Chưởng Ôn

Chương 36: Một tòa trấn nhỏ


trước sau

Advertisement

"Chát!!!". Một tiếng tát tai thanh thúy vang lên, Tô Hoằng ôm má không hiểu nhìn cha mình, thần tình Tô Kính cực kì tức giận, chỉ vào Tô Hoằng, nói: "Đồ vô dụng này, anh thế nhưng lại để Tử Lăng và Diệp Tiêu Nhiên nhận nhau?".

"Không làm như vậy thì làm sao dẫn dụ Diệp Tiêu Nhiên xuất hiện?". Tô Hoằng vô cớ bị đánh cũng nổi hỏa, thế nhưng hắn cố gắng áp chế, không để bản thân xung đột với phụ thân.

Tô Kính chính là không lưu cho hắn mặt mũi, nếu nói hắn chỉ mới uy hiếp trong lời nói thì là do vẫn còn sủng nịnh đứa cháu gái của mình, thế nhưng khi biết được chuyện nhận nhau của Diệp Tiêu Nhiên và đứa nhỏ thì hắn suốt đêm bay đến thành phố A, cơn giận này thật sự rất khó tiêu.

"Không có năng lực tìm ra cô ta, lại lấy chính con gái mình đến lợi dụng. Rốt cuộc anh còn có năng lực chó má gì nữa??". Tô Kính chỉ vào mặt Tô Hoằng rống mắng, một chút cũng không cố kị Tề Phi đang ở đây, không lưu một tia tình cảm.

"Ngày đó vốn dĩ cũng chính là sinh nhật chân chính của Tử Lăng".

"Anh còn dám cãi!". Tô Kính giơ tay lên, bàn tay khi hạ xuống lại đánh lên mặt người khác, hắn kinh ngạc nhìn nàng.

"Tề Phi!". Tô Hoằng cũng ngây ngẩn cả người, chính hắn cũng không ngờ Tề Phi sẽ đứng ra che chắn giúp mình.

"Đó là chủ ý của tôi, Tô đổng nếu muốn đánh thì cứ đánh tôi đi". Mặt của nàng đỏ ửng, nhưng vẫn không chút sợ hãi, nghiêm nghị đứng trước mặt Tô Hoằng, đối diện Tô Kính.

Một cái tát này làm cơn giận của Tô Kính lui hẳn, vô luận thân phận thế nào thì hắn cũng là một tên đàn ông, cứ như vậy một tát súy trên mặt một người phụ nữ thật sự có chút xấu hổ. Nhưng Tề Phi chính là cố ý thừa dịp cục diện bế tắc của hai cha con họ, trong lúc cơn giận của Tô Kính mà vọt đến trước mặt Tô Hoằng, với nàng mà nói đây bất quá chỉ là cơ hội thể hiện mà thôi.

"Cô không sao chứ?". Tô Hoằng thân thủ muốn vươn tay chạm lên mặt Tề Phi, thế nhưng bị nàng tránh được, nghiêng đầu cười lạnh nhạt, nói: "Không có chuyện gì", sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Kính: "Tô đổng, với Diệp Tiêu Nhiên mà nói đây là ngày cô ta sinh ra Tử Lăng, nếu không phải thì cô ta cũng không xuất hiện, đây là thứ nhất. Thứ hai, Tử Lăng có thể nhận lại Diệp Tiêu Nhiên đối với con bé mà nói không phải chuyện gì xấu, tôi nghĩ Tô đổng ngài thân làm ông nội, hẳn là hiểu cháu gái của mình không có mẹ làm bạn chính là một ủy khuất lớn. Thứ ba, hiện tại Diệp Tiêu Nhiên đã không giống như trước, bây giờ cô ta có Nghiêm Văn Khâm bảo vệ, chúng ta không đáng vì một Diệp Tiêu Nhiên mà đối địch với cả Nghiêm gia. Thứ tư, đường này không thể đi thì chúng ta đi đường khác, hiện giờ một nhà ba người đoàn tụ, có lẽ cô ta sẽ buông tha cừu hận năm đó, hưởng thụ vui vẻ khó khăn lắm mới có này".

"Cô cho là những gì cô nói tôi chưa nghĩ tới sao? Nhưng cô không được quên, Diệp Tiêu Nhiên không phải nữ nhân bình thường, cô ta cố ý tiếp cận Nghiêm Văn Khâm là muốn lợi dụng bối cảnh sau lưng của nàng ta, cô cho là một người bình thường có thể làm được chuyện này sao?". Tô Kính đi về bên bàn, cầm tẩu thuốc lên, châm lửa, phun ra làn khói mờ ảo, cảm xúc tức giận lúc nãy đã dần bình tĩnh trở lại.

"Con có thể thử xem". Tô Hoằng há miệng xen vào, hắn đứng bên người Tề Phi, nhìn nàng một cái, biểu tình có chút đông cứng nói: "Sở dĩ cô ta hận con như vậy cũng là vì năm đó yêu quá sâu đậm, yêu càng sâu hận càng nhiểu. Hơn nữa kết tinh tình yêu của chúng con là Tử Lăng, có lẽ thật sự có thể khiến cô ta nguôi ngoai nỗi hận trong lòng".

"Nói vô nghĩa, các người đúng thật là tuổi trẻ". Tô Kính cười khinh miệt, nhưng vẫn than nhẹ một hơi, chỉ vào Tề Phi nói: "Cô rất thông minh, mỗi kế đi ra đều có hậu chiêu, nhưng nên nhớ kĩ, thông minh cũng sẽ bị thông minh hại".

"Cám ơn Tô đổng chỉ dạy, Tề Phi còn nhiều phương diện phải học hỏi ngài". Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ làm người cùng trí tuệ thông thấu này càng khiến Tô Kính thêm phần thưởng thức.

"A Hoằng, anh muốn tìm Diệp Tiêu Nhiên nối lại tình xưa tôi không có ý kiến, chỉ cần không rước thêm phiền toái cho tôi là được rồi. Hiện giờ Nghiêm Văn Khâm vẫn cố chấp bảo vệ Diệp Tiêu Nhiên, chúng ta vẫn không có biện pháp, bất quá các người coi đây là kế tạm thời cũng tốt. Nhưng nên nhớ hướng đi của chúng ta bây giờ là tách Nghiêm Văn Khâm khỏi người Diệp Tiêu Nhiên, nên làm thế nào không cần tôi chỉ dạy chứ?". Tô Kính híp mắt, phun ra một vòng sương khói, tròng mắt lộ ra thâm thúy không dò được.

Ra khỏi văn phòng Tô Hoằng âm thầm siết tay, rát bỏng trên mặt vì bị đánh chỉ có thể nhẫn nhịn, loại vũ nhục không lưu tình này hắn càng phải chịu đựng, chỉ cần đương gia của Tô thị còn là Tô Kính thì hắn vẫn phải âm thầm nhẫn nhục. Một ngày nào đó hắn nhất định lớn mạnh, trở thành người chưởng quản Tô thị. Tề Phi nhìn thấy chữ phẫn nộ viết rõ trên mặt hắn lúc này chỉ giương khóe miệng cười nhẹ.

*****

Sau khi mẹ con nhận nhau thì Tô Tử Lăng đều dính lấy Diệp Tiêu Nhiên, giống như muốn đem tình thương thiếu thốn mấy năm nay bù đắp trở lại, hai ba hôm lại nháo lên muốn gặp mẹ, Diệp Tiêu Nhiên cũng vô cùng vui vẻ dành thời gian làm bạn với con bé. Vốn là lo lắng con bé sẽ hỏi nguyên nhân năm đó không ở lại bên cạnh nó, vì sao lại không cùng sinh hoạt chung với cha, thế nhưng Tô Tử Lăng thông minh vẫn chưa nói gì, con bé chỉ lo hưởng thụ ấm áp của mẹ, gắt gao ỷ lại cô, một chút chia ly ngắn ngủi cũng cảm thấy luyến tiếc không thôi.

Nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên bây giờ có con gái bên cạnh, so với bất kì ai Nghiêm Văn Khâm đều vì cô mà vui vẻ, nàng tin con gái có thể sưởi ấm trái tim băng lãnh kia của Diệp Tiêu Nhiên, thậm chí có thể khiến cô bước ra khỏi hắc ám, buông bỏ thù hận, dần dần quay về quỹ đạo cuộc sống bình thường. Thế nhưng nàng cũng hiểu được cừu hận này đến tột cùng cũng không thể vùi lấp được, nàng chỉ hi vọng Diệp Tiêu Nhiên có thể buông bỏ phần nào, cởi bỏ khúc mắc, tiếp nhận thế giới này, tiếp nhận tình yêu có trên thế giới này, sau đó dùng cách chính đáng để điều tra, tìm ra sự thật, đem những người phạm pháp kia đưa ra ánh sáng. Mà trong quá trình này Nghiêm Văn Khâm sẽ đồng thời lấy hai thân phận là Đại tiểu thư Nghiêm gia và thẩm phán để tương trợ cô, chỉ cần có thể giúp cô cởi bỏ gánh nặng, thoát khỏi nguy hiểm, thì dù cô có yêu mình hay không, có thể chân chính đối diện mình hay không cũng không quan hệ gì.

Một quãng thời gian không gặp lại, loại tưởng niệm như xâm nhập cốt tủy này ngay thời khắc nhìn thấy người kia thì không biết làm sao để hình dung, Nghiêm Văn Khâm cưỡng chế vui mừng trong lòng mình, đem đau khổ khi biết sự thật chôn vùi dưới đáy lòng, vẫn như cũ mỉm cười với cô.

"Mấy ngày nay chị vất vả rồi". Diệp Tiêu Nhiên cầm tay nàng, phủng trong lòng bàn tay, giống như muốn cẩn thận che chở nàng, thương tiếc trong mắt không chút giả dối, mà đôi mắt như nhung kia, dung nhan xinh đẹp cũng lời nói ôn nhu lại giống như ngàn cây châm, từng chút đâm thẳng vào lòng nàng, đau đến ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. (Editor: T_T).

Thế nhưng trên mặt vẫn biểu hiện như bình thường, nàng vẫn mang theo mạt cười làm người ta say mê, nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy thắt lưng Diệp Tiêu Nhiên, dán lên thân thể của cô, cảm thụ độ ấm cùng mùi hương người kia mang lại. Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng dựa vào Diệp Tiêu Nhiên, an tâm thoải mái. Giờ phút này giống như cả thế giới đều yên lặng, không có lợi dụng, không có âm mưu, không có hắc ám, chỉ có hai người bọn họ, chỉ có hai linh hồn gắt gao gắn bó, đáng tiếc tất cả chỉ như bọt nước, trong phút chốc sẽ tan biến.

"Tôi nhớ em". Nhắm mắt tựa lên bả vai cô, Nghiêm Văn Khâm chậm rãi phun ra ba chữ đơn giản nhưng thâm tình này.

Diệp Tiêu Nhiên khẽ vuốt mái tóc của nàng, cảm thụ độ ấm truyền đến từ thân thể trong lòng. Mấy ngày nay cô không xuất hiện là muốn im lặng quan sát tình hình, cũng muốn nhìn xem Nghiêm Văn Khâm sẽ phản ứng như thế nào. Tất cả đúng như cô dự đoán, Nghiêm Văn Khâm hướng những người kia chính thức tuyên cáo, bỏ qua thái độ cùng lập trường của mình, cô biết một khi Nghiêm Văn Khâm lấy danh nghĩa Nghiêm gia ra tay thì không ai dám động đến mình, có thể bảo đảm mình được an toàn. Thế nên nhân sinh nhật con gái cô mới xuất hiện trở lại, tất cả đều là thiên thời địa lợi nhân hòa.

"Có tôi ở đây, không có ai có thể tổn hại đến em được". Nghiêm Văn Khâm chậm rãi rời khỏi lồng ngực cô, chậm rãi vươn tay vuốt ve gương mặt kia, nhu tình trong mắt thâm sâu như nước, khiến Diệp Tiêu Nhiên có chút say mê, nhưng cô cũng một lần lại một lần nhắc nhở mình không nên vì ôn nhu của Nghiêm Văn Khâm mà rơi vào tay giặc.

"Cám ơn chị, Văn Khâm".

"Giữa tôi với em không cần nói cám ơn, được không?". Diệp Tiêu Nhiên gật đầu, Nghiêm Văn Khâm bỗng nhiên nhớ đến cái gì, từ trong túi xách lấy ra tấm ảnh, nói: "Đây là lần trước tìm được ở nhà cũ ở thành phố B, chưa kịp để em xem, không biết có tính là manh mối không, mấy con số này có tác dụng gì không nữa".

"Đây là manh mối lần trước chị nói chị tìm được?". Diệp Tiêu Nhiên tiếp nhận tấm ảnh, nhìn thì thấy đây là ảnh chụp lúc trẻ của mình, ánh mắt dừng lại một lúc, sau đó thì lật mặt sau lên, nhìn thấy một dãy số xuất hiện.

"Ừ, tôi không biết mấy con số này có phải ngẫu nhiên hay không, nhưng nó xuất hiện như vậy chắc có lẽ là một ám chỉ gì đó đi".

Nhìn kĩ càng mấy con số đó, Diệp Tiêu Nhiên lại lâm vào trầm tư, xa xa, Hạ Diệp đứng bên cạnh xe chờ hai người có chút thất thần, trong lòng dâng lên chua xót, thế nào cũng không tan. Nàng gãi tóc, đụng đến băng gạt trên miệng vết thương, có chút phiền lòng gỡ xuống, trên trán lộ ra vết sẹo còn chưa kịp hồi phục.

"Tôi nói nha, cô cứ như vậy lỡ miệng vết thương nhiễm trùng thì làm sao?". Liễu Thi nhìn miệng vết thương của Hạ Diệp nói, nàng nghe thì khoát khát tay: "Thương nhỏ đó tính là gì, cũng may là thương ở trán nha, nếu dính trên mặt thì tôi thật không muốn sống nữa".

Nhớ lại thì cảnh tượng nguy hiểm khi cứu Diệp Tiêu Nhiên ra khỏi tầng hầm vẫn ở ngay trước mắt, lửa cơ hồ là muốn thiêu cháy không còn thứ gì, ngay lúc đèn trần muốn rơi thì Hạ Diệp lùi chân một bước cản lại, Diệp Tiêu Nhiên không bị thương nhưng cái trán của nàng thì không tránh khỏi máu chảy đầm đìa.

"Cũng không nhìn ra cô còn có một tâm trung thành hộ chủ như vậy nha". Liễu Thi trêu ghẹo nói, Hạ Diệp liếc mắt trừng nàng, phản bác: "Nếu không thì làm sao có thể làm cận thần được?".

"Cũng là Kiêu tỷ biết nhìn người, đại khái nhìn ra cô tài cán cùng gan dạ sáng suốt. Chỉ là chuyện lần này nhất định có quỷ, hai bên cửa đều khóa như vậy thật sự rất kì quái".

"Yên tâm đi, con quỷ này Kiêu tỷ nhất định sẽ bắt được". Hạ Diệp tháo mũ xuống, xoa xoa mái tóc, đội trở lại, ánh mắt không tự giác liếc về phía Diệp Tiêu Nhiên và Nghiêm Văn Khâm.

Hai cô gái đón gió mà đứng, một tuyệt thế khuynh thành, lạnh lùng như băng, một thanh lệ thoát tục, ấm áp như mặt trời. Băng hỏa giao dung, là một mỹ cảnh không thể nói nên lời, khiến người ta sợ hãi thầm than.

Đang nhìn đến xuất thần thì thấy hai người đang tiến về phía này, Hạ Diệp đứng thẳng thân mình, chỉ thấy Diệp Tiêu Nhiên liếc nhìn trán nàng một cái, Hạ Diệp hiểu ý liền thấy đau đầu, Nghiêm Văn Khâm thì nhìn nàng cười cười.

"Kiêu tỷ đi đâu đây?". Hạ Diệp vẫn tích cực như vậy, sau khi trở lại thì Niên Thiếu Dương bận trợ giúp Lưu Hưởng xử lý chuyện trong hội sở, cho nên nàng nghiễm nhiên thành lái xe kiêm vệ sĩ của Diệp Tiêu Nhiên, mỗi ngày như hình với bóng, đây cũng chính là chuyện nàng luôn muốn làm trước đây.

Sau chuyện hỏa hoạn thì tín nhiệm của Diệp Tiêu Nhiên dành cho Hạ Diệp rõ ràng tăng lên, mặc dù nàng là mang theo tư tình muốn thân cận thì chỉ cần mỗi ngày canh gác bên cạnh cô cũng đủ hạnh phúc. Chỉ cần cô ở trong tầm mắt của nàng, Diệp Tiêu Nhiên vẫn an toàn, nàng liền yên tâm, cho dù có chuyện gì nàng cũng lấy hết năng lực của mình để bảo hộ cô, ngay cả mạng cũng có thể liều chết vì cô.

"Tôi muốn cùng Văn Khâm đến một nơi, các cô về trước đi". Diệp Tiêu Nhiên nói với hai người kia, Hạ Diệp có chút nóng nảy, vội nói: "Kiêu tỷ, bên cạnh chị không có ai, rất nguy hiểm".

"Cô cảm thấy mấy người các cô có thể địch lại thân thủ của Nghiêm đại tiểu thư sao?". Diệp Tiêu Nhiên hỏi ngược lại.

"Ách~". Hạ Diệp thiếu chút nữa quên ở thành phố B khi ấy, bốn sát thủ đều ngã lăn trên đất, mặc dù không nhìn thấy quá trình nhưng sau đó nghe nói Nghiêm Văn Khâm đã từng trải qua huấn luyện của bộ đội đặc chủng, có thể thoải mái hạ gục mấy người đó, đúng là thật khó tin.

"Hiện tại Kiêu tỷ đã nhận lại Tô Tử Lăng, hơn nữa không ai dám động đến thẩm phán Nghiêm, chúng ta vẫn nên nghe Kiêu tỷ thôi". Liễu Thi khách quan nói, Nghiêm Văn Khâm đột nhiên lên tiếng: "Các cô yên tâm, tôi nhất định đem bà chủ của các cô bình an trả về".

"Không phải cũng là bà chủ của chị sao?". Lúc Diệp Tiêu Nhiên hỏi lại thì đã muốn ngồi vào xe, Nghiêm Văn Khâm nhún nhún vai, cười trả lời: "Vâng~ Bà chủ Diệp a~". Nàng cố ý kéo dài âm cuối, hai người nhìn nhau cười, xe rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt của hai người còn lại.

"Nhìn thấy Kiêu tỷ như vậy, thật tốt". Liễu Thi cảm khái nói.

"Đúng vậy, thật tốt~".

Thật tốt, có người cho chị ấm áp, cho dù người kia không phải là tôi, tôi cũng vì chị mà vui mừng.

Trấn nhỏ sau buổi trưa phá lệ im lặng, như là đang ngủ say, yên tĩnh tản ra tia tốt đẹp. Cảnh tượng nhiều năm trước hiện ra rõ ràng trước mắt, chỉ một khắc nhớ lại liền dâng đầy, mỗi năm lễ hội đều dị thường náo nhiệt, năm nay lễ hội đã qua, không biết bên trong phồn hoa đó có thể tìm lại bóng dáng năm xưa hay không.

Đây là trấn nhỏ vẫn hay xuất hiện trong mơ, với Diệp Tiêu Nhiên mà nói là rất quen thuộc, quen thuộc mang theo thân thiết, trong thân thiết lại có khủng hoảng. Mỗi lần giấc mơ hiện lên khung cảnh xinh đẹp này thì đều là bản thân tỉnh lại trong hắc ám máu chảy đầm đìa.

Vì cái gì trí nhớ của cô và cảnh trong mộng lại xuất hiện nơi này, cô không rõ, nhưng bây giờ mới phát hiện, bên trong như có bàn tay nào đó dẫn dắt, rằng, đi vào nơi này là có thể tìm ra manh mối.

111420, dãy số này là sinh nhật của Diệp Tiêu Nhiên, nghĩ đến sinh nhật liền nhớ đến lần khó quên đó. Năm hai mươi tuổi cha mang cô rời khỏi thành phố B, đi đến trấn nhỏ cảnh sắc thuần phát này, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Năm ấy khi đến đây cô liền bị bầu không khí nơi này hấp dẫn, nơi đây người dân chất phác nhiệt tình, đồ thủ công mỹ nghệ lại vô cùng tinh mỹ đặc sắc. Cô từng nghĩ nếu có cơ hội sẽ trở lại nơi này nghĩ ngơi thả lỏng, cũng không ngờ được lần sinh nhật năm ấy cuối cùng lại biến thành ác mộng, biến thành sợ hãi.

"Nhiều năm không đến đây vậy mà một chút cũng không thay đổi. Ngã tư đường dù có chút yên ắng nhưng vẫn thoải mái khiến lòng người say mê". Diệp Tiêu Nhiên không khỏi cảm khái nói.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt Nghiêm Văn Khâm không khỏi nghẹn lời, hai bên ngã tư đường, nhà cửa, tường màu trắng, ngói đỏ, trải qua năm tháng vẫn lưu lại hương vị độc đáo như vậy. Bên trên con sông nhỏ ngẫu nhiên thấy được người chèo thuyền, nghe thấy hắn cất cao giọng hát mang khẩu âm địa phương. Nhà nghỉ nho nhỏ, hàng trang sức tinh xảo, ngã tư đường tốp năm tốp ba người, có người mang theo máy ảnh, có người đứng trong cửa hàng quan sát bên ngoài, trong đám người như nhìn thấy được thân ảnh năm đó.

Đi đến một cửa hàng, hai người không tự giác dừng lại cước bộ, Diệp Tiêu Nhiên bước vào trước, ông chủ cửa hàng vẫn không thay đổi, vẫn là lời chào mời ngày càng nhiệt tình như xưa.

"Hai cô cứ tùy tiện xem, thích cái gì có thể thử một lần". Hắn tươi cười đầy mặt, vội vàng mang ra hàng mỹ nghệ của cửa hàng, khi thì cúi đầu xem xét, khi thì ngẩng đầu nhìn hai người. Nhưng mỗi lần nhìn thì ông chủ đều thấy quen mắt, rồi lại không nhớ đã gặp ở đâu, khách đến đây nhiều lắm, chắc là khách quen lúc trước đi. Chỉ thấy được đây là hai người phụ nữ xinh đẹp, một thành thục nội liễm, tẫn hiến mị lực, một tuy có chút lãnh diễm nhưng cũng mỹ lệ xuất trần.

"Hàng mỹ nghệ ở đây là là hàng đặc chế thủ công, hoa văn trên vòng tay của chúng tôi đều do thợ tự tay khắc, hai cô có muốn nhìn thử hay không?". Ánh mắt ông chủ vẫn không rời khỏi hai người, rốt cuộc ngừng tay, hướng hai người giới thiệu sản phẩm tâm đắc của mình.

"Vòng tay?". Diệp Tiêu Nhiên đến gần, cúi đầu nhìn nhìn, cầm lấy một vòng tay trong đó, quan sát hoa văn trên đó, lại buông xuống, rồi nhìn một kiểu dáng khác, nói: "Hoa văn hai bàn tay nắm lấy nhau kia đã không còn chế tạo nữa?".

"Lòng bàn tay nắm lấy nhau?". Ông chủ có chút đăm chiêu, trước đây hắn chế tạo rất nhiều tác phẩm, trong khoảng thời gian ngắn không khỏi không nhớ nổi, nhưng hoa văn lòng bàn tay đó hắn lại thập phần ấn tượng, hắn vỗ vỗ sau gáy của mình, nói: "Cái kia a, cả thế giới này chỉ có hai cái thôi".

"Vì sao lại không làm nhiều một chút?". Nghiêm Văn Khâm thản nhiên hỏi, ánh mắt nhìn đống vòng tay có chút sâu thẳm.

"Vòng tay kia là một đôi, tôi làm ra là vì tưởng niệm người vợ đã mất, thầm nghĩ muốn tạo ra một mối nhân duyên, cũng không phải vì tiền bạc hay lợi nhuận. Tôi còn nhớ năm đó hai chiếc vòng đã được hai cô gái khác nhau mua đi". Ông chủ lâm vào kí ức nói.

"Nếu đã là một đôi thì tại sao lại bán tách ra như vậy?". Diệp Tiêu Nhiên nhớ lại chính mình mua được một chiếc, chiếc còn lại được người khác mua trước đó không lâu, mình đã đuổi theo nhưng không hề tìm thấy cô gái mua được chiếc vòng đó.

"Thầm nghĩ là bán cho người hữu duyên, vừa mới đưa ra đã được hai cô gái mua đi, chỉ tích tắc một trước một sau mà thôi. Lại nói hai cô gái đó cũng thật có duyên với nó, vòng tay cũng không hiếm, hai cô gái đó nhiều trang sức như vậy cũng không nhìn, ánh mắt thủy chung chỉ đặt trên vòng tay này". Ông chủ nói xong nhìn chăm chú Diệp Tiêu Nhiên, có chút không xác định nói: "Năm đó là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặt mũi sáng sủa như thái dương, đặc biệt thích cười, bộ dạng lại mi thanh mục tú, để lại ấn tượng rất sâu với tôi a". Hắn thật sự không thể đem người trước mắt liên hệ với cô gái năm đó, khí chất này, cũng quá khác biệt đi.

"Cám ơn ông chủ". Trên mặt Diệp Tiêu Nhiên không có chút ý cười, rất nhanh ra khỏi cửa hàng, Nghiêm Văn Khâm chỉ nhìn thật sâu những vòng tay này liền đi theo Diệp Tiêu Nhiên.

Trời chiều giống như nhau, cảnh trong mơ lại xuất hiện, hình ảnh chém giết kinh hoàng, ánh mặt trời chiếu rọi đẹp đến mức làm người ta say mê, thế nhưng ánh mặt trời rơi trên gương mặt cô, lại không thể tìm ra vẻ đẹp như năm đó nữa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện