Chuyện Con Mèo Báo Ân

Chương 3


trước sau

Advertisement

Thụy Vương phi dẫn Triệu Thành Cẩn vào cung, bên Hứa Du trở nên yên ắng hẳn.

Nha hoàn ở Lệ Viên rất nhiều, ai cũng từng bị Thúy Vũ xử lý nên không dám đi lung tung nữa. Nhưng suy cho cùng các tiểu nha hoàn tuổi còn nhỏ, không chịu ngồi yên, thấy Thúy Vũ không có ở đây, cả đám người kéo nhau vào sân nhỏ giọng tán gẫu. Tuyết Phi không có nhiều kinh nghiệm nên không quản nổi bọn họ, nàng không thèm nói gì, trốn ở trong phòng thêu thùa.

Hứa Du phơi nắng trong sân đã được một lúc, văng vẳng bên tai toàn là tiếng trò chuyện của nha hoàn, ngủ cũng không yên, nàng dứt khoát đứng lên rồi duỗi mình. Loài mèo có vóc dáng nhỏ bé nhưng cơ thể thì cực kì linh hoạt. Bộ móng vuốt sắc đã mọc dài, nàng chống vào tường hai ba cái rồi nhảy lên nóc nhà.

Trên kia, bầu trời xanh thăm thẳm mênh mông vô tận, trời trong và xanh như những viên đá quý. Ánh nắng lười biếng hắt lên người, nàng không cưỡng nổi cơn buồn ngủ đang kéo đến. Nàng ngủ gật trên nóc nhà được một hồi sau lại bị cơn đói đánh thức. Cơ thể hiện tại không ăn được nhiều nhưng tiêu hóa lại nhanh, quả thật nàng không thể chờ tới bữa cơm. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, còn lâu mới tới buổi trưa, e rằng trong vương phủ còn chưa nấu cơm. Hứa Du ngẫm nghĩ một hồi, quyết định đến phòng bếp thử vận may.

Nàng không hề biết phòng bếp ở đâu, chỉ lần tìm theo cảm tính. Nóc nhà các phòng ốc ở vương phủ nối liền nhau, cũng tiết kiệm được sức lực đi lên đi xuống. Đi chưa được bao lâu đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nồng truyền đến, Hứa Du vui sướng — đoán đúng rồi!

Hứa Du núp trên xà nhà quan sát động tĩnh bên trong phòng bếp. Sắp đến giờ cơm trưa là thời điểm mà phòng bếp bận rộn nhất, kẻ nhóm lửa, người nhặt rau, rửa rau, nấu ăn, ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi. Các món làm xong do bác gái phụ bếp mang sang phòng sát vách, bày ra đầy hai bàn.

Hứa Du đứng trên cây xà gỗ ngó xuống mấy lần, nhìn đúng món gà hầm cách thủy trên bàn, đang chuẩn bị nhảy xuống thì bỗng nhiên thấy trước cửa có bóng người, một cậu bé gầy nhom lẻn vào. Cậu ta tầm mười tuổi đầu, mặc áo khâm ngắn màu xám tro đã giặt tới phai màu, sắc mặt cậu vàng vọt như nến nhưng bù lại sở hữu đôi mắt to sâu thẳm trong veo, đen láy.

Ăn mặc như thế thì chắc là hạ nhân làm việc nặng trong phủ, sao lại vào đây nhỉ?

Đương lúc Hứa Du còn mải mê suy nghĩ, cậu ta đã cầm lấy đôi đũa cạnh bàn gắp một ít thịt cá, thịt gà trong mỗi bát ra, dùng giấy dầu gói lại nhanh chóng rồi nhét vào trong ngực mình. Sau khi làm xong, cậu ta định ra ngoài, ngẩng đầu lên đúng lúc liếc thấy mắt con mèo, cậu bé chột dạ, sợ hãi đi lùi liên tục về phía sau, suýt nữa ngã nhào trên mặt đất.

“Ngươi…” Chắc đây là lần đầu tiên đứa bé này đi ăn trộm, quá nhát gan, trông thấy mèo cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch “Ngươi đừng… Đừng có kêu lên, ta… Ta không phải… Không phải kẻ trộm, mẹ ta bệnh… Bệnh rất nặng, ta…”

Hứa Du trợn tròn mắt theo dõi bé hồi lâu không chớp mắt, mặt mèo có biểu cảm hết sức nghiêm túc. Bé trai thấy chột dạ, cắn môi dưới không dám lên tiếng. Nếu thật sự là kẻ cắp chuyên nghiệp thì ngay lúc này đây sẽ tháo chạy hoặc tức giận mắng chửi vài câu chứ đâu có lúng ta lúng túng như vậy.

Dù sao chăng nữa cũng chỉ là mấy món ăn, lại có lòng hiếu thảo thì Hứa Du cũng không gây khó dễ cho cậu. Chậm rãi quay đầu sang một bên giống như chưa từng nhìn thấy. Cậu bé sửng sốt nhìn con mèo thêm hai lần rồi sờ sờ bọc giấy dầu trong ngực, cắn răng một cái liền xoay người mở cửa.

Chưa ra tới cửa đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề bên ngoài, mặt cậu biến sắc, vốn dĩ đã nhợt nhạt nay càng trắng xóa như tờ giấy. Cậu loạng choạng lui về phía sau hai bước, muốn tìm một nơi để nấp nhưng căn phòng này vốn không to, lại bày hết mấy cái bàn lớn, đâu còn chỗ nào để trốn. Đang lúc hoảng sợ, cánh cửa đã bị đẩy tung ra, một hán tử trung niên có dáng người thấp bé bước vào, cả người đầy mùi dầu mỡ, không sai, chính là ông đầu bếp phòng cạnh bên.

“Hay lắm thằng nhãi! Dám mò đến địa bàn lão Ngũ ăn vụng, xem hôm nay ta sẽ chỉnh đốn ngươi thế nào!” Khi nói hắn đã xắn tay áo lên, khí thế hừng hực nhào tới chỗ cậu bé. Một là đứa bé kia bình thường đã gầy gò yếu ớt, không có sức. Hai là do đã trộm cắp nên tự thấy thẹn với lòng, ngay cả tránh cũng không muốn tránh, chỉ cúi đầu co rúm người lại, một bạt tai từ lão Ngũ đã giáng xuống trên mặt, khóe miệng cậu lập tức chảy máu, sưng phù má bên trái.

Dù gì thì nó cũng là một đứa trẻ, có ăn cắp rồi đi chăng nữa thì cũng không thể đánh nó như vậy. Một khắc xao động, Hứa Du chưa kịp suy nghĩ đã nhảy xuống, rơi trúng vai lão Ngũ, sau đó vươn móng vuốt rạch một đường trên mặt hắn một cách tàn nhẫn.

Chỉ nghe một tiếng “Á” oán giận, Hứa Du giật mình, nhanh chóng rút khỏi vai lão Ngũ, vội vội vàng vàng ôm chặt lấy cây cột leo lên lại cây xà gỗ. Từ trên cao, nàng khinh bỉ nhìn xuống lão Ngũ, kêu: “Meow!” Lão Ngũ giận run người, quên mất sự tồn tại của thằng bé, đi quanh khắp phòng tìm ra được một cây chổi rơm ở cửa sau, lão vung chổi về phía Hứa Du.

Lão Ngũ nọ vốn đã lùn, dù có cầm được cây chổi trong tay cũng không với tới cây xà. Sau một hồi giằng co, lão tức tối ném mạnh cây chổi xuống đất, nhổ nước bọt mắng: “Con súc sinh, ngươi cứ chờ đấy!” Vừa nói vừa lao nhanh ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn hai người, cậu trai kia với Hứa Du. Gương mặt của cậu ta sưng phồng lên, đầu tóc chải chuốt gọn gàng cũng bị lão Ngũ làm cho bù xù, trông nhếch nhác vô cùng. Cậu không khóc, sụt sịt cái mũi rồi tới bên chỗ dưới xà ngang, lo lắng nói với Hứa Du: “Mèo con, ngươi hãy chạy mau đi, lão ta thù dai lắm, chắc là đang đi tìm cây gậy nào dài rồi, lúc đó có chạy cũng không thoát được. Nếu như rơi vào tay lão thì e là phải bỏ mạng.”

Nhìn lão ta thì biết đó là một thằng cha có tính khí nóng nảy. Hứa Du tuy có Triệu Thành Cẩn làm chỗ dựa vững chắc nhưng hiện giờ cậu không có ở phủ. Hơn nữa, đây là phòng bếp của bọn hạ nhân, sợ rằng chỉ có vài người mới nhận ra nàng, lỡ quả thật bị đập thì sẽ không ai giúp đỡ. Nếu nàng chết ở đây, há chẳng phải là quá oan mạng sao?

Hứa Du biết co biết duỗi, nói “Meow!” với cậu ta xong nhảy vụt qua cánh cửa sổ. Khi vừa trèo lên nóc nhà liền trông thấy lão Ngũ trên tay lăm le cây sào tre từ nhà kho chạy vọt ra. Từ xa thoáng thấy Hứa Du đứng trên nóc, lão tức giận giãy lên đành đạch, vừa lớn tiếng mắng mỏ vừa đuổi theo. Hứa Du lạnh lùng nhìn hắn, tính toán độ dài cây sào tre trong tay lão, nàng bình tĩnh lui về sau vài bước rồi bất động.

Nàng nghiêm mặt mèo, giơ móng vuốt lên đề phòng, tạo dáng có hơi giống mèo cầu tài. Sau khi ý thức được điều này, nàng xụ mặt, hạ móng vuốt xuống, ngồi tại chỗ tạo dáng đoan trang ưu nhã với phong thái tuyệt hảo.

Lão Ngũ dồn hết sức bình sinh giơ cao sào tre thọt nóc nhà, sào tre lắc lư qua lại, cứ thiếu một hai phân, trước sau như một không với tới chỗ Hứa Du, lão Ngũ bực tức quát ầm lên. Bọn hạ nhân trong viện ùa ra hóng chuyện, họ chỉ trỏ, cười nói, có người còn đề nghị đi lấy cái thang.

Dì Lý phụ bếp nghe được động tĩnh nên từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Quả Cầu Tuyết trên nóc nhà, giậm chân một cái lao nhanh tới, cất giọng quát lớn: “Mau dừng tay! Dừng tay! Lão Ngũ, ông chớ làm loạn! Con mèo này là của thế tử gia nuôi, mất đi một cọng lông của nó thì ông cũng bị lột da!”

Lão Ngũ run tay, chân thì lảo đảo, đặt mông ngồi bệt xuống đất, lão toát mồ hôi lạnh cả người, sắc mặt trắng bệch, lão lẩm bẩm: “Không thể nào! Sao ta chưa nghe qua thế tử gia có nuôi mèo?”

Dì Lý vội nói: “Buổi chiều hôm qua nha hoàn của thế tử gia có đến phòng bếp yêu cầu thịt bò, bảo là cho mèo ăn, khi đó ông còn đang ngủ gật trong phòng nên không biết”.

Lão Ngũ há miệng run rẩy bò dậy, hơi sợ sệt nhìn về phía nóc nhà nơi Hứa Du đang ngồi, lão nhỏ tiếng trách cứ: “Sao mèo của thế tử gia lại mò đến phòng bếp chúng ta chứ.” Dứt lời, lão không cam lòng trừng mắt lườm Hứa Du. Hứa Du cũng lườm nguýt lại lão, đằng đằng sát khí làm lão sợ hết hồn, mồm lẩm bẩm: “Quả nhiên là mèo của thế tử gia, quá nóng nảy.” vừa nói vừa giải tán đám đông vây quanh đứng xem.

Hứa Du dáo dác nhìn về hướng phòng bếp, không thấy tiểu quỷ kia, lòng tự biết cậu ta đã nhân cơ hội chạy trốn, lúc này mới yên tâm, khởi động chân sau rồi phi trở về Lệ Viên thật nhanh.

Thúy Vũ đã vắng mặt. Việc chăm sóc Quả Cầu Tuyết rơi vào đầu Tuyết Phi. Tuy rằng tiểu cô nương này không tháo vát bằng Thúy Vũ song cũng dịu dàng lương thiện, sở hữu một gương mặt tròn khả ái nên Hứa Du rất thích nàng. Hứa Du vọt tới chỗ nàng kêu “Meow meow!” ý bảo nàng ấy cùng trò chuyện nào. Nhưng Tuyết Phi là người nhát gan, cứ ngờ hầu hạ không thỏa đáng nên càng nghe càng căng thẳng.

Hứa Du bó tay bèn buông bỏ hứng thú giao lưu với Tuyết Phi. Sau khi ăn cơm xong thì lầm lũi leo lên nóc nhà ngủ tiếp.

Nàng ngủ thẳng cẳng đến khi Triệu Thành Cẩn hồi phủ. Trong giấc mộng, Hứa Du mơ hồ nghe thấy giọng nói của tiểu thế tử, lập tức vểnh tai lên nghe ngóng xung quanh. Do nàng ngủ nhiều nên đầu óc còn hơi mơ màng, hai chân mềm nhũn như mớ bông, không để ý bị trẹo chân, cơ thể mềm nhũn ra, lăn một vòng từ nóc nhà xuống đất.

Ta chết mất thôi —

Hứa Du phát ra tiếng kêu bi thảm, giọt nước mắt lăn dài…

Nhưng cơn đau đớn trong dự đoán đã không xảy ra, nàng rơi vào trong một lồng ngực ấm áp, nó ấm như tấm chăn lông ngỗng trong mơ vậy.

Được cứu rồi! Hứa Du thở phào nhẹ nhõm, nàng ngẩng đầu lên để xem ân nhân cứu mạng của mình là ai. Vừa ngước mắt lên đã bị chấn động bởi một đôi mắt sâu thẳm hút hồn.

Chu choa mẹ ơi người này… sao mà đẹp thế!

Miệng của Hứa Du mở to, chảy cả nước miếng, nàng vội vàng cuộn lưỡi lại, muốn nuốt nước miếng trở lại nhưng không kịp, sau đó ư…? Không có sau đó…

– – –


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện