Chúng Ta Cùng Đi Tìm Vui

Chương 42


trước sau

Advertisement

Về đến nhà, tôi bị mẹ và anh họ sạc cho một trận vì dám để cho bọn họ lo lắng gần chết, hết anh họ rồi lại đến mẹ, luân phiên nhau giáo huấn tôi. Cơm tối đặt ở trên bàn cơm đã nguội tanh nguội ngắt, hôm nay mẹ khổ công nấu ra món tôi thích nhất là ô mai hầm thịt heo, ô mai là mùa hè bà ngoại tôi đem ra phơi, bảo anh họ tôi đem lên, thực phẩm hoàn toàn tự nhiên không chứa thuốc trừ sâu. Mẹ tôi mang cơm đi hâm nóng lại, đem lên cho tôi và Tiểu Vi ăn.
Lúc ăn cơm, Tiểu Vi đột nhiên nói chúng tôi ở trung tâm thành phố Ninh Ba gặp một dì rất xinh đẹp, mẹ tôi ngoài mặt thì cười nhưng trong không cười hỏi lại Tiểu Vi: "Thế các con đi chỗ nào chơi vậy?"
"Đi dạo phố ạ, chú ở bên cạnh dì đó mua cho con con gấu, con rất thích." Tiểu Vi cắn cắn chiếc đũa, cười đáp.
Mẹ dường như thở dài một hơi, xoa xoa đầu Tiểu Vi: "Ăn cơm sớm một chút, tắm rửa rồi đi ngủ, biết chưa?"
"Dạ!" Tiểu Vi khéo léo gật đầu: "Mẹ, con có thể ngủ cùng dì được không?"
Mẹ quay đầu nói với tôi, mặt đanh lại: "Đi đến khuya khoắt mới về, còn mang theo đứa nhỏ, như vậy rất nguy hiểm."
Tôi nói: "Mẹ, con 25 rồi, đừng coi con là trẻ con nữa. Hơn nữa nếu như gặp phải con thì người gặp nguy hiểm là hắn chứ không phải là con, mẹ lo lắng cái gì, con cũng không phải là một đứa con gái yếu đuối."
"Nếu như hắn ta cầm dao thì sao? Mày không nghĩ cho mày thì cũng phải nghĩ cho Tiểu Vi chứ, mày không có não có phải không?" Mẹ đánh vào đầu tôi một cái.
Tiểu Vi nhìn tôi cười haha, tôi làm một cái mặt quỷ: "Ăn đi, để xem buổi tối dì thu phục con thế nào."
"Buổi tối không được phép ngủ muộn." Mẹ tôi nói với ở sau lưng.
Cơm nước xong, tôi ôm con gấu, mẹ ôm Tiểu Vi, chúng tôi cùng nhau xem drama tình cảm hoàng tử công chúa Đài Loan nhảm nhí, tôi cắn cắn tai gấu Pooh, shit, rặt gạt người, nào có chuyện tốt đẹp như vậy, tìm thử cho tôi xem, một đại thiếu gia có tiền có quyền có luôn cả sắc, mặt người dạ thú lại tự nhiên hạ mình đi theo đuổi một cô gái không tiền không quyền không sắc, rồi cứ tự nhiên thuận lợi ở cùng một chỗ với nhau, thể nào cũng sớm ngày ly hôn. 
Tiểu Vi đau lòng nhìn lỗ tai gấu Pooh: "Sao dì lại cắn nó, nó sẽ đau đấy!"
Tôi nói: "Vì dì thích."
Mẹ tôi không nể mặt mũi tôi: "Dì con bị trúng tà, con đừng để ý đến dì."
Xem tivi xong, tôi ôm Tiểu Vi cùng đi tắm, trong bồn tắm đã đổ đầy nước nóng, Tiểu Vi thấy con vịt đồ chơi màu vàng bơi qua bơi lại trong nước thì nói: "Dì ơi, con giờ không còn chơi cái kia nữa, vậy mà dì vẫn còn chơi." 
Tôi vừa cởi quần áo cho con bé vừa nói: "Vì dì vẫn còn chưa hết tính trẻ con."
"Cái gì gọi là vẫn chưa hết tính trẻ con ạ?"
"Chưa hết tính trẻ con có nghĩa là tâm dì vẫn còn rất non, thuần khiết vô cùng, biết chưa?"
"Dì." Tiểu Vi nhìn tôi, tôi dừng lại động tác, hỏi con bé: "Có việc gì thế?"
"Dì lớn rồi còn làm bộ trẻ con, xấu hổ." Tiểu Vi nói.
"Dì lại không cho tiền mừng tuổi bây giờ." Tôi ôm con bé nói.
"Con không cần tiền mừng tuổi nữa, chú kia đã mua cho con gấu bông rồi."
"Không phải ăn được thêm của dì một con búp bê xinh đẹp còn lời hơn nữa à. Không nói cho mama biết là được." Tôi giơ cái mông lên, cởi quần.
"Dì, hôm nay vì sao dì khóc?" Tiểu Vi ngồi trên cái ghế nhỏ, giống như công chúa chờ tôi tới hầu hạ, mà tôi thì giống như một hầu gái mệt chết đi sống lại hầu hạ tiểu tổ tông.
Tôi nói: "Dì không."
"Dì lại gạt con rồi." Tiểu Vi đứng lên, chỉ vào lỗ mũi của tôi nói.
"Đi vào, không đi dì xách đi bây giờ." Tôi nhìn chằm chằm con bé, hung ác nói.
Con bé ngoan ngoãn theo tôi đi vào trong bồn tắm, bởi vì chúng tôi cùng tắm nên mẹ đã đổ nước vào đầy bồn, ngay cả một người lớn như tôi ngồi vào cũng suýt chết đuối, huống chi là Tiểu Vi. Tiểu Vi trượt một cái, chìm nghỉm trong nước. Tôi vớt con bé lên, bắt đầu dùng miếng xơ mướp tắm kỳ cọ cơ thể nó.
Tiểu Vi ngồi ở trên ghế nhỏ, chơi đùa với con vịt nổi lên.
Tôi cởi dây thun trên tóc con bé, kết quả là vì tay chân vụng về nên làm cho cái dây thun trong suốt giống như kẹo Hàn Quốc đứt luôn, con bé bắt đền khiến cho tôi chẳng còn cách nào khác là phải hứa mua cho nó một cái mới. Tóc của con bé mềm mại, giống như tôi hồi bé, nhưng không biết chừng sau này cũng sẽ như tôi, mọc như một con nhím, cơ bản là dựng thẳng lên.
"Dì ui, sao miêu miêu của dì lại nhỏ như vậy, của mama con lớn lắm nha!" Con bé cầm con vịt gõ mỏ nó cụng vào đầu vú tôi.
Tôi trả lời: "Miêu miêu mẹ con lớn là để chăm con. Dì không cần nên nó cũng không cần phải lớn."
"Không đúng!" Tiểu Vi nói: "Con không cần mama chăm. Con uống sữa tươi đó!"
"Cần mà." Tôi lắc đầu. "Đứa nhỏ không có lương tâm, con lớn tướng được như vầy là do mẹ con khổ cực nuôi ra đấy."
"Con nhìn thấy mama chăm cho papa, sao lại phải chăm papa, papa cũng là con nít ạ?" Câu hỏi của Tiểu Vi khiến cho tôi câm nín, âm thầm oán đôi gian phu dâm phụ, như thế làm sao làm gương cho trẻ nhỏ được.
Chúng tôi ở trong bồn tắm nói chuyện rất lâu, ngâm mình cho đến khi cơ thể tôi hồng thấu mới chịu đứng dậy, tôi ôm Tiểu Vi đi ra, dùng khăn tắm khẽ quấn con bé lại, trên dưới lau qua một lần coi như hoàn thành. Tôi nói: "Được rồi, đi ngủ nào."
"Vâng ạ!" Con bé mặc quần áo ngủ vào, chân trần chạy ra ngoài.
Tôi từ từ đi lại phòng mình, con bé vùi mình vào trong chăn mềm của tôi, để lại cho tôi một vị trí.
Tiểu Vi nói: "Dì ơi, đi ngủ."
"Ừ. Mai con muốn đi đâu chơi?"
"Đi mua quần áo, đi mua quần áo." Tiểu Vi hưng phấn nói.
"Ok, cũng không phải con trả tiền."
Ban đêm con bé ngủ thật an tĩnh, ôm chặt con gấu con, còn tôi thì làm cách gì cũng không ngủ được, hai mắt cứ mở thao láo nhìn ra ánh sáng xanh xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa. Màu xanh rất u buồn, giống như là ánh sáng chập trùng đã đi qua vô số mực nước dưới đáy biển phản chiếu lại, không có một chút độ ấm.
Tôi nghĩ và bắt đầu khóc, nước mắt tự mình rơi xuống, những giọt nước mắt ấm áp dọc theo viền mắt trượt xuống, xuống tới đầu gối, nghĩ đến gò má của người kia lúc rời đi không chút do dự, tôi liền cảm thấy bi thương, nàng nói rằng mãi mãi cũng đừng gặp lại nhau. Có lẽ rằng, kỳ hạn của nàng là kiếp sau rồi kiếp sau nữa nữa nữa cũng không muốn gặp lại một đứa như tôi.
Trước đây, tôi có nói, sau này sẽ là người xa lạ, chúng tôi đã thực sự là hai người xa lạ, nhưng rồi lại vẫn có thể ở chung với nhau, chí ít thì khi đó nàng đã tới tìm tôi. Trước đây nàng nói mãi mãi sẽ không tới tìm tôi, cũng chỉ là câu nói đùa, nhưng bây giờ thì nó đã thành sự thật rồi.
Tất cả đều là tại tôi sao? Tôi buông tay, tôi không đủ quyết tâm, không đủ dũng cảm, không đủ vô liêm sỉ. Có lẽ là vì tôi sợ, sợ cái tương lai sau này đạt được.
Tình yêu chỉ đẹp trong thoáng chốc, lúc đó tôi muốn có nàng,

Advertisement
sau này thì sao? Tình yêu rồi cũng sẽ khô héo, khi mà nó khô héo rồi, có phải rằng khi đó nàng sẽ bắt đầu oán hận tôi? Tại sao trước đây lại kéo nàng xuống vũng nước, sau đó thì bắt đầu oán hận, đáng ra nàng sẽ có một tương lai tốt đẹp, học xong MBA, làm tổng này tổng nọ, nằm ở trên giai cấp thống trị cao cao tại thượng, ở trên vị trí của giai cấp tư sản. Đồ nàng mặc sẽ là hàng hiệu, đi ra ngoài bằng các loại xe hơi nổi tiếng, lần sau gặp mặt, e rằng những món đồ trên người nàng là những bộ lễ phục cao quý, còn tôi quần jean, áo cộc tay, nàng thì ưu nhã cắt thịt bò, tôi ngay cả dao dĩa cũng không đến lượt dùng.
Nàng là công chúa, còn tôi thì ngay cả một hạt cát cũng chẳng bằng.
Nhưng mà khi người thật sự rời đi, tôi lại hối hận, tôi yêu nàng, thực sự yêu nàng, đời này chưa từng yêu qua một người như vậy, ngay cả hoài niệm cũng đem đến hạnh phúc, nhớ đến khoảng thời gian chúng tôi cùng nhau vui vẻ trải qua, cùng nhau vượt qua cuộc sống, tôi cảm thấy có thể dùng hết sức lực để khiến cho nàng được vui sướng, chỉ là khi đó, chúng tôi không cần phải tính toán gì, chỉ cần lơ lửng trên những tầng mây, ngắm nhìn cuộc sống buồn vui thăng trầm.
Diệp Tử, nàng đi rồi, nàng đã thuộc về một người đàn ông khác. Như vậy được chứ? Liệu có tốt không? Tôi sẽ cam tâm như vậy à?
Tôi không muốn nàng hạnh phúc, nàng mà hạnh phúc thì tôi sẽ buồn sẽ phát ghen, nhưng tôi lại không thể chịu nổi cảnh nàng không hạnh phúc. Điều tôi không thể cho nàng hy vọng người đàn ông kia có thể.
Chỉ là, tôi lại nghĩ, dường như tôi đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất của cuộc đời. Cuộc đời này liệu rằng có bao giờ tìm được một người con gái khiến mình khắc cốt ghi tâm như vậy?
Về sau tôi sẽ phải làm sao?
Tôi xoay người, cơ thể ấm áp của Tiểu Vi dựa vào tôi, cằm của tôi gối lên đỉnh đầu của con bé, tôi nói: "Oa Oa à, bây giờ cậu có vui không? Oa Oa à, cậu nói xem mình nên làm gì bây giờ?"
Tiểu Vi giật chân, tiếp tục giấc ngủ của mình.
Tôi nhắm mắt lại, đêm từng giây từng phút thời gian trôi qua.
Buổi sáng, thật vất vả tôi mới bởi vì mệt mỏi rã rời mà ngủ thiếp đi, thì lại bị Tiểu Vi đánh thức, trên mặt của con bé có vẻ hưng phấn và kích động: "Dì ơi, rời giường rời giường."
Tôi xoa xoa đôi mắt mệt mỏi: "Còn sớm mà."
"Con muốn đi mua quần áo." Tiểu Vi nắm lấy lỗ tai của tôi thét chói tai.
Tôi ngồi dậy, muốn đánh thì con bé lại chạy ra xa. Tôi xin thề là từ nay về sau không muốn có con, con người tôi không có sự kiên nhẫn với trẻ nhỏ, nhất là với tiểu quái vật vĩnh viễn la hét ầm ĩ không biết mệt mỏi này, đúng là muốn đòi mạng người mà.
Coi như sau này có phải kết hôn, hoặc là ở cùng với bạn gái, tôi không con con cái gì hết. Chịu thế đủ rồi.
Tôi lại lười biếng đứng lên, mặc quần áo chỉnh tề đi ra khỏi nhà. Tôi bị Tiểu Vi lôi kéo ra ga, sáng sớm 8 giờ, trời bên ngoài mới bắt đầu sáng tới, ven đường cây cỏ vẫn còn màu trắng của sương. Chúng tôi thở ra đều là khí trắng, có thể thấy được hình dáng lờ mờ. Mặt Tiểu Vi vì đông lạnh mà đỏ bừng, nhưng bất quá một nửa là do kích động khi được đi mua quần áo. Nói chung, con bé giống như một người máy vĩnh viễn không cần nghỉ ngơi, chỉ cần hô hấp là có thể sống để giày vò người già cả là tôi đây. Một hồi đi vào trong chỗ này, một hồi nhảy vào trong chỗ nọ, lôi kéo tôi trái phải chạy tứ phía, đến khi tôi không chịu nổi rồi đi mua cho con bé một phần KFC, ngồi ở trong quán KFC con bé mới có thể yên tĩnh được.
Tôi xin thề, trẻ con là kẻ địch đáng sợ nhất trên thế giới!
Về đến nhà, chân tôi không động đậy nổi, nhưng Tiểu Vi vẫn lôi kéo mẹ nhìn đôi giày da nhỏ tôi mua cho con bé, váy caro, và cả một cái dây buộc tóc dễ thương nữa. Vì cái dây buộc tóc kia, chúng tôi gần như đã phải lượn khắp cả tầng ba của miếu Thành Hoàng, mãi cho đến khi công chúa điện hạ tìm được cái dây yêu thích mới thôi.
Tôi nằm bại liệt ở trên ghế sô pha, nói với mẹ: "Mẹ ơi, sau này đừng giao cho con việc này nữa. Con không chịu nổi, đi cùng con bé dạo phố là đang hành xác, là muốn con chết. Con có đi huấn luyện quân sự một ngày cũng không thảm như vậy."
Mẹ tôi nói: "Bảo mày đi làm có chút chuyện mà cũng kêu mệt, mày còn có cái tích sự gì?"
"Ăn ạ." Tôi quay mặt qua sô pha, hờn dỗi đáp.
Anh họ tôi lúc ăn cơm có hỏi tôi là lớn vậy rồi mà vẫn chưa yêu đương gì à, lúc nào thì đem đối tượng về cho ông bà ngoại gặp, cả nhà chờ đại gia về làng như gà mẹ chờ con. Đến lúc đó cậu tôi nhất định sẽ làm tiệc lớn để chiêu đãi.
Bắt đầu từ ngày bé, bọn họ đã thích triêu tôi, đợi đến lúc tôi đưa đối tượng về, bọn họ sẽ chiêu đãi thật tốt, kiểm tra hắn từ đầu đến chân. Từ nhỏ đến lớn cứ lặp đi lặp lại như vậy, không hề buông tha cho khái niệm một khả năng khác ngoài đàn ông. Trước đây tôi còn có thể phản bác rằng, mẹ tôi không cho yêu sớm, hiện tại thì lười nói rồi.
Mẹ tôi trầm mặc, không nói gì.
Tiểu Vi hỏi tôi: "Con cũng muốn gặp chú, dì lúc nào thì tìm chú về cho con?" Tôi gắp cho con bé một miếng cá lớn, coi như bịt miệng.
Anh họ tôi lại cười: "Sao em không nói chuyện?"
Ngu ngốc, anh không thấy bầu không khí nơi này đông cứng rồi à? Trí tuệ không phát triển chắc. Tôi thầm mắng trong lòng.
Anh họ tôi rất không thức thời về điểm ấy, không biết nhìn sắc mặt để đoán ý người, vậy nên việc ở nhà làm nông vô cùng thích hợp với anh ấy. Kiểu người như này mà đi vào xã hội, không chừng bị người một đao chém chết.
Mẹ tôi gắp một tảng thịt lớn trên bụng cá cho tôi: "Mày sớm mang đối tượng về nhà ông bà, giờ không có thì mau đi tìm đi."
"Mẹ. Không phải mẹ nói rồi sao, không được yêu sớm."
"Đó là mẹ nói lúc 10 năm trước, hiện tại mày sắp 30 rồi, giờ đã thành tình yêu xế bóng rồi đấy." Mẹ tôi tức thiếu chút nữa thì ném chiếc đũa.
"Mẹ, con mới 25, quá 20 một chút, gì mà đến mức 30. Mẹ sanh con ra mà còn không biết con lớn thế nào à."
"Tìm cho mẹ đối tượng đi." Mẹ nổi đóa.
Tôi ngại có mặt anh họ và Tiểu Vi, không muốn cãi nhau với mẹ, lặng lẽ cúi đầu ăn, không để ý tới bà nữa. Mẹ muốn nói gì thì nói, trừ khi mẹ tìm một người đàn ông đến trước mặt tôi, bằng không thì đừng hòng tôi nghe lời bà.
---
Dạo này m đang bận, lâu lâu trồi lên cho truyện đỡ bị xếp vào danh mục nghi ngờ đã bị drop =))))))))))))))))

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện