Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 53: Ngày phá sản thứ năm mươi ba


trước sau

Advertisement

Khương Chỉ bị đau đến mức ngũ quan trên mặt đều nhăn nhó hết cả.

Có lẽ bộ dạng hiện tại của cô khiến Hạ Tố Huân rất vừa lòng, bởi gì giọng điệu kế tiếp của cô ta tràn đầy vui sướng……

“Thì ra đã sớm tỉnh lại, dám giả vờ nằm hôn mê ở đây sao? Không hổ là Khương tiểu thư đó nha, mưu mô thật nhiều”.

“Vậy không phải những lời bọn ta vừa nói đều bị con nhỏ này nghe thấy hết rồi sao? Mày được lắm!”

Hai bàn tay to của Khuê Tử tàn nhẫn đập xuống mặt bàn, lực tay mạnh đến mức dường như mặt đất cũng phải phát run.

“Chúng ta phải cắt lưỡi của cô ta mới được, nếu không nhỡ để lộ bí mật ra bên ngoài thì phải làm sao bây giờ?”

Hạ Tố Huân đang cao hứng thưởng thức vẻ mặt đau đớn của Khương Chỉ, nghe thấy những lời ngu ngốc phát ra từ miệng của tên đàn ông không có đầu óc này, trong nháy mắt liền mất sạch hứng thú.

Mặc dù thế giới trong quyển sách này là cô ta sáng tạo ra trong tình trạng bệnh hoạn cực độ. Nhưng nếu nói các nhân vật trong thế giới này đều là biến thái thì Hạ Tố Huân còn có thể lý giải được.

Nhưng ai cũng là kẻ ngốc là chuyện quái quỷ gì vậy?

Chẳng lẽ hào quang nữ chính không phải nên dùng trí đối phó với kẻ thù sao?

Tại sao sau khi cô ta xuyên vào trong sách, mỗi một người cô ta tiếp xúc, muốn lợi dụng đều dần biến thành người chỉ số thông minh dưới mức tiêu chuẩn hết cả vậy?

Vô dụng làm gì cũng không xong đã đành, tại sao đến cả nói chuyện cũng phải thể hiện ra sự ngu đần đến mức này.

“Mau ngậm lại cái miệng thối của anh lại”.

Hạ Tố Huân quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta.

“Vừa rồi anh có nói ra cái gì hữu dụng sao? Rõ ràng là một đống lời vô nghĩa, cho dù cô ta có để lộ ra bên ngoài thì đã sao?”

“……”

Tuy rằng da đầu Khương Chỉ sắp bị Nguyễn Điềm Điềm xé rách đến nứt ra rồi, đau đến mức khóe mắt đều ứa nước mắt ra ngoài.

Nhưng sau khi nghe hai người này nói chuyện, cô cảm thấy buồn cười vô cùng, rất muốn bật cười thành tiếng.

Cuộc nói chuyện này cũng quá ngốc rồi……

Trừng Khuê Tử xong, Hạ Tố Huân giật phắt mảnh vải đen đang che mắt Khương Chỉ ra, véo mạnh cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình.

“Nhìn thấy tôi ở đây, cô có gì muốn nói không?”

Hạ Tố Huân dương dương tự đắc nhìn cô, cằm khẽ hất lên. Đây là động tác yêu thích nhất khi giận của Khương Chỉ, vừa khiêu khích lại thể hiện sự khinh miệt.

Cô ta nhìn chằm chằm Khương Chỉ, muốn nhìn ra được phản ứng của Khương Chỉ khi thấy mình ở đây là gì, liệu có khiến cô ta vui vẻ hay không.

Mà Khương Chỉ chỉ là nhìn cô một cái, không có lộ ra bất luận biểu cảm kinh ngạc gì, sau đó bởi vì đau đớn mà nhắm hai mắt lại. 

“Có…… Cô có thể thả tay ra trước được không?”

Nếu cô ta còn kéo tóc thêm nữa, Khương Chỉ khẳng định bản thân trước khi chết sẽ biến thành đầu trọc.

Hạ Tố Huân ngẩn người ra, ngay sau đó trong lòng lại bùng lên lửa giận thêm một lần nữa, cô ta đột nhiên thả tay ném cô ra xa.

Nhìn thấy Khương Chỉ không có ai chống đỡ ngã sang bên phải, Hạ Tố Huân vỗ vỗ tay, lấy ra những sợi tóc vừa rồi lúc giật tóc Khương Chỉ nhổ ra được vo lại rồi ném về phía mặt Khương Chỉ.

“Khương tiểu thư nhìn thấy tôi, dường như không phải rất ngạc nhiên”.

Hạ Tố Huân máy móc nở một nụ cười không có cảm xúc nhìn Khương Chỉ.

“Cũng đúng, cô đã tỉnh từ lúc nãy, nghe thấy bọn ta nói chuyện như vậy, cô nhất định đã sớm biết trong những người bắt cóc cô có Nguyễn Điềm Điềm rồi. Bây giờ nhìn thấy gương mặt này, làm sao có thể kinh ngạc nổi nữa?”

Ờ, cuối cùng cô ta cũng nghĩ tới chuyện này.

Khương Chỉ dùng ánh mắt vui mừng nhìn Hạ Tố Huân, trên mặt tràn đầy ý tứ châm chọc không thêm che dấu. Mặc dù không hề mở miệng, cũng như vậy cũng đủ để người khác hiểu được ý tứ của cô ——

“Tôi còn tưởng cô là đứa ngốc cơ đấy”.

Hạ Tố Huân bị ánh mắt này của cô làm cho nhảy dựng lên.

Cô ta thầm tự nhắc lại mười lần “Bây giờ chưa đến lúc”, mới miễn cưỡng áp chế được xúc động muốn sai người lập tức giết chết Khương Chỉ.

Hạ Tố Huân lại quay trở về bộ mặt âm u nụ cười lạnh lẽo tràn đầy sát khí, sâu kín cảm khái.

“Nhưng tôi còn một chuyện muốn biết. Khương tiểu thư có thể to gan nói giỡn trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, là vì lòng can đảm lớn? Hay là vì cảm thấy sức chiến đấu của Nguyễn Điềm Điềm quá kém, không đáng để cô phải bận tâm?”

“Không phải nói giỡn, là tôi thật sự cảm thấy da đầu quá đau nhức”.

Khương Chỉ thầm trả lời ở trong đầu..

Thấy Khương Chỉ không nói lời nào, Hạ Tố Huân còn tưởng rằng mình đã đoán đúng rồi, lại cười lạnh một tiếng.

“Xem ra là vế sau rồi”.

Cùng lúc đó, Hạ Tố Huân khẽ nheo mắt lại, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Như lưỡi dao sắc nhọn, vèo vèo đâm vào toàn thân Khương Chỉ.

Không chỉ có ánh mắt biến đổi, ngay cả giọng nói của Hạ Tố Huân cũng trở nên sắc bén hơn.

Cô ta đột nhiên cúi người xuống, dán sát mặt mình vào mặt Khương Chỉ, dùng một loại giọng điệu có thể hình dung bằng hai chữ “quỷ quyệt” nói với cô.

“Vậy nếu tôi nói tôi chính là Hạ Tố Huân thì sao? Liệu cô còn có thể bình tĩnh giống như bây giờ? Có còn tâm tình nói giỡn nữa hay không?”

Khương Chỉ đã sớm biết cô ta là Hạ Tố Huân rồi.

Nhưng Khương Chỉ cũng biết, vừa rồi mình đã chọc tức cô ta. Hiện giờ tính mạng của mình đang nằm trên tay đối phương, tuy rằng cô ta bị cái gì đó kiềm nén khiến cho không thể lập tức giết chết mình. Nhưng cô sợ một khi lửa giận xâm chiếm đầu óc, lý trí sẽ không thể ngăn được cô ta.

Vì để giữ an toàn cho chính mình, Khương Chỉ quyết định phối hợp diễn kịch với Hạ Tố Huân một chút.

Vì thế, cô không chỉ không nói cho Hạ Tố Huân biết cô đã sớm biết chuyện này, còn giả vờ trừng lớn hai mắt, ra vẻ kinh ngạc đến cực độ mà hét toáng lên.

“Cái gì?! Cô là Hạ Tố Huân?! Cô cô cô……”

Vì muốn thể hiện sự khiếp sợ, cô liền nói bảy tám lần từ “cô”. Quá nhập tâm vào cảm xúc ngược lại nghe có vẻ giả tạo.

May mà Hạ Tố Huân không nhìn ra được.

Cô ta vẫn luôn cảm thấy mình là người chiếm ưu thế. Cho rằng chỉ có cô ta biết Khương Chỉ xuyên vào sách, còn Khương Chỉ vẫn không biết kỳ thực nhân vật Nguyễn Điềm Điềm đã bị cô ta xuyên vào.

Cho nên nhìn thấy phản ứng khoa trương của Khương Chỉ, cô ta chỉ nghĩ là vì Khương Chỉ bị kinh hãi quá độ nên tư duy chưa khôi phục bình thường lại được.

Thậm chí còn cảm thấy Khương Chỉ khiếp sợ như vậy là đúng với những gì cô ta mong muốn.

Lúc này Hạ Tố Huân lại thay đổi vẻ mặt thành “thương hại” mà nhìn Khương Chỉ.

Cô ta vỗ vỗ vào mặt Khương Chỉ, tận tâm giải thích cho Khương Chỉ nghe.

“Tôi biết, vốn dĩ cô không sợ là vì nghĩ tôi chỉ là Nguyễn Điềm Điềm. Cô cho rằng trong thế giới này chỉ có một mình cô là người xuyên vào sách, biết toàn bộ cốt truyện, tương đương với một nửa thượng đế. Cô cho rằng cô là người xuyên vào nên sẽ có hào quang nữ chính bảo vệ, hết thảy nguy nan đều sẽ được giải quyết dễ dàng”.

Hai mắt Khương Chỉ lại càng trừng lớn hơn.

“Trời ạ, làm sao mà cô biết được?!”

Nghe đi, lời thoại này rõ ràng quá giả tạo, quá gạt người.

Nhưng mà Hạ Tố Huân lại không nghe ra được, đắc chí nói cho Khương Chỉ biết một tin tức động trời

“Bởi vì tôi chính là tác giả của quyển sách này, bởi vì tôi đã sớm nhìn ra được cô là người xuyên vào trong sách. Mọi lời nói hành động của cô tôi đều biết rõ, tôi mới là người khống chế trong tay toàn bộ cục diện!”

Cô ta muốn dùng một lượng tin tức thật lớn đến oanh tạc đại não của Khương Chỉ.

Khương Chỉ cũng rất phối hợp mà làm ra vẻ mặt “Lượng tin tức quá lớn, không thể lập tức hấp thụ toàn bộ” diễn với cô ta.

“Cái gì?! Cô chính là người viết ra quyển sách này sao? Vậy cô…… Vậy chẳng phải cô chính là người cực kỳ căm hận tôi sao? Thậm chí còn muốn tôi chết ư?”

“Tôi đương nhiên là hận cô, chuyện dễ hiểu như vậy còn phải nghi ngờ nữa sao? Nếu tôi không hận cô thì tôi bắt cóc cô đến đây để làm gì?”

Hạ Tố Huân lại vỗ vỗ vào mặt Khương Chỉ, lẩm bẩm hai tiếng.

“Xem ra cô thật sự là hít phải quá nhiều thuốc mê, đầu óc đều trở nên ngu ngốc rồi”.

Khương Chỉ bày ra vẻ mặt “Không thể tin nổi, không cách nào tiếp nhận được, sao lại có thể là cô” đối diện với cô ta!

“Cô là bạn thân của tôi cơ mà……”

Cô vô cùng đau đớn mà lên án Hạ Tố Huân. 

“Sao cô có thể đối xử với tôi như vậy!”

Rốt cuộc cũng nói đến chuyện chính.

Hạ Tố Huân nói quanh nói quẩn cả nửa ngày, chính là vì muốn làm cho Khương Chỉ chủ động đưa ra vấn đề này.

“Ồ, tại sao tôi lại đối xử với cô như vậy hả? Tại sao tôi lại không thể đối xử như vậy với cô? Những chuyện hôm nay tôi làm, cũng chưa bằng một phần vạn những tổn thương lúc trước cô từng gây ra cho tôi đâu!”

Hạ Tố Huân là người duy nhất nhập tâm trong vở kịch này. Cô ta hét lên những lời tràn đầy cảm xúc với Khương Chỉ.

Đoạn lên án này, Hạ Tố Huân đã sớm muốn nói với Khương Chỉ từ lâu.

Đời trước không dám nói, không ngờ khi xuyên vào trong sách lại có cơ hội trực tiếp nói với Khương Chỉ.

Khương Chỉ cảm thấy nghi hoặc.

Cái người lấy oán trả ơn này, tại sao còn muốn bày ra bộ dạng người bị hại như vậy? Còn dùng vẻ mặt ủy khuất như vậy mà nhìn mình nữa chứ?

Nếu không phải da đầu vẫn luôn truyền đến cơn đau nhức, Khương Chỉ đã cảm thấy chính mình mới là người bắt cóc kia rồi.

Mà Khương Chỉ nghi hoặc chính là những gì Hạ Tố Huân muốn nhìn thấy.

Chỉ khi Khương Chỉ không hiểu, cô ta mới có thể đứng trước mặt Khương Chỉ, dõng dạc kể ra từng tội trạng của Khương Chỉ.

Ý nghĩ như vậy cũng không thành vấn đề, nhưng vấn đề là ở chỗ, trước khi tiến hành công đoạn liệt kê tội trạng, Hạ Tố Huân còn hỏi Khương Chỉ một câu:

“Cô muốn biết tại sao tôi lại làm như vậy ư? Muốn biết lý do khiến tôi hận cô sao? Tôi biết nhất định là cô đang rất……”

“Không muốn”.

Khương Chỉ lập tức đáp lại, một chút do dự cũng không có, vô cùng quyết đoán mà cự tuyệt cô ta, dùng đôi mắt ngây thơ vô tội ngước nhìn Hạ Tố Huân.

“Mẹ tôi nói, biết quá nhiều sẽ bị giết người diệt khẩu. Tôi sợ chết, tôi không thể biết”.

Hạ Tố Huân: “……?”

Cô đang nghiêm túc thật sao?

Lời này của Khương Chỉ chỉ là một nửa lý do.

Một nửa còn lại chính là, cô đã sớm trải qua khoảng thời gian một lòng tìm kiếm căn nguyên ngọn nguồn của sự thù hận mà Hạ Tố Huân đối với cô từ lâu rồi.

Bởi vì nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy mình làm gì có lỗi với cô ta. Cho nên dù là lý do gì đi chăng nữa, cũng nhất định là hiểu lầm mà thôi.

Mà điều khiến Khương Chỉ cảm thấy buồn chính là, khi Hạ Tố Huân có hiểu lầm, cô ta không tìm cô đến chứng thực trước tiên, mà trực tiếp tin tưởng là do Khương Chỉ sai, tin Khương Chỉ sẽ hại cô ta.

Nhiều năm thật tình đối đãi của cô không đổi lấy được một chút lòng tin nào của cô ta,, Khương Chỉ cảm thấy trong lòng có một mảng lạnh lẽo.

Hiện giờ Hạ Tố Huân đã tin tưởng tuyệt đối cái hiểu lầm đó, hơn nữa còn ra tay làm hại Khương Chỉ. Vậy thì việc giải thích rõ ràng hiểu lầm cũng không còn quan trọng nữa.

Nếu đã không cần giải thích, nghe lý do còn có ý nghĩa gì?

Chỉ sẽ cảm thấy ghê tởm mà thôi.

Nhưng Hạ Tố Huân không nghe được tiếng lòng này của Khương Chỉ. Cô ta chỉ nghe được giọng điệu đùa giỡn cự tuyệt mình giải thích lý do của Khương Chỉ

Cùng với vẻ mặt thay đổi đột ngột của Khương Chỉ.

Sự khác biệt quá lớn này rốt cuộc cũng giúp Hạ Tố Huân ý thức được, sự kinh ngạc vừa rồi của Khương Chỉ hơn phân nửa là cô đang khoa trương diễn trò.

Cô đang trêu đùa mình!

Hạ Tố Huân trực tiếp bị tức đến bật cười.

“Con mẹ nó cô đúng thật là không sợ chết……”

Nói được một nửa, Hạ Tố Huân bỗng nhiên im bặt.

Đúng vậy, Khương Chỉ vốn dĩ không sợ chết, Hạ Tố Huân cũng rất rõ ràng điều này.

Nếu Khương Chỉ sợ chết, lúc trước ở trong hẻm nhỏ gần trường học kia, khi đối mặt với tình cảnh nguy hiểm như vậy, sao cô lại không lớn tiếng kêu cứu với mình, thậm chí còn sợ đám lưu manh sẽ để ý đến mình mà cố tình đánh lạc hướng tầm mắt của bọn họ.

“So với việc bản thân phải đối mặt với cái chết, Khương Chỉ càng sợ người khác sẽ vì cô mà bị thương.”

Từ hôm ấy, Hạ Tố Huân liền hiểu được điều này.

Chỉ là sau này, Hạ Tố Huân lại quên mất điểm. Khi bày kế trả thù Khương Chỉ, lúc nào cũng chỉ muốn giết chết Khương Chỉ hoặc là làm cô tàn phế, hoặc ít nhất cũng phải phá tan thể diện và danh dự của cô.

Nhưng sau này cân nhắc lại những điều này, cô ta thấy tất cả đều không đủ tàn nhẫn.

Đều không thể khiến cô phải chịu nỗi đau lớn nhất.

Mãi cho đến gần đây, đột nhiên có người nhắc nhở cô ta một câu.

“Thủ đoạn hành hạ một người tàn nhẫn nhất, không phải chính là để cô ta chứng kiến người thân yêu nhất chết trước mặt mình sao?”

Nghe được điều này, hai mắt Hạ Tố Huân liền sáng ngời.

“Đúng vậy, nếu người thân yêu nhất kia lại vì cứu cô ta mà chết, đây chẳng phải là càng thêm đau khổ sao?”

……

Cho nên, cô ta bắt cóc Khương Chỉ, nhưng lại không làm gì Khương Chỉ, đó là bởi vì mục tiêu của cô ta căn bản không phải cái này.

Làm cho Trì Triệt chết trước mặt Khương Chỉ, nhìn Khương Chỉ tuyệt vọng đến phát điên, mới là cảnh tượng Hạ Tố Huân muốn nhìn thấy.

Tốt nhất là từ nay về sau, Khương Chỉ khỏe mạnh không bệnh tật tai nạn, sống lâu trăm tuổi, cả đời ở trong sách mang theo nỗi đau vĩnh viễn không thể xóa nhòa mà sống lay lắt qua ngày.

Hạ Tố Huân cho rằng mưu kế này của cô ta vô cùng tuyệt diệu. 

Bắt cóc Khương Chỉ đến một nhà xưởng hẻo lánh không một bóng người. Bố trí dày đặc camera từ trong ra ngoài, theo dõi từng ngóc ngách của nhà xưởng này.

Sau đó cô làm bộ như chỉ có một mình cô ta bắt cóc Khương Chỉ, muốn Trì Triệt cầm một khoản tiền kếch xù tới đổi lấy mạng của Khương Chỉ, để anh chủ quan nghĩ rằng mục tiêu của mình là tiền tài nên thiếu cảnh giác, chỉ đi một mình tới nhà xưởng gặp cô ta.

Chờ đến lúc đó khi Trì Triệt vừa bước vào cửa, lập tức sẽ bị hai tên đàn ông khỏe mạnh ẩn núp ở phía sau cửa xông ra khống chế.

Cho dù Trì Triệt có lòng phòng bị, muốn gọi cảnh sát tới, cũng vô dụng.

Cô ta đã lắp rất nhiều camera, đủ để thấy rõ toàn bộ nhà xưởng đến các khu vực lân cận, không hề bỏ sót bất kỳ góc nào. Cho nên chỉ cần có một chút khác thường, cô ta sẽ lập tức giết Khương Chỉ rồi bỏ chạy ——

Nếu không thể hoàn thành kế hoạch hành hạ Khương Chỉ tàn nhẫn nhất, vậy thì cứ lùi tại một bước, lựa chọn biện pháp giết chết cô, ít nhất cô ta cũng được hả giận.

Nhưng điều mà cô ta không thể nghĩ tới chính là, những camera mà cô ta tự mình giám sát việc lắp đặt ấy, dưới hoàn cảnh không thể hiểu nổi đã bị tráo đổi.

Cô ta cho là màn hình mình đang nhìn chính là “phát sóng trực tiếp”, là tình trạng thực tế của nơi này. Nhưng kỳ thực, tất cả đều đang chiếu lại các hình ảnh mà Trì Triệt đã sớm chuẩn bị từ mấy ngày trước.

Hiện tại trên toàn bộ màn hình đều trống rỗng, không hề có bất kỳ sự xuất hiện của người nào khác.

Nhưng trên thực tế, trước sau cửa ra vào và cửa sổ, tất cả đều bị cảnh sát vây quanh.

Không chỉ có vậy, nhất cử nhất động của bọn họ ở bên trong nhà xưởng đều không thoát khỏi máy theo dõi của Trì Triệt.

Lúc cô ta kéo tóc Khương Chỉ, trên mặt Trì Triệt liền lộ ra ánh mắt nguy hiểm tràn đầy sát khí.

Cô ta vốn tưởng rằng bản thân đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông vô cùng cao tay.

Nhưng cô ta không thể ngờ được rằng, nửa tháng cô ta nghe được người khác vô tình nhắc nhở, rốt cuộc cũng bị thuyết phục và xây dựng nên kế hoạch này, đều là dưới sự khống chế của Trì Triệt.

Kế lồng trong kế, đã từng nghe đến bao giờ chưa?

Người đã vô tình nhắc tới cách trả thù tốt nhất với Hạ Tố Huân chính là do Trì Triệt sắp xếp. Từ kế hoạch bắt cóc như thế nào, cho đến lựa chọn nơi giam giữ người đều, đều là Trì Triệt thông qua các loại thủ đoạn ám chỉ cho Hạ Tố Huân.

Cô ta vốn cho rằng bản thân đã vất vả suốt nửa tháng mới xây dựng được một kế hoạch trả thù tuyệt diệu. Nhưng thật ra ——

Là bị Trì Triệt tẩy não suốt nửa tháng.

Còn về việc anh cố ý để cho Khương Chỉ bị bắt cóc sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn?

Không có khả năng.

Bên ngoài nhà xưởng mai phục rất nhiều cảnh sát, bên trong nhà xưởng đã có vệ sĩ anh sắp xếp từ trước.

Dám động vào Khương Chỉ?

Bọn họ sẽ lập tức bị bắt lại.

Không động vào Khương Chỉ?

Vậy thì cũng phải sống nửa đời còn lại trong nhà tù đi ——

Đối với Trì Triệt mà nói, đây chính là cách tốt nhất để có thể giúp Khương Chỉ vĩnh viễn thoát khỏi Hạ Tố Huân.

Nhưng mà, đây là kế hoạch ban đầu của Trì Triệt.

Còn bây giờ, thấy Hạ Tố Huân không tuân thủ hứa hẹn, ra tay kéo tóc Khương Chỉ, Trì Triệt bắt đầu tự hỏi, làm sao để có thể đánh cô ta một trận trước khi ném cô ta vào tù được nhỉ?

Tác giả có lời muốn nói: Phần bình luận dưới chương này lại phát 200 bao lì xì!

Vốn dĩ định viết một hơi đến bước giải quyết luôn. Nhưng thấy mọi người đều đang đợi, tôi rất lo mọi người phải thức muộn. Nên tôi đăng chương này lên trước, các bảo bối an tâm nha! Mau ngủ đi! Ngủ ngon!

Giới thiệu truyện mới của bạn tôi một chút Đẩy một chút bằng hữu tân văn!! Nếu thấy hứng thú nhớ đi giấu vịt nha!

《 Sau khi nữ phụ si tình* trọng sinh [ xuyên nhanh ] 》by Đào Múc

*Nguyên văn là Liếm cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Văn án:

Ở vô số tiểu thế giới, có một loại nữ phụ, trẻ tuổi xinh đẹp, gia thế hiển hách. Khi ở bên nam chính, nam chính muốn gì bọn họ cũng đều cho. kết quả sau khi nam chính đạt được thành tựu lợi ích, liền một chân đá bọn họ sang một bên.

Một đường si tình từ đầu đến cuối, kết quả vẫn là hai bàn tay trắng, quả thật là quá thê thảm.

Đột nhiên có một ngày, nữ phụ si tình được, cuối cùng cũng tỉnh ngộ……

【Thế giới thứ nhất 】 Tặng gia sản cho anh? Xin lỗi, ở đây tôi chỉ có nón xanh thôi.

【Thế giới thứ hai】Giúp ngươi debut? Xin lỗi, tôi đã nuôi một con chó săn dính người ngoan ngoãn nghe lời rồi.

【Thế giới thứ ba】……

【Đọc kỹ hướng dẫn trước khi dùng】

Thứ nhất, tạm thời 6 giờ mỗi tối sẽ đăng chương mới.

Thứ hai, nữ chính cặn bã. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện