Chuyện Tình Ngàn Năm Giữa Sói Và Hồ Ly

Chương 14


trước sau

Advertisement

(Từ chương này mối quan hệ của hai người đã có chuyển biến nên mình thay đổi cách xưng hô nhé. Have fun :) )
--------
Lam Vũ ngủ một hồi liền tỉnh. Bên cạnh có người đẹp, nàng làm sao có thể ngủ yên ổn được, trong khi ngủ nàng đều thấy mình ăn đậu hũ của Lăng Hiểu. Nàng mở mắt nhìn Lăng Hiểu, chưa từng trải như Lăng Hiểu có lẽ thật sự chưa biết cái gì gọi là tình dục, cho dù có một đại mỹ nhân ở trước mặt thì cô ấy cũng sẽ tự nhiên mà không phản ứng gì, cho nên ngủ rất sâu. Hô hấp có quy luật, trên khóe miệng vẫn còn nở nụ cười cho thấy cô đang ngủ rất ngon.
Aiza, làm phiền cô ngủ thực sự có tội, tuy nhiên, cô làm cho nàng khó ngủ thì càng có tội hơn.
Nàng cúi người xuống, hôn lên đôi môi Lăng Hiểu, đầu tiên là hôn nhẹ nhàng một chỗ, sau đó dần dần mút vào, rồi tiếp tục chậm rãi đưa đầu lưỡi tiến vào trong miệng Lăng Hiểu, quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Lăng Hiểu bị Lam Vũ làm giật mình tỉnh lại, cô mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, không hiểu nổi mà nhìn Lam Vũ.
"Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để em từ từ ăn chị." Giống như bị Lam Vũ bỏ thuốc mê, Lăng Hiểu vô cùng ngoan thuận nhắm mắt lại.
Đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng hoạt động trên người Lăng Hiểu, chưa từng tiếp xúc qua bất kỳ người nào nên Lăng Hiểu cực kỳ mẫn cảm, đầu ngón tay của Lam Vũ trên người cô khơi dậy một trận ngứa ngáy, nhưng động tác của nàng rất linh hoạt, nên cảm giác ngứa rất ít, ngược lại lại có một cảm giác khác không nói nên lời mỗi khi ngón tay của nàng di động. Môi Lam Vũ nhẹ nhàng rời khỏi môi Lăng Hiểu, dời xuống cổ, đến bên tai, vành tai, rồi chuyển xuống vùng xương quai xanh. Tay nàng chuyển đến trước ngực, nhẹ nhàng sờ nắn hai nụ hồng nhỏ của cô.
"Uhm..." Tận dưới đáy lòng nảy lên một cảm giác chưa từng có, giống như có ngàn con kiến bò trong người, không biết phải thích ứng như thế nào.
Lam Vũ rất hài lòng nở nụ cười, cô ấy có phản ứng rồi. Nàng cúi xuống, dùng miệng ngậm lấy nụ hồng nhỏ của Lăng Hiểu, nhẹ nhàng mút vào.
Thân thể Lăng Hiểu không tự giác mà vặn vẹo, cảm giác tê dại này kích thích thần kinh đại não của cô, khiến cô cảm thấy vừa khó chịu lại vừa hưng phấn thoải mái. Cô nắm chặt ra giường, muốn chống lại cảm giác này, nhưng cũng muốn tiếp tục. Chính bản thân cô cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, không biết làm sao biểu đạt, chỉ có thể không ngừng mà chuyển động thân thể.
Tốc độ Lam Vũ nhanh hơn một chút, cảm giác càng thêm mãnh liệt, cô cảm thấy trước ngực như căng cứng lên. Đầu lưỡi Lam Vũ tinh nghịch trêu đùa xung quanh nụ hồng nhỏ của cô, một hồi thì là ngay vị trí mẫn cảm ở giữa nụ hồng, một hồi thì biến thành mút vào khiến cô không chịu được mà run rẩy, xui theo động tác của Lam Vũ, thần trí Lăng Hiểu càng lúc càng mờ mịt, cảm giác của cơ thể càng lúc càng mãnh liệt.
Cảm nhận được sự ẩm ướt ở nơi tư mật khiến cô cảm thấy xấu hổ, cô muốn nhịn xuống, thế nhưng bất khả thi, không thể làm gì khác hơn là chặt chẽ mà giữ lấy hai đùi. Mà Lam Vũ thì càng muốn chống lại cô, đầu ngón tay của nàng bất ngờ chuyển xuống nơi tư mật của cô, nhẹ nhàng lướt qua lướt lại giữa hai đùi cô.
Lăng Hiểu chịu không nổi hành động này của nàng, cô không ngừng kích động, cuối cùng buông lỏng hai đùi, Lam Vũ nhân cơ hội này lập tức trượt tay vào, ngón tay của nàng đang dừng lại ở địa phương bí ẩn nhất kia. Cảm giác xấu hổ như cuồng phong kéo tới người Lăng Hiểu, cô một lần nữa nắm chặt hai đùi, toàn thân căng cứng.
"Bảo bối, thả lỏng một chút." Lam Vũ nhẹ giọng nói bên tai cô, bàn tay còn lại của nàng cũng vuốt ve Lăng Hiểu, giọng nói như ma thuật thì thầm trong tai cô, "Hãy thả lỏng, chị hãy dùng trái tim mà cảm thụ những cảm giác của cơ thể, thả lỏng, thả lỏng..."
Thanh âm của Lam Vũ có lực thôi miên thần kỳ, Lăng Hiểu rốt cuộc cũng thả lỏng. Đầu ngón tay của Lam Vũ rất nhanh đi đến điểm mẫn cảm nhất ở nơi tư mật của Lăng Hiểu, đã ẩm ướt rồi, nụ hoa đã nở rộ. Lam Vũ nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên, Lăng Hiểu nhịn không được kêu nhẹ một tiếng, "Ân." Thân thể vô thức cong lại.
Thanh âm của Lăng Hiểu khiến cho Lam Vũ cảm thấy hưng phấn cực độ, động tác cũng nhanh hơn một chút, kích thích Lăng Hiểu mãnh liệt hơn.
"Vũ..." Lăng Hiểu có chút chịu không nổi, Lam Vũ ôm chặt lấy Lăng Hiểu vào lòng mình.
Lam Vũ một mặt cắn vào tai cô, một mặt dùng đầu gối nhẹ nhàng chế trụ Lăng Hiểu, phòng ngừa việc để cô dựa quá gần mà khiến nàng "hành động" bất tiện.
Khuôn mặt, thân thể của Lăng Hiểu đều đỏ bừng, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy, ái dịch không ngừng tràn ra, thanh âm rên rĩ cũng không ngừng. Lam Vũ càng lúc càng hưng phấn, thân thể càng không ngừng ma sát trên người Lăng Hiểu.
Thân thể Lăng HIểu càng lúc càng kích động, cô nâng người lên, toàn thân không ngừng run rẩy, chấn động,
"A......" niềm vui cực độ khiến cô không nhịn được lớn tiếng kêu lên, toàn thân chấn động không ngừng.
Lam Vũ dừng động tác lại, ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên đầu cô.
Lăng Hiểu cũng ôm lại Lam Vũ, từ từ an tĩnh trở lại.
Lam Vũ rất lâu không thấy Lăng Hiểu có động tĩnh, tưởng cô đang ngủ, nàng nhẹ nhàng buông Lăng Hiểu ra, nhưng Lăng Hiểu lại ôm chặt lấy nàng.
Thì ra là xấu hổ a !
"Lăng Hiểu bảo bối của em vẫn còn xấu hổ à ?" Lam Vũ trêu ghẹo nói.
Lăng Hiểu vùi mặt sâu hơn vào lòng nàng, một lúc sau mới trả lời, "Em thật quá đáng, lúc này mà còn chọc tôi."
"Em không có nha, em làm sao dám chọc Lăng Hiểu đại tiểu thư đây ?"
"Còn dám nói không có." Lăng Hiểu hận không thể lập tức đào một cái lỗ trên giường, sau đó chui xuống dưới không bao giờ trở lên nữa.
"Nói không có là không có." Lam Vũ mỉm cười lại tiếp tục sờ soạng trên người Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu giữ tay nàng lại, chui vào bên trong chăn. Nhớ tới tiếng kêu dâm đãng vừa rồi của cô, thật là...
"Ra ngoài đi, đừng giống như bé gái hay nhõng nhẽo vậy."
"Ai giống chứ." Lăng Hiểu trong chăn kêu lên, "Nhớ năm đó tôi là con sói oai hùng nhất trong lang tộc đấy nhé."
"Phải, đúng đúng đúng, nhưng em năm ấy cũng là hồ ly có sức hấp dẫn nhất trong hồ tộc đó nha, nhớ lúc đó em còn chưa ở bên cạnh chị, những loài theo đuổi em kéo dài từ Thiên Sơn cho đến Chung Nam Sơn, em còn được liên tục được danh hiệu hồ tộc đệ nhất mỹ nhân, không phải, là hồ tộc đệ nhất mỹ hồ."
Lăng Hiểu từ trong chăn ló cái đầu ra, "Có sao?" Sao cô không nhớ nhỉ ? "Lúc tôi quen biết em nhớ lúc đó em chỉ giống như một tiểu hồ ly choai choai thôi mà ? Tiểu hồ ly cũng có thể ứng cử ? Hồ tộc cũng có tuyển đệ nhất mỹ hồ sao?" Lập tức cô hiểu ra, "Em nói xạo."
"Em nói xạo? Chứng cứ đâu?" Lam Vũ tỏ vẻ như vô tội nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Lăng Hiểu, tỏ ra đắc ý. Người gì dễ dàng bị dụ chui ra khỏi chăn thế.
Xa cách hơn một ngàn năm, gia tộc hồ ly này hoặc là đắc đạo thành tiên, hoặc là sẽ chết đến cả một sợi lông cũng không tìm thấy, thì làm gì mà còn có chứng cứ á, cô biết rõ ràng nhóc con này lại khoác lác rồi. Lăng Hiểu cũng không tranh đua với nàng nữa, luận tài ăn nói, luận cường thế, luận bá đạo, cô cho đến bây giờ đều chưa từng thắng qua nàng một lần, cô là cam bái hạ phong.
Đột nhiên, cô nhìn vào mắt Lam Vũ như hiểu ra cái gì đó, cô e lệ lập tức chui lại vào trong chăn, sau đó vươn tay ra, kéo áo ngủ vào trong chăn, cứ thế mà nằm luôn trong chăn mà mặc áo ngủ vào, rồi mới đứng dậy nói :"Tôi đi tắm trước sau đó nấu cơm, em nếu như đói thì trong tủ lạnh có trái cây, em lấy ăn trước đi." Khuôn mặt của cô vẫn còn đỏ bừng giống như con tôm bị luộc chín.
"Được rồi, được rồi, chị đi đi." Lam Vũ vẫy vẫy tay, hiếm có được lúc nàng có lòng tốt buông tha cô như vậy.
Lăng Hiểu quay đầu nhìn nàng một cái, cảm thấy nhóc con này có gì đó kỳ lạ mà.
Quả nhiên, cảm giác của Lăng Hiểu rất đúng, cô vừa tiến vào phòng tắm, Lam Vũ cũng bước theo vào, từ phía sau ôm lấy cổ cô.
"A.." Tiếng thét chói tai của Lăng Hiểu chưa kịp la xong thì đã bị Lam Vũ chặn miệng lại. Lam Vũ cởi áo ngủ của cô, trong bồn tắm lớn ăn cô thêm lần nữa !
Hai người ăn cơm xong, sau khi thu dọn thỏa đáng, liền nắm tay nhau cùng đi mua sắm.
Hai má của Lăng Hiểu vẫn đỏ bừng từ nhà đến khu thương mại, sau khi đi dạo đã lâu, Lam Vũ mới nói vài câu chuyện để chọc cô cười, rốt cuộc cô mới tạm quên đi những chuyện xảy ra trong nhà, sắc mặt mới khôi phục lại bình thường. Tuy nhiên, cô vẫn phải kéo cổ áo cao hết có thể, vì toàn thân đều là dấu tích do Lam Vũ để lại.
Đi được một hồi thì phát hiện có người đang theo sau hai cô, dù sao hai cô cũng không phải là phần tử phạm tội, vì vậy chỉ muốn giáo huấn bọn họ một chút, kết quả khi quay đầu lại thì nhìn thấy hai cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi, hai người đang nắm tay nhau, từ xa mà nhìn hai cô.
Lăng Hiểu quay lại, kéo tay Lam Vũ vẫn còn đang ăn thức ăn vặt.
Hai cô gái đó cũng đi đến, một trong hai cô gái có mái tóc ngắn ngang tai hỏi :"Xin hỏi hai chị có phải sống ở khu LaLa không?" Thanh âm của cô gái này có vẻ thô, nghe không được hay lắm.
Lăng Hiểu và Lam Vũ nhìn hai người họ, cả hai liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Lam Vũ lên tiếng :"Cho là vậy đi."
Hai cô gái đó đều nở nụ cười, nói :"Vậy tốt quá, chúng tôi cũng vậy. Ah, đã quên tự giới thiệu, tôi là Tề Kỳ, còn đây là bạn gái tôi, Lý Nguyệt Minh."
"Xin chào." Lam Vũ chớp đôi mắt to của mình, nói :"Hai cô đây là có chuyện gì?" Lam Vũ thật xinh đẹp và quyến rũ khiến hai cô gái nhìn đến ngây người.
"À, không có gì, chỉ là nhìn thấy người ở cùng khu nên muốn đến bắt chuyện thôi." Tề Kỳ nói.
Lý Nguyệt Minh lại nói thêm :"Đúng rồi, tối nay ở quán bar XX có tổ chức buổi họp mặt, có rất nhiều người trong khu chúng ta tham gia, hai chị có muốn tham gia hay không?"
"Được thôi." Lam Vũ trả lời.
"Hai chị tên là gì?" Lý Nguyệt Minh lại hỏi tiếp.
"Gọi tôi là Linh Hồ, gọi cô ấy là Lang đi." Lam Vũ nói.
"Tên rất đặc biệt." Tề Kỳ nói. Trong lời nói có chút không vui, Lam Vũ không muốn nói cho họ biết tên thật.
Lý Nguyệt Minh nói tiếp :"Hai chị thật là xinh đẹp nha."
"Cám ơn đã khen." Lam Vũ cười trả lời.
"Chúng tôi cũng còn phải đi mua một ít đồ nữa, vậy chúng tôi đi trước đây. Hai chị đến quán bar rồi thì liên lạc với chúng tôi đi, đây là số điện thoại di động của tôi." Tề Kỳ nói xong thì lấy một tờ giấy trong túi xách ra và ghi số điện thoại đưa cho Lam Vũ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện