Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 48: Ngày phá sản thứ bốn mươi tám


trước sau

Advertisement

Phụ nữ có giác quan thứ sáu, Trì thiếu gia cũng có.

Anh lập tức liên tưởng tới Liễu Ngữ Tích, cảm thấy nhất định là chỗ của cô ta lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó rồi.

Đúng lúc này, nghi thức trao đổi tín vật đính hôn đã kết thúc.

Anh lập tức đưa mắt nhìn xuống dưới sân khấu, chỉ thấy đám bạn cùng phòng không biết đã rời khỏi bàn dành cho bàn học từ bao giờ, đang trốn ở một góc vẫy tay với anh. Nhìn vẻ mặt của bọn họ có vẻ rất khẩn trương.

Trong đầu Trì Triệt vang lên hồi chuông cảnh báo, trái tim không khỏi chùng xuống, nhưng vẫn quay sang báo lại với Khương Chỉ trước tiên.

“Bạn cùng phòng thời đại học của anh tìm anh có việc. Giờ anh đi qua đó xem thử, có lẽ lát nữa cần em đến cùng để nói chút chuyện”.

Khương Chỉ cũng nhìn thử về phía Lệ Chi, chỉ thấy vẻ mặt của cô ấy nghiêm túc khẩn trương không kém đám bạn của Trì Triệt, mà cánh tay đang vẫy với cô còn nhanh hơn bọn họ nhiều.

Trong bộ dạng này của Lệ Chi, Khương Chỉ có thể đoán ra được, nhất định là cô ấy đã nghe được điều gì không nên nói ở chỗ Liễu Ngữ Tích rồi.

Vì thế, Khương Chỉ cũng gật đầu đáp lại Trì Triệt một tiếng “Ừ”.

“Đúng lúc bạn của em cũng có việc muốn tìm em, em cũng muốn ra chỗ cô ấy một lúc”.

Càng đúng lúc hơn chính là, một lát nữa rất có thể cô sẽ phải gọi anh qua đó hỏi han chút việc.

Hai người cùng sóng bước đi xuống dưới sân khấu, dọc đường gặp phải không ít họ hàng thân thích và bạn bè chào hỏi.

Nhưng bởi vì cả hai đều có chuyện quan trọng muốn làm, cho nên không hề dừng lại cùng bọn họ nói chuyện phiếm, mà giống minh tinh bước trên thảm đỏ, ăn ý gật đầu mỉm cười đáp lại những người xung quanh, trông có vẻ khá kỳ quái.

Hai người xuống dưới sân khấu rồi mới tách ra, một người đi đến phía đám bạn cùng phòng, một người hội họp với Lệ Chi.

Vừa thấy Trì Triệt bước đến, năm tên đàn ông to lớn vẻ mặt hoảng sợ đến mức nước mắt sắp tuôn trào hoảng loạn nói với anh: “Lão Tam, cuối cùng cậu cũng chịu đi xuống. Nếu còn không nhanh xuống đây, đêm nay rất có khả năng sẽ phải quỳ ván giặt đồ đó”.

Trì Triệt: “……?”

Ngay sau đó, lại thấy Lão Lục lắc đầu nguầy nguậy.

“Thời buổi này còn ai quỳ ván giặt đồ nữa, Lão Nhị lạc hậu quá rồi. Bây giờ người ta đều quỳ sầu riêng nha, ván giặt đồ làm sao đau bằng sầu riêng được”.

“Đừng lạc chủ đề, bây giờ quan trọng nhất là chuyện của Lão Tam”.

Lão Nhị trừng mắt nhìn Lão Lục một cái.

“Lão Tam, vừa rồi có người nhắc lại tin đồn hồi đại học của cậu và Liễu Ngữ Tích, có lẽ chỉ là nói giỡn thôi. Nhưng hỏng chuyện ở chỗ bạn thân của em dâu lại nghe thấy được, hơn nữa trông cô ấy có vẻ rất bực bội, có lẽ là đã kể cho em dâu nghe rồi”.

Nói xong, Lão Nhị giơ tay chỉ chỉ phía sau lưng của Trì Triệt.

Trì Triệt quay đầu lại nhìn, thấy hai người Khương Chỉ và Lệ Chi đang túm tụm một chỗ thầm thì gì đó, bên cạnh còn có một người đàn ông lạ mặt đang hứng thú dạt dào nhìn hai người nói chuyện với nhau.

Bởi vì không muốn đi vào vết xe đổ ngày trước, Lão Đại nhìn sang Trì Triệt vẫn luôn im lặng không lên tiếng, dò hỏi một câu.

“Từ từ đã, Lão Tam, anh hỏi cậu trước một câu, cậu có biết Liễu Ngữ Tích là ai không?”

“Ơ đúng rồi, chưa chắc Lão Tam đã biết cô ấy là ai đâu!”

Những người khác bừng tỉnh nói.

“Vậy thì để bọn tôi bắt đầu phổ cập khoa học cho cậu cái đã”.

Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi.

Bọn họ chạy đến một góc khuất, là vì không muốn để cho người khác nghe được những lời sắp nói với Trì Triệt. Nhưng họ quên mất rằng như vậy sẽ cho cô gái lúc trước từng đùa giỡn Liễu Ngữ Tích kia thêm cơ hội tác oai tác quái.

Cô ta một lòng muốn nhìn thấy Liễu Ngữ Tích bị mất mặt, vừa hay lúc này năm tên bạn học kia có thể ngăn cản cô ta lại không có ở đây, chỉ có mỗi đương sự Khương Chỉ đang ở gần.

Đây quả thực là một cơ hội ngàn năm có một! Tuyệt đối không thể bỏ qua!

Vì thế cô ta cố tình lôi kéo tay của Liễu Ngữ Tích, để cho Liễu Ngữ Tích đứng đối diện với chính mình, đưa lưng về phía Khương Chỉ.

Sau khi xác nhận Liễu Ngữ Tích không nhìn thấy Khương Chỉ đang ở phía sau, cô ta mới diễn vở kịch ủ mưu từ trước.

“Ngữ Tích, vừa rồi cậu còn chưa chịu trả lời tôi đâu. Rốt cuộc Trì Triệt và cậu trước kia có từng yêu nhau hay không vậy?”

Cô ta vừa hỏi, vừa đưa mắt liếc nhìn về phía sau lưng Liễu Ngữ Tích. Quả nhiên thấy được cả Khương Chỉ và Lệ Chi đều đang nhìn về phía này.

Liễu Ngữ Tích còn không biết người đứng sau lưng mình là ai, còn đỏ mặt lắc đầu.

“Có lẽ là không phải……”

“Có lẽ?”

Cô nàng có ý đồ xấu kia nhạy bén bắt được điểm mù.

“Cậu không hoàn toàn phủ nhận! Chứng tỏ tin đồn kia rất có khả năng là sự thật!”

Cô nàng này giả vờ diễn trò rất giống, hoàn toàn bộc lộ ra được một bộ dáng “Tôi đoán đúng rồi” mà hưng phấn lay lay cánh tay của Liễu Ngữ Tích không ngừng.

“Hồi còn học đại học, tôi vẫn luôn cảm thấy các cậu là xứng đôi nhất. Sau này các câu không ở bên nhau, tôi vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối”.

Cô ta cố tình nâng cao âm lượng, Liễu Ngữ Tích có chút xấu hổ lắc lắc tay của cô ta.

“Cậu đừng nói như vậy, đây là tiệc đính hôn của người ta đó”.

Cô nàng kia thấy vậy thì cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn duy trì sự hưng phấn.

“Cũng không phải nói trước mặt Trì Triệt và vợ của anh ấy, cậu lén nói cho tôi biết một chút cũng được mà. Rốt cuộc lúc trước giữa hai người có xảy ra chuyện không hả? Tôi nhớ anh ấy thường giúp cậu lấy sách, còn giúp cậu lấy nước. Oa, hình như trước giờ anh ấy còn chưa từng làm như vậy với ai khác đâu”.

Kỳ thực, những bạn học khác cũng rất hứng thú với câu chuyện này, nghe vậy đều dỏng tai lên nghe ngóng phía bên này.

Liễu Ngữ Tích vốn định phủ nhận toàn bộ, nhưng lại bị mọi người nhìn chăm chú bằng ánh mắt tràn đầy chờ mong, khiến cho cổ họng cô ta nóng đến phát hỏa, lời phủ nhận đã đến bên miệng nhưng lại không nói nên lời.

Liễu Ngữ Tích ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy Trì Triệt và nhóm bạn cùng phòng đứng cách đây khá xa, cũng không tìm thấy bóng dáng của Khương Chỉ. Cô ta liền chủ quan nghĩ rằng, cho dù cô ta có nói cái gì, chắc là bọn họ cũng không nghe được đâu nhỉ?

Vì thế cô ta chỉ trả lời duy nhất một vấn đề cuối cùng.

“Anh ấy không giúp tôi lấy sách nhiều lần lắm đâu, chỉ vài lần mà thôi”.

“Cô ta nói vậy là có ý tứ gì, tại sao không phủ nhận những vấn đề trước đó?”

Lệ Chi khó chịu phản bác.

“Đây không phải là đang ngầm thừa nhận, khi trước giữa cô ta và Trì Triệt thực sự từng có một đoạn tình cảm hay sao?” 

Khương Chỉ đang nghe Lệ Chi kể lại những gì cô ấy vừa mới nghe được, vẫn không hề tức giận chút nào. Bởi vì cô cảm thấy đây chỉ là tin đồn trong miệng người khác, bản thân Liễu Ngữ Tích cũng không thừa nhận, vậy thì chẳng sao cả.

Mãi đến khi nghe xong cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người kia, Khương Chỉ mới cảm thấy khó chịu, tức giận dâng trào, cực kỳ buồn bực.

Trì Triệt có lòng giúp đỡ người khác, cô không ngại.

Bởi vì dù sao bình thường anh giúp đỡ người ta cũng không để ý đối phương cao thấp, béo gầy như nào, xấu đẹp ra sao.

Nhưng điều khiến người ta giận chính là phản ứng của Liễu Ngữ Tích. Cô ta trả lời mập mờ như vậy, rõ ràng là đang muốn mọi người hiểu lầm.

Nhìn thấy ý cười trên mặt Khương Chỉ dần dần biến mất, cô nàng đùa giỡn kia lại càng đỏ thêm dầu vào lửa, không ngừng kể ra những chứng cứ cho thấy Trì Triệt thực sự thích Liễu Ngữ Tích.

Có cô ta dám kể, Liễu Ngữ Tích liền dám hàm hồ thừa nhận.

Hai người bọn họ một hỏi một đáp qua lại được năm lần.

Cuối cùng khiến cho Khương Chỉ thực sự nổi giận.

“Chị em tốt à, mau chia tay đi. Thừa dịp bây giờ các cậu còn chưa hành lễ với ba mẹ hai bên, chưa đọc hôn thú, nhanh bỏ chạy đi”.

Lệ Chi trước giờ vẫn chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, tính cách lại khác nóng nảy dễ xúc động. Bị làm cho tức giận đến ngu người, phản ứng đầu tiên chính là khuyên cô chia tay với Trì Triệt.

“Nói cái gì mà cậu là mối tình đầu của anh ta, nói cái gì mà không quen biết Liễu Ngữ Tích, đều là giả dối. Chưa kết hôn còn lừa cậu thành như vậy, kết hôn rồi anh ta còn muốn làm gì, ra ngoài bao dưỡng tiểu tam nữa sao?”

Cố Duyên Hiệt xem kịch cả nửa ngày thấy chuyện không ổn liền chạy nhanh đến mở miệng khuyên can.

“Bình tĩnh đã nào, Trì Triệt còn chưa nói cái gì cơ mà. Tôi nghĩ chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Trông Trì Triệt là người rất đáng tin cậy, tôi nghĩ anh ta không cần phải nói dối chuyện này đâu”.

Tuy Trì Triệt là tình địch của anh ta, nhưng…… Cố Duyên Hiệt thật sự cảm thấy Trì Triệt không giống loại người sẽ lừa gạt người khác loại chuyện nhỏ nhặt này.

Không ý nghĩa, cũng không cần thiết.

Nhưng sắc mặt của Khương Chỉ đang không tốt cũng là sự thật. Anh ta sợ Khương Chỉ bị Lệ Chi đổ thêm dầu vào lửa, tức giận mất khôn mà thực sự bỏ chạy.

Anh ta nhanh chóng đưa ra một kiến nghị khác cho Khương Chỉ để trấn an cô.

“Trước tiên cô cứ cùng Trì Triệt hoàn thành xong nghi thức của ngày hôm nay đi đã. Chờ sau khi kết thúc thì về nhà nói lại rõ ràng chuyện này sau”.

Ý kiến của Lệ Chi và Cố Nhị tương phản lẫn nhau, đưa ra cho cô hai phương hướng hoàn toàn khác biệt.

Khương Chỉ lại không muốn lựa chọn bất cứ cái nào.

Đây là tiệc đính hôn của cô, phải đi cũng nên là Liễu Ngữ Tích đi mới đúng, tại sao cô phải chạy?

Hơn nữa tại sao cô phải nhẫn nhịn chịu đựng đến khi buổi lễ kết thúc mới được giải quyết?

Vì để giữ mặt mũi cho gia đình hai bên sao?

Vì để đến khi về nhà trốn vào trong chăn khóc nức nở, rồi đăng Weibo “Rốt cuộc vẫn chỉ có một mình mình gánh chịu tất cả” sao?

Xin lỗi, đây không phải là tính cách của Khương tiểu thư.

Cô không trả lời Lệ Chi và Cố Nhị, mà là trực tiếp cất cao giọng hô lên một tiếng “Trì Triệt”.

Thấy anh nhìn sang chỗ mình, Khương Chỉ hất hất cằm về phía anh.

“Lại đây.”

Giọng nói của cô không hề nhỏ, có thể khiến cho Trì Triệt đang đứng trong góc cũng nghe thấy được, đương nhiên hơn phân nửa người có mặt trong hội trường cũng có thể nghe được.

Họ hàng thân thích đang mải bàn luận gì đó nghe thấy đều ngó nghiêng sang bên này. Mặt Liễu Ngữ Tích cũng xanh mét lại rồi. Mặc dù không quay đầu lại nhìn, nhưng nghe thấy giọng nói này cũng có thể đoán được, nhất định là Khương Chỉ đang ở rất gần cô ta.

Má lúm đồng tiền hai bên khóe miệng Khương Chỉ nhợt nhạt hiện lên. Cô dùng giọng điệu làm nũng giải thích với trưởng bối hai nhà.

“Con muốn đưa Trì Triệt đến ra mắt bạn học, xin lỗi đã quấy rầy các vị.”

Thì ra là như vậy.

Mọi người nghe vậy đều bật cười, quay lại tiếp tục việc ai người nấy làm, không nhìn sang bên này nữa.

Nhưng đám người Liễu Ngữ Tích lại không dám thả lỏng. Những người lúc trước vây quanh cô ta hóng hớt tin đồn lúc này đều vô cùng xấu hổ, kéo tay áo của nhau cách không hỏi dò.

“Khương tiểu thư đứng ở chỗ đó bao lâu rồi? Tới lúc nào vậy? Có nghe được gì không?”

Bọn họ bên này lo lắng khẩn trương, đám bạn cùng phòng của Trì Triệt cũng sợ đến mức tim sắp vọt ra khỏi cổ họng. Đầu tiên là mạnh mẽ vỗ vai Trì Triệt, sau đó dùng một loại ánh mắt như đang đưa tiễn tráng sĩ lên đường ra chiến trận mà nhìn anh.

Chỉ có bản thân Trì Triệt vẫn không biết nguy cơ đang tới gần. Sau khi nghe năm người bọn họ kể lại mọi chuyện, anh chỉ cảm thấy đây chẳng qua là một hiểu lầm nhỏ nhoi, dùng dăm ba câu là có thể giải thích rõ ràng.

Trước khi anh rời đi, còn an ủi năm người bạn cùng phòng của mình một câu.

“Không sao đâu, Chỉ Chỉ rất biết phân rõ phải trái.”

Đáng tiếc, hôm nay Khương tiểu thư lại không muốn phân rõ phải trái.

Khi Trì Triệt đang bình tĩnh bước tới trước mặt Khương Chỉ, còn chưa kịp mở miệng nói lời nào, trên eo đã truyền đến một trận đau đớn.

Mặc dù Khương Chỉ véo Trì Triệt rất kín đáo, không để cho người khác nhìn thấy, biểu cảm trên mặt Trì Triệt cũng không có gì biến động, nhưng những người đứng gần bọn họ đều nghe được rõ ràng anh có hít một ngụm khí lạnh.

Thế là mọi người đều nhìn sang bọn họ muốn thăm dò xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Cố Nhị cách đó cực kỳ gần, không chỉ thấy được Khương Chỉ véo Trì Triệt, còn thấy được lúc Khương Chỉ đang véo anh ta, đầu ngón tay cũng trắng bệch.

Anh ta dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Trì Triệt một cái, sau đó…… chủ động lùi về phía sau hai bước.

Để tránh bị ngộ thương.

Động tác này của Cố Duyên Hiệt, càng khiến mọi người không kìm nổi tò mò.

May mà Khương Chỉ không định tiếp tục làm trò cho bọn họ xem. Véo Trì Triệt một cái, xả được tức giận, cũng bắt đầu phân rõ phải trái.

Cô dùng giọng nói vừa đủ để đám bạn học kia của Trì Triệt đều nghe thấy rõ ràng mà hỏi anh.

“Được đấy Trì Triệt. Anh từng nói em là mối tình đầu của anh, trước khi gặp em anh chưa từng thích bất kỳ ai cả, thì ra đều là gạt em”.

“Không”.

Trì Triệt đang muốn xoa eo, nghe vậy lập tức đứng thẳng lưng nghiêm túc giải thích.

“Một chữ cũng không giả”.

“Phi”.

Tốc độ phản bác của Lệ Chi so với Khương Chỉ còn nhanh hơn. Cô ấy bắt đầu kể ra những chứng cứ chứng minh Trì Triệt đang gạt người.

“Anh giúp người ta lấy sách giáo khoa, đưa người ta đến tận phòng học, giúp người ta lấy nước đưa đến ký túc xá, ở thư viện giúp người ta lấy sách trên giá cao, đến nhà ăn còn giúp người ta không bị đám đông chen chúc……”

Nghe Lệ Chi liệt kê từng điều, ánh mắt của Trì Triệt dần dần trở nên mê mang mờ mịt.

“Đưa sách giáo khoa và lấy nước thì có, bởi vì là tôi không cẩn thận đụng ngã cô ta trước. Những chuyện sau đó tôi quả thực có từng làm, nhưng…… Đều là chuyện nhỏ không tốn sức gì, tôi cũng không nhớ rõ là đã giúp ai”.

“Giúp một lần có thể nói là anh đang chuộc tội, anh không nhớ rõ người mình giúp đỡ là ai. Nhưng đến lần thứ hai, thứ ba thì sao? Không lẽ lần nào anh cũng nói là vì chuộc tội ư? Anh còn có thể giúp người ta nhiều lần như vậy mà dám nói không nhớ rõ cô ta sao?”

Cô nàng Holmes Lệ Chi hôm nay quyết tâm nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của người đàn ông nay ở trước mặt bạn thân mình!

Nhưng tên đàn ông thối tha này có tố chất tâm lý thật tốt.

Trì Triệt không chỉ lập tức trả lời mọi vấn đề của cô ấy, thậm chí còn chủ động đề nghị tìm Liễu Ngữ Tích chứng thực.

“Nhiều nhất chỉ có một lần! Tôi với cô ta không thân không quen, kỳ thật đến cả tên của cô ta tôi cũng không nhớ rõ. Hơn nữa những tin đồn năm đó tôi cũng đã lên tiếng phủ nhận”.

Tuy anh đang trả lời câu hỏi của Lệ Chi, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Khương Chỉ.

“Chỉ Chỉ, những gì anh nói đều là sự thật, em có thể tìm Liễu Ngữ Tích để chứng thực”.

Trong suy nghĩ của Trì Triệt, Liễu Ngữ Tích cũng giống như anh đều là người bị hại, bị mang tiếng vạ lây. Anh tin tưởng đối phương sẽ giúp mình làm sáng tỏ mọi chuyện.

Nào ngờ Liễu Ngữ Tích còn vừa mới chính miệng thừa nhận tin đồn này.

Vốn dĩ việc Khương Chỉ nghe được bọn họ nói chuyện đã đủ làm cho Liễu Ngữ Tích sợ hãi run rẩy.

Lúc này lại phát hiện đề tài chuyển tới trên người mình, tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, cô ta lại càng khẩn trương không biết nên nói cái gì.

Bình thường cho dù Khương Chỉ có phát hiện ra, không phải cũng nên nhẫn nhịn đợi về nhà sẽ nói với Trì Triệt sau hay sao?

Tại sao lại hỏi ngay trước mặt công chúng thế này?

Tại sao Trì Triệt lại không tức giận vì bị mất mặt, còn cam tâm tình nguyện chủ động giải thích cho Khương Chỉ ngay trước mặt mọi người như vậy?

Hai người kia không sợ thực sự có chuyện xảy ra khiến cho mọi người đều mất hết mặt mũi sao?

Liễu Ngữ Tích không rảnh tự hỏi nguyên nhân.

Hiện tại cô ta chỉ hy vọng có một người bạn học tốt bụng nào đó có thể ra mặt giúp cô ta giảng hòa, cứu cô ta thoát khỏi cục diện xấu hổ này.

Nhưng những người khác hiện giờ đang trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì rảnh rỗi đến mức quản chuyện của cô ta?

Bọn họ đều là bạn bè tốt với Trì Triệt, thân với Trì Triệt hơn Liễu Ngữ Tích nhiều. Vốn chỉ là tò mò mới đến gần hóng hớt, nhưng bây giờ lại lớn chuyện đến mức làm cho vợ chồng son nhà người ta cãi nhau, ai nấy đều vô cùng xấu hổ.

Cảm giác hổ thẹn và tội lỗi chồng chất lên nhau, cuối cùng đều hóa thành chán ghét đối với Liễu Ngữ Tích.

Không chỉ không có ai chịu ra mặt giúp cô ta hoà giải, đổi đề tài.

Mà cô nàng nói giỡn lúc trước lại xuất hiện phá rối.

Cô ta ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Chỉ có một lần sao? Rõ ràng vừa rồi Ngữ Tích còn nói là rất nhiều lần cơ mà, chúng tôi ai cũng nghe thấy”.

Rất nhiều lần?

Còn là vừa mới nói?

Trì Triệt rốt cuộc cũng hiểu tại sao Khương Chỉ lại véo mình. Anh đưa mắt nhìn về phía Khương Chỉ, Khương Chỉ cũng nhướng mày nhìn lại anh.

“Ừ, đúng là nói như vậy”.

……

Vừa dứt lời, liền thấy Trì Triệt nhíu chặt hai mày.

Anh quay người lại nhìn Liễu Ngữ Tích, đánh giá cô ta một lượt từ đầu đến chân, sau đó dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc xen lẫn khó hiểu mà hỏi.

“Cô có bệnh à?”

Tác giả có lời muốn nói: Phần bình luận cuối chương này sẽ phát 200 bao lì xì, rạng sáng sẽ có chương tiếp theo.

Tôi khỏi bệnh rồi. Từ hôm nay trở đi sẽ duy trì hai chương một ngày hoặc hơn cho đến khi kết thúc. Hơn nữa chương nào cũng sẽ tặng lì vị, mọi người đừng nuôi béo tôi, phải tới xem đó nha!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện