Chút Đáng Yêu

Chương 11: Ban Ban và Bỉ Bỉ


trước sau

Advertisement

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến nhà Tần Lộc, Lâm Diêu Chi cố ý trang điểm thật đẹp, cô mặc một chiếc váy lụa trắng như tuyết, trông duyên dáng như tiên nữ.

Thấy em gái mình chú tâm vào cách ăn mặc như thế, Lâm Mộc Chi thành công biến thành một quả chanh chua, đau xót nhìn Lâm Diêu Chi chằm chằm, dặn dò cô phải đi sớm về sớm, còn nói nếu gặp chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho anh ta, anh ta sẽ lập tức đến đón.

Miệng Lâm Diêu Chi trả lời vâng dạ nhưng thật ra không hề nghe Lâm Mộc Chi đang nói gì, nếu đánh nhau thật thì anh trai còn không bằng cô đâu.

Lâm Diêu Chi lái xe, nhanh chóng đến gần tiểu khu của Tần Lộc.

Tiểu khu này là khu nhà giàu rất có tiếng trong thành phố, về cơ bản thì nhà ở đây đều thuộc loại có diện tích khá lớn hoặc biệt thự. Trong khu này tấc đất tấc vàng, giá cả quả thật rất xa xỉ. Xem ra điều kiện kinh tế của Tần Lộc cực kỳ tốt, nhưng người như vậy sẽ cần một người bạn cùng phòng sao? Không lẽ cảm thấy quá cô đơn ư?

Mang theo đủ loại tâm trạng phức tạp, Lâm Diêu Chi gõ cửa nhà Tần Lộc.

Một lát sau, cửa được mở ra, một người đàn ông cao lớn xuất hiện sau cánh cửa, anh ta để trần nửa người trên, bên dưới mặc quần bò và đeo tạp dề, nhìn vóc người anh ta, hiển nhiên cũng là người tập võ, dù là cơ ngực hay cơ bụng đều rất đẹp, có lẽ anh ta đang làm việc nên trên ngực xuất hiện một lớp mồ hôi, nhìn qua rất gợi cảm.

“Cô tìm ai?” Người đàn ông mở miệng hỏi.

“Tôi tìm Tần Lộc.” Lâm Diêu Chi đứng ngay cửa ra vào ngoan ngoãn như búp bê.

“Tần Lộc à?” Người đàn ông nghe thế, vẻ mặt hơi kinh ngạc, dường như khá sửng sốt, sau đó quay đầu gọi một tiếng, “Tần Lộc, có người tìm.”

Tiếng Tần Lộc trong phòng truyền ra: “Ai thế?”

“Là tôi, Lâm Diêu Chi.” Lâm Diêu Chi lớn tiếng nói.

“Lâm Diêu Chi à? Vào đi.” Tần Lộc dịu giọng.

Tần Lộc nói xong, người đàn ông mới để Lâm Diêu Chi vào, anh ta mỉm cười hối lỗi: “Ngại quá, có khá nhiều người tìm Tần Lộc, lần trước tôi cho một cô gái vào, cậu ấy còn trách tôi đó.”

“Không sao, không sao.” Lâm Diêu Chi cũng không phải người hẹp hòi gì, xua tay ý bảo mình không để bụng.

Sau khi vào nhà, cô được người đàn ông đưa đến vườn hoa, còn chưa bước vào Lâm Diêu Chi đã nghe tiếng cười nói của đàn ông vang lên từ bên trong. Cách một lớp kính, cô thấy Tần Lộc trong đám người, trên mặt anh là nụ cười xán lạn cô chưa nhìn thấy bao giờ, xung quanh hầu như đều là đàn ông, không nghe được giọng của một cô gái nào, trong không khí tràn ngập hơi thở hormone nam tính.

Mà đứng giữa một đám đàn ông, Lâm Diêu Chi mặc chiếc váy lụa trắng trông có vẻ không thích hợp.

“Ơ, Tần Lộc, không phải cậu nói không hẹn hò với mấy cô gái yếu đuối sao?” Thấy Lâm Diêu Chi, đám người lập tức ồn ào hỏi, “Lần này đổi ý rồi à?”

Tần Lộc giải thích: “Cô ấy không phải bạn gái tớ.”

“Thế cậu đang theo đuổi cô ấy à?” Có người nói, “Đừng nói không phải nhé, tớ chưa bao giờ thấy cậu dẫn cô gái nào đến lúc chúng ta tụ họp.”

“Cậu xem thường cô ấy sẽ nếm mùi đau khổ đó.” Tần Lộc nói, “Cô ấy lợi hại lắm.”

Người nọ đánh giá Lâm Diêu Chi từ trên xuống dưới, hiển nhiên không tin lời Tần Lộc, Lâm Diêu Chi ngoan ngoãn đứng bên cạnh, cũng không giải thích, chỉ vô tội nhìn Tần Lộc, biểu cảm đáng yêu tỏ vẻ không hiểu anh đang nói gì. Bởi thế nên những người khác càng không tin lời Tần Lộc.

Sao Tần Lộc lại không biết Lâm Diêu Chi đang nghĩ gì, anh ngừng cười, nói với bạn tốt của mình: “Nếu không thì hai người đấu một ván đi?”

“Này, đấu gì chứ? Đấu độ đáng yêu à? Tớ không thắng được đâu.” Người bạn tốt cười ha ha, hiển nhiên đã coi Lâm Diêu Chi thành một cô búp bê xinh đẹp.

“Ở đây không thích hợp đấu tán thủ, nhưng có thể đấu vài thứ cơ bản.” Tần Lộc chậm rãi nói, “Hai người… vật tay thử đi?”

“Vật tay, tớ với cô ấy sao?” Người bạn tốt chỉ cánh tay mình rồi chỉ cánh tay Lâm Diêu Chi, “Thế không phải đang bắt nạt con gái à? Tần Lộc, cậu thành người xấu rồi, cô gái, cô nói xem nên phạt Tần Lộc thế nào đây?” Tính cách người này không xấu, sợ làm Lâm Diêu Chi mất mặt thì không tốt lắm nên không đồng ý, ngược lại còn chuyển chủ đề, muốn bỏ qua đề nghị này.

“Được thôi.” Ai ngờ hình như Lâm Diêu Chi không hiểu ý anh ta, mỉm cười gật đầu, “Đấu một ván cũng được.”

Người bạn tốt nghe thế thì sững sờ, hiển nhiên không hiểu được sao Lâm Diêu Chi lại đồng ý, đây không phải tự rước lấy nhục sao?

“Chỉ đến giới hạn thì dừng.” Tần Lộc nhìn Lâm Diêu Chi rồi nói.

Lâm Diêu Chi ngoan ngoãn gật đầu.

Anh bạn tốt thấy hai người nói chuyện với nhau thì hơi mông lung, anh ta không tin mình sẽ vật tay thua cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt này, sức khỏe hoàn toàn chênh lệch nên chuyện này không có khả năng xảy ra!

Nhưng Tần Lộc không nói gì thêm, xoay người tìm cái bàn để hai người ngồi xuống hai phía.

Trên bàn, một cánh tay trắng nõn mềm mại, cánh tay còn lại vừa đen vừa thô nắm chặt lấy nhau tạo nên sự đối lập vô cùng lớn.

Người bạn tốt mỉm cười: “Cô gái, tôi sẽ không khách sáo đâu.”

Lâm Diêu Chi đáp: “Cứ tự nhiên.”

Sau đó cánh tay của người bạn tốt bắt đầu dùng sức, muốn nhanh chóng kết thúc ván đấu. Xung quanh hai người là một đám đàn ông xem náo nhiệt, hiển nhiên họ đã coi ván vật tay này là một trò hề, trừ Trình Miện mặt đầy râu quai nón đứng cạnh Tần Lộc.

Trình Miện từng thấy Lâm Diêu Chi vung quyền, cũng biết cô gái trước mặt này không phải nhân vật dễ đối phó, anh ta vỗ vai Tần Lộc, tỏ vẻ anh là đồ khốn nạn.

Tần Lộc chỉ làm như không thấy.

Lúc bắt đầu vật tay, tất cả mọi người đều cho rằng sẽ nhanh chóng có kết quả, nhưng thời gian dần trôi, vẻ mặt mọi người xuất hiện sự thay đổi, trong đó người thay đổi mạnh mẽ nhất là Đường Văn Ca – người đang vật tay với Lâm Diêu Chi.

Đường Văn Ca nắm bàn tay nhỏ bé trắng nõn trong tay, nhìn qua thì như gió thổi một cái là ngã nhưng ngược lại, bất kể anh ta dùng bao nhiêu sức thì bàn tay kia vẫn như được đúc từ sắt thép, chẳng có chút dao động nào. Mới đầu anh ta còn lo mình dùng quá nhiều sức sẽ làm Lâm Diêu Chi bị thương, nhưng sau khi đã dùng hết tất cả sức lực mà bàn tay của Lâm Diêu Chi vẫn không hề thay đổi, trong mắt cô đầy ý cười, vốn dĩ thấy cô vô cùng mềm mại, nhưng giờ phút này, chính chút mềm mại ấy lại trở thành sự châm biếm trong mắt Đường Văn Ca.

Tự giễu bản thân không biết tự lượng sức lại có thái độ khinh địch.

Ban đầu người xung quanh còn tưởng Đường Văn Ca không nỡ mạnh tay, nhưng lúc mọi người thấy anh ta vì dùng sức mà gân xanh trên cổ tay nổi lên thì họ mới biết, không phải Đường Văn Ca không dùng sức mà là thực lực của cô gái trước mắt này sâu không lường được.

Không khí ở đây như cứng lại, ánh mắt tất cả mọi người đều đầy ngạc nhiên và không tưởng tượng nổi, trong lòng Đường Văn Ca khẽ thở dài, nghĩ mình không thắng được rồi, đang định nhận thua thì Lâm Diêu Chi ngồi đối diện buông lỏng tay, kêu ôi chao một tiếng: “Tôi hết sức mất rồi.”

Đường Văn Ca sững sờ, anh ta là người trong cuộc, đương nhiên biết rõ Lâm Diêu Chi vẫn còn thừa sức.

Lâm Diêu Chi đứng lên, ấm ức bước đến trước mặt Tần Lộc, giơ tay mình lên cho anh xem: “Sao các anh lợi hại thế, tay tôi đỏ hết rồi.”

Tần Lộc cầm tay Lâm Diêu Chi, quả nhiên trông thấy trên tay cô xuất hiện vệt đỏ vì dùng nhiều sức quá mức, anh nói: “Đến đây nào, tôi lấy đá chườm cho cô.”

“Được.” Lâm Diêu Chi vui vẻ.

Đường Văn Ca im lặng đứng lên, bây giờ anh ta đã kịp phản ứng được rốt cuộc chuyện gì xảy ra, trước đó anh ta muốn giữ thể diện cho Lâm Diêu Chi nên bây giờ cô cũng giữ thể diện cho anh ta. Cô gái này không tệ, trông khá đáng yêu, tình thương người cũng cao, đương nhiên, quan trọng nhất là cô thật sự rất khỏe…

Người xung quanh đấm vai Đường Văn Ca, hỏi anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đường Văn Ca thở dài: “Cô ấy không phải búp bê bằng sứ đâu.”

“Thế là búp bê gì?” Mọi người thích náo nhiệt còn không chê lớn chuyện.

“Búp bê bằng sắt?” Đường Văn Ca nghĩ, “Cũng không biết Tần Lộc tìm đâu ra một bảo bối như thế…”

Bên kia, Lâm Diêu Chi đi theo Tần Lộc vào bếp tìm đá, Tần Lộc cúi đầu, rất nghiêm túc chườm đá cho Lâm Diêu Chi, đây xem như lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật… Xin đừng đề cập một chữ nào đến việc kéo gân.

Tần Lộc nắm tay Lâm Diêu Chi, trong lòng cô ngọt ngào, sau đó lại nghe Tần Lộc nói: “Cảm ơn cô đã giữ thể diện cho Văn Ca.”

“Người khác kính tôi một thước, tôi kính người khác một trượng.” Lâm Diêu Chi nói xong còn lầm bầm một câu, “Hơn nữa thắng cũng chẳng có gì hay ho.” Thua còn có thể làm nũng trước mặt anh đó.

Ánh mắt Tần Lộc đầy vui vẻ, như khen thưởng mà vỗ nhẹ lên đầu Lâm Diêu Chi.

“Đúng rồi, bạn cùng phòng cao 1m60 của anh đâu?” Lâm Diêu Chi nhớ tới mục đích chính của mình khi đến đây, giả vờ lơ đãng hỏi, “Sao tôi không thấy?” Lúc cô vào vườn hoa đã bắt đầu tìm kiếm mục tiêu nhưng mấy người đàn ông xung quanh không có ai thấp hơn 1m75, ai nấy đều cao to mạnh mẽ, làm gì có cậu trai đáng yêu nào cao 1m60.

“Cô nhắc đến nó làm gì?” Tần Lộc nghi ngờ hỏi.

“Tôi tò mò thôi ý mà…” Lâm Diêu Chi nói.

Tần Lộc trả lời: “Nó đang ngủ, tí nữa mới dậy, cô muốn đi xem không?”

Lâm Diêu Chi nghĩ thầm, đang ngủ à, quên đi, dù sao đánh thức người ta chỉ để mình nhìn mặt cũng không thích hợp lắm, sau đó thuận miệng hỏi một câu: “Cậu ta ngủ ở đâu?”

“Phòng ngủ của tôi.” Tần Lộc trả lời.

“Hả?” Lâm Diêu Chi như bị sét đánh, “Ở đâu cơ?”

Tần Lộc còn chưa nhận ra tính nghiêm trọng trong câu trả lời của mình, vì thế lặp lại một lần nữa: “Trong phòng ngủ của tôi, sao thế?”

Lâm Diêu Chi ngây người, trong đầu không ngừng quanh quẩn chữ cái tiếng anh mà anh trai mình nói: Gay… gay… gay…

Đàn ông mạnh mẽ chính hiệu như Tần Lộc sẽ ở chung một phòng với bạn cùng phòng sao? Không lẽ, mình thật sự thích một người gay???

Tần Lộc thấy biểu cảm của Lâm Diêu Chi thay đổi liên tục, chẳng hiểu chuyện gì: “Cô đang nghĩ gì đấy?”

Lâm Diêu Chi ngước đôi mắt nặng nề lên nhìn Tần Lộc: “Bỉ Bỉ, chắc chắn anh không phải người như thế đúng không?”

Tần Lộc lên tiếng: “… Đừng gọi tôi là Bỉ Bỉ.”

Lâm Diêu Chi hỏi: “Thế thì Ban Ban nhé?”

Tần Lộc: “…” Quên đi, tùy cô.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện