Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 14: Giấc mộng đáng sợ ở viện bảo tàng (3)


trước sau

Advertisement

Editor: Linqq

Hiểu Hạ dậm chân một cái: “Đây không phải là điểm quan trọng, quan trọng là anh phải nhanh chóng nghĩ đến biện pháp đối phó đi.”

Địch Dã buông tay cô ra: “Chuyện này, cô thấy thế nào?”

Hiểu Hạ lại ngồi xuống: “Anh thật là một người kỳ lạ, tôi thấy thế nào không quan trọng.”

Địch Dã vẫn kiên trì: “Tôi muốn nghe cách nhìn nhận của cô, đặc biệt là suy nghĩ.”

Hiểu Hạ nhanh chóng nói: “Được, Đàm Kỳ đối xử với tôi không tệ, bộ phận nhân sự không cho tôi lên làm chính thức, anh ta đã thay tôi nói chuyện, nhưng có vài chuyện, tôi cảm thấy ẩn giấu dưới vẻ ngoài ưu nhã của anh ta là nguy hiểm, cụ thể là chuyện gì thì tôi không tiện nói, chỉ nói đến chuyện nhà của anh thôi, anh ta có nói rằng anh không đồng ý bán, anh ta đang định nghĩ cách khác, chủ nhà đã không muốn bán mà anh ta lại đòi nghĩ cách khác, nghĩ cách khác như thế nào chứ? Chắc chắn là sử dụng thủ đoạn không đàng hoàng rồi. Cho nên, tôi không tin anh ta. Còn cái người họ Khâu kia, nếu ông nội anh ta có một ngôi nhà lớn như vậy, nếu thật sự muốn về ở thì tại sao đến chết cũng không nói với người nhà, cho nên, tôi cảm thấy người họ Khâu đó đang lừa gạt, Đàm Kỳ và anh ta đang lập mưu gì đó.”

“Người đàn ông kia họ Khâu? Khâu gì?”

“Cái này tôi không biết, tôi chỉ nghe thấy Đàm Kỳ gọi anh ta là anh Khâu.”

“Chắc là họ Thu trong mùa thu.”

“Hai người quen nhau sao?”

“Ông nội anh ta là người quen cũ.”

Hiểu Hạ nghiêng đầu, tỏ vẻ hiếu kỳ: “Có phải anh đã nghĩ đến biện pháp đối phó rồi không?”

Địch Dã cười cười: “Nghĩ rồi. Cô có muốn biết tôi bảo vệ nhà mình như thế nào không?”

Hiểu Hạ dùng sức gật đầu, Địch Dã cười cực kỳ thần bí: “Không vội, để bọn họ xuất chiêu trước, xem trò gian của bọn họ là gì.”

Hiểu Hạ có chút gấp gáp: “Anh nên phòng ngừa chu đáo đi, nếu đợi người ta ra chiêu liền không kịp nữa rồi.”

Trong nụ cười của Địch Dã có chút châm chọc: “Chỉ cần biết người kia họ Thu, tất cả đều dễ dàng rồi. Lúc tôi giải quyết, cô có muốn xem náo nhiệt hay không?”

Hiểu Hạ nhảy cẫng lên nói: “Muốn chứ muốn chứ, gọi điện thoại cho tôi.” Nhảy xong lại do dự: “Nhưng, ngộ nhỡ Đàm Kỳ cũng ở đó thì sao?”

Địch Dã rót cho cô một ly nước chanh: “Không cần quan tâm người khác, chỉ cần đi với tôi đến một chỗ, hết giờ làm việc thì còn nhiều thời gian nghỉ ngơi không?”

Hiểu Hạ cười nói: “Có chứ, sau khi chuyển lên chính thức, hàng năm sẽ có mười ngày nghỉ đông. Nếu vẫn chưa đến ngày nghỉ thì tôi xin nghỉ một ngày. Nhưng, nói cho tôi biết trước chỗ đó được không, nếu không trong lòng tôi ngứa giống như bị mèo cào vậy.”

Địch Dã nhìn cô cười: “Viện bảo tàng thành phố, đi không?”

Hiểu Hạ vỗ tay: “Đi đi đi, thuận tiện xem triển lãm. Tôi rất thích ngắm những đồ cổ xưa, đồ bằng ngọc này, đồ sứ này, còn có đồ trang sức cổ đại, luôn cảm thấy chúng rất thú vị, tôi còn thích lụa, dáng vẻ sinh động tinh tế thướt tha mềm mại.”

Địch Dã có chút ngạc nhiên, nhìn cô, ánh mắt càng trở nên sâu sắc: “Không nghĩ rằng Hiểu Hạ sẽ thích đồ cổ.”

Hiểu Hạ nhìn chấm nhỏ trong đôi mắt anh: “Đôi mắt anh so với người thường vừa đen vừa sáng, hơn nữa tóc từ trước đến nay vẫn luôn xoăn, Địch Dã, anh không phải người Hán sao? Nếu như là người Hán, thì chắc cũng là con lai, anh biết Ngũ Hồ loạn Hoa(1) chứ? Cũng không đúng, mũi của anh rất cao, hốc mắt có chút sâu, có lẽ, anh có huyết thống Caucasus(2)?”

(1)Ngũ Hồ loạn Hoa (năm dân tộc Hồ làm loạn Trung Hoa): còn được gọi là Thập lục quốc, là một tập hợp gồm nhiều quốc gia có thời gian tồn tại ngắn ở bên trong và tại các vùng lân cận Trung Quốc từ năm 304 đến 439 kéo theo sự rút lui của nhà Tấn về miền nam Trung Quốc đến khi Bắc triều thống nhất toàn bộ phương bắc, mở ra cục diện mới là Nam Bắc triều.

(2)Caucasus: là một khu vực địa lý nằm ở biên giới giữa châu Âu và châu Á. Nơi đây có dãy núi Kavkaz, bao gồm ngọn núi cao nhất châu Âu là núi Elbrus.

Địch Dã nhướn lông mày: “Xoi mói, cô đang xem tướng sao?”

Hiểu Hạ lè lưỡi, anh chững chạc đàng hoàng: “Tôi là sản vật Hán chính tông.”

Hiểu Hạ cười một tiếng: “Sản vật?” Địch Dã ôm hai tay dựa về phía sau: “Đều được lai giống hết.”

Hiểu Hạ cười ha hả, Địch Dã cũng không nhịn được cười, lại không phải cười nhạt như bình thường, dáng vẻ rất vui vẻ, cả khuôn mặt đều sinh động, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu trên mặt anh, phủ lên sự long lanh khác thường, tâm trạng Hiểu Hạ rất tốt, chợt uống một hơi cạn cốc nước chanh, đứng lên nói: “Tôi phải về rồi.”

Địch Dã không nói gì, Hiểu Hạ đã chạy chậm đi, nháy mắt lại vọt vào: “Cà phê, quên mất cà phê, ba cốc, một cốc cappuccino, hai cốc cà phê Đức.”

Địch Dã đi vào quầy bar bận rộn, chờ một lúc liền mang ba cốc giấy ra, chỉ vào một cốc: “Đây là trà hoa hồng, cho cô, buổi chiều uống cà phê sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ buổi tối.”

Hiểu Hạ cầm lấy: “Nhưng tôi lại rất thích mùi thơm của cà phê.”

Địch Dã gật đầu: “Nhưng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.”

Hiểu Hạ ừm một tiếng: “Vậy thì uống trà hoa hồng, cám ơn.”

Xoay người rời đi, Địch Dã nhìn bóng lưng cô, nháy mắt cô lại trở về, dậm chân: “Ôi, quên trả tiền, sao anh không nhắc tôi?”

Vừa nói vừa móc túi ra lấy tiền: “Trà hoa hồng bao nhiêu tiền? Trên menu cũng không có.” Địch Dã cầm túi của cô lấy ra một tờ 50: “Đây là tiền cà phê, trà hoa hồng miễn phí.”

Hiểu Hạ nhìn khách hàng trong quán, vẫy vẫy tay với anh, anh nghiêng thân thể gần vào Hiểu Hạ, xích lỗ tai lại, cô nhỏ giọng nói: “Tôi nói này ông chủ Địch, anh làm như thế sẽ bị lỗ vốn chết, nước chanh miễn phí là được rồi, trà không cần miễn phí đâu.”

Địch Dã nghiêm túc gật đầu: “Biết rồi, lát nữa tôi sẽ cho lên menu.”

Lại nghe thấy ngoài cửa có người kêu lên một tiếng: “Nhìn gần nhau chưa này, hai người đang thì thầm gì đấy?”

Hai người cùng nhau quay đầu lại, La Hổ cười hì hì đi tới, dùng sức vỗ vai
Advertisement
Địch Dã: “Nghe nói anh nhớ tôi, tự mình chạy đến đơn vị của tôi nghe ngóng, tôi rất cảm động, cảm động đến chết rồi đây.”

Địch Dã tỏ vẻ có chút khó chịu: “Tôi là đi ngang qua nên mới thuận tiện hỏi thăm…”

Dường như La Hổ không nghe thấy, quay đầu nhìn Hiểu Hạ: “Hôm nay rảnh không?”

Hiểu Hạ cầm cà phê lên: “Bận lắm, mua xong cái này liền đi.”

La Hổ cầm một miếng bánh lên nhai, giọng nói mơ hồ không rõ: “Đàm Kỳ ở công ty của cô, giúp tôi giám sát anh ta một chút.”

Địch Dã kín đáo đưa hộp bánh bích quy cho anh ta: “Cô ấy cũng không phải là cấp dưới của anh, Hiểu Hạ, đừng để ý tới anh ta.”

Hiểu Hạ thở dài một tiếng: “Đi đây đi đây, lần này là đi thật đây.”

Địch Dã nhìn bóng lưng của cô, cho đến tận khi cô ra khỏi cửa, La Hổ nhìn anh, biểu lộ có chút nghiền ngẫm: “Tôi nói này, người cũng đã đi xa rồi, đừng mỏi mắt chờ mong nữa.”

Địch Dã không để ý tới anh ta, quay người cầm bình cà phê lên: “Có muốn cà phê lạnh không?” La Hổ cười đùa tí tửng: “Cũng được, không tính tiền là được.”

Địch Dã cúi đầu bận rộn: “Hỏi được gì rồi?” La Hổ miễn cưỡng ngồi lên ghế chân cao: “Chuyến đi này mệt chết, nhà tên nhóc này vắng vẻ, tôi đi một chuyến lên núi Đại Lương, trong nhà đã sớm không còn ai, cũng không hỏi được gì, chỉ biết là ở cô nhi viện đến năm 12 tuổi, được vợ chồng Đàm Chấn Phi nhận nuôi, vợ chồng Đàm Chấn Phi đối xử với anh ta rất tốt, để anh ta hưởng thụ nền giáo dục tốt nhất, nhìn thì có vẻ anh ta không có lý do gì để hãm hại Đàm Chấn Phi cả.”

Mặt Địch Dã không biểu tình: “Vẫn đang nghi ngờ tôi? Tôi càng không có lý do gì để hãm hại ông ta cả.”

La Hổ liền cười: “Không phải nghi ngờ anh, không phải Hiểu Hạ đã làm chứng cho anh sao? Vụ án Tôn Diễm Phi kết thúc, nhưng tôi luôn cảm thấy còn có điểm đáng ngờ, chuyện này không thể nói với ai, nhưng tôi kìm nén đến phát hoảng rồi, cho nên mới nói với anh.”

Địch Dã đưa một ly cà phê tới: “Cà phê sữa, tốt hơn với thân thể một chút. Nếu vẫn còn nghi ngờ, anh đến gặp Đàm Chấn Phi một lần đi.”

“Ông già kia…” La Hổ lắc đầu: “Là một nhân vật hung ác, vì để cạy miệng ông ta mà tôi đã phải tốn hai ngày hai đêm, cuối cùng ông ta không nhịn được tè ra quần, rồi mới nhận tội, một con người thanh tao đến tận xương cốt. Thực sự không muốn gặp lại ông ta nữa, gặp cũng không hỏi được cái gì.”

Có một bàn khách hàng tính tiền ra về, Địch Dã chỉ chỉ chén đĩa trên bàn, La Hổ đi tới thu dọn về, Địch Dã mở máy rửa bát tự động ra rửa: “Mẹ nuôi của Đàm Kỳ đâu?”

La Hổ nhai bánh bích quy: “Ung thư, nằm trong viện. Ngược lại bà ngoại của anh ta rất khỏe mạnh, nghiêm khắc nói cho tôi biết, chuyện của con rể bà ta, không cho phép để con gái bà ta biết, bà ta còn uy hiếp tôi, nói trước khi về hưu bà ta là ủy viên thành phố, nếu tôi chọc giận bà ta thì liền khiến tôi rời khỏi ngành cảnh sát. Tôi cũng không sợ bà lão đó, chỉ là bệnh nhân quá đáng thương, tóc đều rụng sạch, da bọc xương, giống như xác ướp vậy, thực sự không đành lòng quấy rầy.”

Địch Dã nhíu mày: “Anh không tâm sự với bà lão sao?”

La Hổ cười cười: “Nhắc đến Đàm Chấn Phi, bà lão rất không kiên nhẫn, nói không muốn nhắc đến ông ta. Đây cũng là chuyện thường tình, Đàm Chấn Phi ở bên ngoài có người tình, người tình còn có con, trong mắt mẹ vợ đoán chừng chết không có gì đáng tiếc. Đúng rồi, Đàm Chấn Phi cũng là cô nhi, vì vậy nên ở rể, khi mới bắt đầu buôn bán, ông ta cũng đã dựa vào thế lực của nhà vợ.”

Địch Dã khoát khoát tay: “Dừng lại, người nhà này quá phức tạp, tôi không muốn nghe.”

La Hổ đã nói là không dừng lại được, tiếp tục nói: “Còn phức tạp hơn nữa, bà lão cả đời độc thân, không gả cho người khác, con gái cũng là nhận nuôi, lúc đó mới ba tuổi.”

Địch Dã nhìn anh ta: “Tôi nói này cảnh sát La, anh bởi vì phá án thần tốc, lập công trao thưởng, thay mặt đội trưởng trở thành đội trưởng chính thức. Vụ án này cũng đã kết thúc rồi, còn có vụ án khác phải phá, đừng dây dưa nữa.”

La Hổ xoa xoa gáy: “Được rồi, không nói nữa, nói chuyện đứng đắn đi, để Tiểu Nhung tới cục chúng tôi làm pháp y đi.”

Địch Dã bỏ cái chén đã rửa sạch vào tủ khử trùng: “Tự anh nói với Tiểu Nhung đi, cuối tháng nó quay về rồi.”

La Hổ lộ ra một nụ cười thật to: “Cuối tháng trở về? Hôm nào? Tàu hỏa hay là máy bay? Tôi tới đón.”

Địch Dã cảnh giác nhìn anh ta: “Không có việc gì mà lại ân cần, anh muốn làm gì?”

La Hổ vội vàng thu lại nụ cười, một mặt chân thành: “Tôi muốn Tiểu Nhung, rất muốn.”

Địch Dã nhìn anh ta: “Tiểu Nhung không thích nhất là anh, anh đừng có ý đồ gì với nó.”

La Hổ xem thường: “Nói cái gì vậy, tôi là một người công tư phân minh, pháp y trong cục chúng tôi đều quá bảo thủ, tôi thích phong cách của Tiểu Nhung, sảng khoái dứt khoát, dám nghĩ dám làm dám nói, cô ấy mà đến thì tôi như hổ thêm cánh.”

Địch Dã gật đầu: “Vẫn là câu nói kia, tự mình đi thương lượng với Tiểu Nhung đi.”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện