chật chội và im ắng ngay lập tức.

Tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng đóng mở cửa —— chắc đây là lúc bọn họ rời khỏi ghế lô.

Cửa phòng khóa lại phát ra tiếng cạch, âm thanh trong âm tần trở về im lặng, chỉ có mỗi tạp âm sàn sạt trong bối cảnh liên tục vang lên.

Thẩm Không rũ mắt nhìn chằm chằm thanh tiến độ chậm rãi di chuyển trên màn hình điện thoại, lẳng lặng chờ đợi.

Lúc anh gần như không còn hy vọng quá lớn lại nghe thấy một giọng nói đột nhiên vang lên:

“… Alo? Xin chào.”

Tuy xuyên qua microphone có vẻ hơi lệch lạc nhưng vẫn có thể nhận biết là người đàn ông trung niên phỏng vấn anh đang gọi điện thoại, Thẩm Không mừng rỡ, tập trung lắng nghe tiếp.

“…Đúng vậy… Đúng, đúng…”

Cũng không biết bên kia điện thoại người ta nói cái gì, chỉ nghe người đàn ông trung niên không ngừng ứng tiếng phụ họa:

“…Đúng vậy, tìm được rồi, cũng điều tra lý lịch luôn.”

Ngay sau đó là tiếng lật giấy ào ào, đối phương tiếp tục nói: “Có một ứng viên rất tốt. Diện mạo phù hợp với yêu cầu, cũng không có dấu vết đụng qua dao kéo. Đúng vậy, không có dấu hiệu cố tình dựa sát vào đối phương, lai lịch rất đơn thuần, kinh tế không tốt lắm, căn cứ theo điều tra thì tính cách cũng dễ bắt bí.”

Thẩm Không nhận ra hình như người đối phương nói đúng là chính mình.

Người đàn ông trung niên kia dừng một chút, hình như đang đợi đối phương ở đầu bên kia điện thoại đáp lại, ông ta hơi nghi ngờ hỏi:

“…Nhưng mà, ngài chắc chắn người vị kia thích là…”

Chưa kịp nói hết, lời của ông ta đã bị giọng nói ở đầu bên kia điện thoại ngắt lời, sau khi im lặng một lúc lâu, giọng nói của ông ta mới vang lên lần thứ hai:

“Vâng, đúng vậy, ngài nói đúng… Không thành vấn đề… Được… Tạm biệt cậu Hàn.”

Cậu Hàn?

Thẩm Không hơi nhíu mày, thần sắc trong mắt thâm trầm u ám.

Nếu nói là cậu Hàn, vậy chỉ có hai khả năng, một là đối tượng nhiệm vụ của mình – Hàn Lệ, hai là người có được lợi ích sau khi Hàn Lệ bị gãy chân —— Cậu hai nhà họ Hàn thay thế Hàn Lệ trở thành người thừa kế nhà họ Hàn ngay lúc hắn bị trục xuất khỏi thành phố, đồng thời cũng là con trai ruột của bà mẹ kế kia.

Thẩm Không bóp bóp mũi mình chậm rãi hít sâu một hơi, trên mặt khó nén mỏi mệt.

Không chờ anh kịp nghĩ lại, đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, hóa ra là người đại diện tên là Sài Trí gọi tới.

Thẩm Không nhận điện thoại, còn chưa ghé vào tai đã nghe thấy bên kia phát ra giọng nói vui mừng khó nhịn của đối phương: “Minh Hiên này, anh nhận được thông báo, bên kia nói cậu không tệ, bảo ngày mai cậu lại đi một chuyến. Anh biết ngay là tin tưởng cậu chắc chắn không có vấn đề gì, quả nhiên không hổ là nghệ sĩ đắc ý nhất dưới tay anh…”

Ngay sau đó là liên tiếp lời khách sáo nửa uy hiếp nửa dụ dỗ, ý nói anh chỉ cần làm tốt trên tiền đề phải bảo mật là có thể thu được cả danh lẫn lợi, công thành danh toại, một khi làm hỏng thì sẽ đắc tội trên đầu nhân vật lớn, đừng nói đến thù lao và kỳ ngộ, ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn.

Thẩm Không chiếu lệ trả lời cho qua.

Trước lúc đối phương cảm thấy mãn nguyện cắt đứt điện thoại, anh đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:

“Đúng rồi, anh Sài, anh có thể phát lại một phần lịch trình của em cho em không, bản trước em không tìm thấy nữa vì điện thoại đem đi sửa…”

Giờ phút này tâm trạng rất tốt nên đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ này của Thẩm Không:

“Được được được, không thành vấn đề, nhưng lần sau phải chú ý đừng ném nữa, dù gì cậu cũng không thể làm phiền người khác mãi.”

Cúp máy không lâu, Thẩm Không đã nhận được lịch trình Sài Trí gửi tới, anh lật qua một lượt, thoáng yên lòng.

May thay Mạnh Minh Hiên là ngôi sao nhỏ tuyến 18, không có đại ngôn cũng không hoạt động, vai diễn duy nhất trong web drama cũng không nhiều phân cảnh lắm, cho nên lịch trình của anh cũng không kín, một tuần chỉ cần đi phim trường ba lần là đủ.

Bây giờ Thẩm Không vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được động tác thần thái của Mạnh Minh Hiên, chứ đừng nói gì đến chuyện lấy loại trạng thái này đi sắm vai nhân vật khác.

Lịch trình thoáng đãng như bây giờ rất hợp ý anh.

Và… trong khoảng thời gian đó anh cũng có thể đi chuẩn bị một ít đồ đạc có thể dùng được sau này, rốt cuộc thì hộp đêm trước kia cũng là do anh bí quá hoá liều, nhưng không phải lần nào cũng có thể thử vận may, đúng không?

Thẩm Không đơn giản dọn dẹp qua nhà cửa một chút, ném túi đựng rác đã đóng gói xuống lầu.

Tuy phòng trọ còn hơi bừa bộn nhưng trông sáng sủa hơn trước rất nhiều, mùi ẩm mốc ngột ngạt trong phòng cũng tan đi không ít.

Thẩm Không chậm rãi thở phào, phun ra một hơi, thả mình lên giường trong phòng, thân thể căng thẳng cả ngày cuối cùng cũng được thả lỏng, dường như anh có thể nghe thấy âm thanh cơ bắp và xương cốt mình phát ra khi giãn người.

Đột nhiên, anh chợt nghĩ tới cái gì đó.

Thẩm Không do dự chốc lát, móc điện thoại trong túi ra, gõ hai chữ “Hàn Lệ” trên giao diện điện thoại, sau đó bấm vào nút tìm kiếm.

Giây tiếp theo, vô số trang web tranh nhau chen lấn nhảy ra, làm anh nhất thời hoa cả mắt.

Thẩm Không tùy tiện click mở một cái.

Chữ đen thô to trong màn hình điện thoại nhỏ hẹp trông có vẻ ghê người, như để gia tăng dấu chấm than một cách sâu sắc vậy:

“Gần đây, quý tộc mới (1) thần bí của giới thương nghiệp về nước hiện thân trong tiệc từ thiện tối, nhà giàu mới nổi trẻ tuổi (2) định làm gì tiếp theo?”

Thẩm Không đọc nhanh như gió, toàn bộ bài báo đều viết bằng bút pháp cực kỳ phóng đại, dùng giọng điệu giật gân miêu tả chi tiết một loạt hành động đao to búa lớn và các khoản đầu tư gần như đánh bạc xa hoa của vị quý tộc thương trường mới trong ba tháng hắn về nước, thổi phồng hắn như là kỳ tài thương nghiệp trên trời mới có, lại dùng bút pháp nửa nhiều chuyện nửa phỏng đoán viết khúc mắc ân oán của hắn và mấy gia tộc lớn ở thành phố A hiện tại.

Nhưng từ từ, trọng tâm bài báo bắt đầu thiên về phương hướng kỳ quái…

Người viết bắt đầu dùng từ ngữ hoa lệ trau chuốt hết lời ca ngợi giá trị nhan sắc của vị quý tộc mới trong giới thương nghiệp, hơn nữa bắt đầu giới thiệu tất cả tin tức chuyện trăng hoa hắn trêu chọc sau khi về nước như thật ấy.

Thẩm Không nhíu mày, đầu ngón tay đặt trên màn hình trượt xuống phía dưới.

Một tấm ảnh xuất hiện trên màn hình.

Độ phân giải của ảnh chụp rất thấp, hình như là paparazzi chụp lén.

Ống kính xuyên thấu qua cành lá sum sê như dừng lại cách đó không xa, một thanh niên cao gầy nghiêng người đứng trên sân thượng xa hoa, tây trang thẳng thớm phác hoạ thân hình thon dài cao lớn của hắn, đường viền gò má bị ánh trăng mông lung bao phủ, nâng ly chân cao trong tay, hình như đang trầm tư cái gì đó. Tuy ảnh cực kỳ vỡ nét nhưng Thẩm Không nhìn thoáng qua là nhận ra luôn.

Đúng là Hàn Lệ.

Thẩm Không hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.

Tuy bây giờ chưa có đầy đủ chứng cứ, nhưng căn cứ theo cốt truyện ban đầu hệ thống tiết lộ cho anh, hơn nữa tiến hành suy luận dựa theo động cơ, lần phỏng vấn đêm nay rất có thể là do cậu hai nhà họ Hàn tổ chức.

Nhưng mà anh cũng không tin cho lắm, vì suy cho cùng, thời gian hiện tại cách tiết điểm trước, đã trôi qua 8 năm.

Mà trong cốt truyện, thời gian Hàn Lệ về nước lại là 2 năm sau.

Bây giờ cốt truyện của quyển sách này gần như đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, mà Thẩm Không hoàn toàn không biết trong 8 năm này đã xảy ra thay đổi gì, cho nên càng khó cho ra phán đoán chính xác.

Ngay sau đó, Thẩm Không lại lục soát tin tức của Diệp Cảnh Hoan.

Hình như quỹ đạo cuộc đời Diệp Cảnh Hoan không khác cốt truyện ban đầu quá nhiều. Bây giờ cậu đã trở thành ngôi sao lớn nổi như cồn, cho dù là thông cáo hay đại ngôn đều cuồn cuộn đến. Tuy nhiên trên mạng vẫn lưu truyền một số tin đồn khúc mắt cậu được cậu cả nhà họ Quý bao dưỡng, nhưng vì không có chứng cớ gì nên fans đều tiến hành xử lý dựa theo kiểu antifan cố tình bịa đặt.

Bóng đêm tối dần, đệm dưới thân mềm mại như lông chim kéo thân người Thẩm Không xuống, anh thong thả chớp chớp mắt, ngáp một cái.

Có lẽ là do vừa rồi thay đổi điểm thời gian nên một khi thả lỏng lại, một cơn buồn ngủ từ nơi sâu nhất trong thân thể Thẩm Không mạnh mẽ đánh úp anh.

—— Cho dù như thế nào, chuyện còn lại đều để mai nói tiếp.

Anh ném điện thoại di động lên đầu giường, đơn giản bò dậy rửa mặt rồi ngã vào giường say giấc nồng.

Ngày hôm sau.

Thẩm Không bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Anh bực bội nhíu mày, đầy mặt tức giận giơ tay sờ soạng theo hướng âm thanh phát ra.

Trong tầm nhìn buồn ngủ mông lung, anh nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị tên Sài Trí.

Thẩm Không hít sâu mấy hơi, ngăn chặn cơn tức sinh ra do bị đánh thức, chuyển nhận điện thoại.

Giọng nói ồn ào của đối phương không hề tự giác xuyên thấu qua microphone truyền hết vào màng nhĩ Thẩm Không, làm thái dương anh không khỏi thình thịch đau đớn, tràn ngập cố tình giả mù sa mưa: “Minh Hiên sao bây giờ cậu mới nhận điện thoại, cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Tin nhắn anh gửi cho cậu trước đấy cậu cũng không trả lời, anh còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì rồi…”

Thẩm Không giơ tay hung hăng bóp mũi mình, trong lòng mặc niệm “Không nên tức giận” 800 lần.

Toàn thân anh đều tràn ngập áp suất thấp ngột ngạt khó thở, nhưng giọng nói đúng là lo sợ tái mét mặt mày thuộc về Mạnh Minh Hiên:

“Xin lỗi anh Sài, đêm qua em quá hưng phấn nên không ngủ được, thành ra sáng nay dậy muộn, trước nay em nhìn thấy tin nhắn của anh là lập tức trả lời luôn, đúng là phiền anh lo lắng rồi.”

Hình như người đối diện microphone hài lòng không ít: “Ai nha, không sao hết không sao hết, anh gọi chủ yếu là nói cho cậu biết, lát nữa người ta bên kia muốn gặp cậu, bây giờ cậu nhanh chóng rửa mặt thu dọn, giờ anh khởi hành đến dưới lầu nhà cậu đón cậu đây.”

Thẩm Không cúp máy, dùng sức nhắm chặt hai mắt, sau đó cả người đầy áp suất thấp bò từ trên giường lên.

Anh còn chưa kịp rửa mặt, tin nhắn mới đã gửi tới đây:

“Đúng rồi Minh Hiên, bên kia muốn cậu ăn mặc trẻ trung chút là tốt nhất, đừng quá màu mè, sơ mi trắng quần jean là được.”

Một tiếng sau, Sài Trí đến dưới phòng trọ đúng giờ.

Sài Trí mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy Thẩm Không đi từ cánh cửa nhỏ hẹp ở hành lang ra.

Túi da Mạnh Minh Hiên vốn không thể bắt bẻ, vai rộng eo thon, hai chân thon dài, hơn nữa anh hóa trang đơn giản và tùy ý trông không giống diễn viên áp chót đã ra xã hội nhiều năm, như là một sinh viên không rành thế sự vậy.

Thái độ của hắn ta ân cần hơn ngày hơn nhiều, hỏi han săn sóc không chỗ nào không bao lấy, như là một người bạn tốt một trưởng bối thật sự quan tâm đến anh.

Trên mặt Thẩm Không cũng là bộ dạng được thương mà sợ đội ơn đội nghĩa, bầu không khí trong xe hết sức hài hòa vui vẻ.

Mãi cho đến khi tới nơi Sài Trí nói vẫn chưa đã thèm, hắn ta đưa Thẩm Không vào thang máy, sau đó thuật lại đơn giản những gì dặn dò ngày hôm qua một lần, rồi mới lưu luyến từng bước rời đi.

Thang máy bay lên tầng cao nhất.

Thẩm Không vừa ra khỏi thang máy đã thấy một nhân viên phục vụ tây trang giày da tiếp đón, cúi chào anh thật sâu, nói:

“Tiên sinh, xin hãy đi theo tôi.”

Thẩm Không theo sau đối phương đi về phía sâu trong hành lang, nhân viên phục vụ dừng lại ở cửa một ghế lô, gõ nhẹ hai cái trên đó rồi mới đẩy cửa ghế lô ra.

Cửa ghế lô đóng lại sau lưng Thẩm Không.

Trong phòng im ắng, vách tường cách âm cực tốt hấp thu hết sạch tất cả âm thanh, đứng trong phòng gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hô hấp rất nhỏ của chính mình.

Người đàn ông trung niên đêm qua ngồi sau bàn, đang lật xem một chồng tài liệu trên bàn.

Trong toàn bộ ghế lô chỉ có thể nghe thấy tiếng sàn sạt trang giấy cọ xát phát ra.

Nhìn thấy Thẩm Không tiến vào, người nọ ngẩng đầu lên, duỗi tay chỉ chỉ chỗ ngồi ở cái bàn đối diện, mở miệng nói:

“Mời ngồi.”

Thẩm Không lúng túng do dự vài giây rồi mới câu nệ ngồi xuống đối diện người đàn ông đó.

Người nọ đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt đánh giá Thẩm Không từ trên xuống dưới một lần, trong mắt ẩn ẩn lộ ra thần sắc hài lòng.

Ngay sau đó, ông ta mở folder trên chốc ra, chậm rãi đẩy đến trước mặt Thẩm Không.

Trên đó là tấm ảnh chụp ở sân bay, người đàn ông trong ảnh có bờ vai rộng lớn, ngũ quan sâu sắc, lông mày cao ngất sắc bén và lạnh lùng, đang nhìn về phía ống kính, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm âm trầm, dường như có thể xuyên thấu qua ảnh chụp, nhìn thẳng vào Thẩm Không.

Hình dáng gương mặt quen thuộc đã là rút đi ngây ngô và non nớt tám năm trước, bị hỉ nộ vô thường và âm lệ thay thế.

Trong găng tay phải đen bóng nắm một cây gậy, đầu gậy chống xuống mặt đất, căn cứ theo trọng tâm lạc điểm phán đoán thì rõ ràng cây gậy này không phải để trang trí.

Nhìn gương mặt giống trí nhớ mình như đúc, nhưng thần thái lại không có điểm nào giống nhau, trong lòng Thẩm Không không khỏi ngũ vị tạp trần.

Một vấn đề khó có thể giải đáp cuối cùng cũng xuất hiện rõ ràng trong đầu anh ——

Rốt cuộc 8 năm nay đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng trên mặt Thẩm Không vẫn hiện ra biểu cảm ngạc nhiên như cũ, anh hơi lắp bắp nói: “Tôi, tôi từng nhìn thấy hắn trên bản tin tài chính.”

Người đàn ông trung niên kia gật đầu cho có lệ, sau đó lo bản thân tiếp tục nói: “Chuyện cần cậu làm rất đơn giản, chỉ cần tiếp cận hắn là đủ, rồi báo cáo tất cả những gì cậu nghe được nhìn thấy cho chúng tôi. Yên tâm, thù lao cho cậu không ít đâu —— Chỉ cần cậu mang đến tin tức có ích cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ cho cậu biết phương thức cụ thể sau, cậu không cần chủ động liên hệ với chúng ta, chờ chúng tôi tìm cậu là đủ.”

Thẩm Không hơi do dự nhíu mày: “Nhưng, nhưng… hắn là tổng tài công ty lớn, sao lại để tôi tiếp cận hắn chứ?”

Người đàn ông trung niên hỏi:

“Biết Diệp Cảnh Hoan không?”

Thẩm Không giả vờ ngây thơ gật gật đầu: “Có ạ, không ít người nói tôi trông giống tiền bối Diệp…”

Người nọ đẩy đẩy mắt kính, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm bí ẩn:

“Diệp Cảnh Hoan là ánh trăng sáng và nốt ruồi son trong lòng vị kia —— Chỉ cần cậu lợi dụng gương mặt này thật tốt, không có gì là không làm được.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện