Chúng Ta Cùng Đi Tìm Vui

Chương 33


trước sau

Advertisement

Nghĩ đến cái cô gái đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất kia, xuân tâm của tôi như con chuột nhỏ bắt đầu đục khoét. Trước đây khi tôi thích Diệp Tử là từng bước tiến dần, giống như lạc vào trong một cái đầm lầy, lúc tỉnh ra thì phát hiện mình đã chôn thây dưới lớp bùn nhão, thoi thóp chờ chết. Mà nay một tiếng sét đột nhiên xuất hiện, nói cho tôi biết, ê này, cô xem, người cô thích xuất hiện rồi kìa! Nhưng rồi sau đó nó lại thông báo rằng, cô không có hy vọng gì đâu, tuyệt vọng đi!
Tôi nhìn Cát Dĩnh ở trước mặt cúi đầu ăn cơm, cô ấy cũng được coi là xinh đẹp, mà nói chung người ở trong bộ phận thư ký đa phần là xinh đẹp, tôi luôn cảm thấy cái nghề thư ký kia có gì đó rất ám muội, nếu không thì sẽ không có nhiều bộ phim cấp 3 viết kịch bản thư ký quyến rũ ông chủ háo sắc như vậy. Vóc người của cô ấy vô cùng thon thả, thuộc về thẩm mĩ đại chúng hiện nay, thậm chí tôi còn có thể ôm cô ấy đi 1000m nữa là, giống như 30% cơ thể bạn là xương còn 70% còn lại là nước, vì giảm béo cô ấy có thể một tuần chỉ ăn trái cây không ăn thứ gì khác. Tôi thì không tán thành cô ấy giảm béo như vậy, tôi cảm thấy tiêu chuẩn xinh đẹp của nữ giới quá phụ thuộc vào đàn ông, đều chỉ là chiều theo thứ thẩm mĩ dị dạng của đám đàn ông kia, Sở Vương nói eo nhỏ thì đẹp, thế là trong cung toàn dân chết đói. Đó là loại mỹ quan bệnh hoạn khiến cho cô ấy cảm thấy gầy mới là đẹp, có một lần chỉ bởi vì tôi lỡ lời nói là cô ấy có bụng nhỏ trên bụng, thế là cô ấy cấm vận tôi suốt một thời gian dài, khiến cho tôi suýt chút nữa cho rằng hai chúng tôi đã chia tay, mãi cho đến lúc bụng cô ấy giảm xuống mới bằng lòng để cho tôi nhìn cơ thể cô ấy.
Tôi nói: "Cô như vậy tôi đau lòng đấy."
Cô ấy chỉ cười cười: "Vì đẹp, không còn cách nào khác."
Nếu như là cô gái tôi yêu, tôi nhất định sẽ dùng tất cả những biểu hiện của mình để nói cho cô ấy biết rằng, tôi thích tất cả những gì thuộc về cô ấy, bao gồm cả vóc người không phải rất mỏng, bao gồm cả khuôn mặt không phải quá xinh đẹp, ngay cả giới tính còn có thể chấp nhận được, vậy thì còn có cái gì là không thể chấp nhận đây.
Huống chi, cô ấy thon thả là để đi lấy lòng đám đàn ông, khiến cho bọn họ nảy sinh dâm ý. Tôi thì thích kiểu người đầy đặn một chút, khi ôm cơ thể mềm mại, giống như là Diệp Tử, giống như là tôi được ôm một đám mây to lớn, ôm thật thoải mái.
Thế nhưng Cát Dĩnh không phải là cô gái của tôi, cô ấy cũng không coi tôi là bạn gái của cô ấy. Sự xinh đẹp của cô ấy không phải độc nhất để dành cho tôi, đây cũng chính là lý do tôi cảm thấy ở bên cạnh cô ấy không thoải mái. Chúng tôi không coi đối phương như người quan trọng nhất, loại cảm giác này không có tí tính yêu đương nào cả.
Buổi trưa tan tầm, cô ấy gọi tôi xuống khu ẩm thực, gọi một cặp ghế tình lữ. Bởi vì trang trí là để dành cho các cặp tình nhân, vậy nên tràn đầy cảm giác ấm áp, có thể thấy ánh đèn màu hoàng hôn nhàn nhạt, rèm che, khăn trải bàn hoa hồng phủ kín trên chiếc bàn thủy tinh. Nơi này thích hợp cho những cặp uyên ương ngồi đối diện, ánh mắt quấn lấy nhau, sau đó thủ thỉ cho nhau nghe những lời thì thầm của tình yêu.
Tôi nói: "Tôi chưa bao giờ tới đây, phàm là những chuyện tình nhân hay làm thì tôi chưa làm bao giờ."
Cát Dĩnh hỏi lại: "Vì sao?"
"Nói thí dụ nhé, giống như nhẫn chẳng hạn. Tôi chưa từng mua nhẫn đôi, ngón tay tôi rất nhỏ, nhẫn nam thì tôi không đeo vừa. Tất cả những chiếc nhẫn thiết kế dành cho nam và nữ, tôi không thể tìm ra được một chiếc phù hợp. Còn rất nhiều chuyện khác nữa, tôi cũng chỉ có thể nhìn người khác làm, còn chính mình thì đành chịu. Thế có được gọi là bi ai không nhỉ?" Tôi cúi đầu, dùng ống hút khuấy động đá trong cốc, khiến cho chúng phát ra tiếng động.

Cát Dĩnh nói: "Chuyện đó cũng không còn cách nào khác."
Tôi một lời cô ấy một lời, chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện.
Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao người ta lại muốn nói chuyện trong lúc ăn cơm, cả cầu hôn lẫn ly hôn chia tay gì đó cũng là ở lúc ăn cơm tiến hành. Tôi nghĩ đến ngày xưa, người nghèo thầm nghĩ ăn cơm thì biểu thị cho no ấm, vì vậy muốn dùng phương thức này để chứng minh mình cũng có năng lực. Hoặc cũng có thể là do ăn cơm no rồi thì tâm tình tốt đẹp, vậy nên nói chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn.
"Cô đến tìm tôi có chuyện gì?" Tôi nhìn cô ấy ăn hết salad đựng trong bát thủy tinh thì mở miệng hỏi. Lúc hỏi cũng không có tâm tình gì đặc biệt.
"Tôi... Tôi muốn kết thúc mối quan hệ của chúng ta. Cô quên chuyện giữa chúng ta đi có được không?
Tôi gật đầu: "Ừ, cứ theo lời cô đi."
Cô ấy dường như không tin tôi lại dễ dàng thả tay ra như vậy, có lẽ cái tông giọng không quan tâm của tôi đã đả kích vào trong lòng tự ái của cô ấy, khiến cho cô ấy cảm thấy thật mất mặt, sắc mặt của cô ấy thay đổi sang một loại màu sắc rất khó nhìn, nếu như không phải có lớp phấn nền bao phủ toàn diện chống đỡ tuyệt đối thì tôi nghĩ, mặt cô ấy giờ hẳn là phải tái lắm. Tôi biết lòng tự trọng của Cát Dĩnh rất cao, cái gì cũng phải là tốt nhất, ở trước mặt tôi, cô ấy có mấy lần oán hận những người trong tổ thư ký, cũng mang theo tâm lý ghen tỵ, nhưng kỳ thực so với cô ấy, tôi tùy lúc tùy thời lại càng hiếu thắng hơn. Tôi có thói quen tự bảo vệ mình, sử dụng vẻ mặt không quan tâm đến thế sự để đối nhân xử thế, khiến cho người ta có cảm giác là tôi rất vô tình, bất quá thì cũng chỉ bởi làm vậy, tôi sẽ cảm thấy mình rất cường thế, người bị thương tổn không phải là tôi, tóm lại cũng chỉ là một loại hình lừa mình dối người.
Kỳ thực, tôi cũng tiếc, tiếc cho một mối quan hệ ổn định kéo dài 3 tháng, người tình ta nguyện, không có nỗi buồn, những gì tốt đẹp đều tồn tại trong ký ức.
Tôi nói: "Nếu như cô đã cảm thấy chúng ta ở cùng một chỗ không còn ý nghĩa nào thì hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể làm bạn thôi, tôi sẽ không đê tiện đến mức sau này đem mối quan hệ của chúng ta ra uy hiếp gì đó, cô có thể tin tưởng ở tôi."
Cô ấy đáp lại: "Hiện tại tôi muốn nói cho rõ, làm bạn gái của cô thực sự không có gì tốt đẹp cả, tôi nghĩ cô cũng là phụ nữ, có thể hiểu được tâm tình của phụ nữ, nhưng căn bản cô không thể hiểu được ý tôi, có đôi khi dường như cô không hề quan tâm đến chuyện gì xảy ra với tôi, tôi ở cùng cô lâu đến vậy, cô chưa một lần nói yêu tôi, chưa từng tặng tôi một món quà nào, tôi cảm thấy ở cùng cô chỉ là để bị cô thượng. Rốt cuộc thì cô coi tôi là cái gì nào?"
Cô ấy đứng dậy, đạp giày cao gót bỏ ra ngoài.
Tôi đỡ trán, đột nhiên nở nụ cười, chơi rất khá, có phải hay không? Lúc vẫn còn ở bên nhau thì chịu đủ mọi loại thiệt thòi ủy khuất cũng không dám nói gì, lúc chia tay rồi thì lại đem những sai lầm khi ở bên nhau ra mà chỉ trích, đem mọi thứ phủ nhận đi hết. Tôi đã từng nghĩ sau này sẽ lưu lại một đoạn ký ức yên lành, nhưng bây giờ nghĩ cũng không muốn nghĩ tới, sợ nhớ lại không biết chừng sẽ cảm thấy những vui sướng ở thời điểm đó đều chỉ là giả tạo. Mà chí ít thì chúng tôi cũng đã cho nhau thời điểm vui sướng chứ! Nói thí dụ như có đôi khi là một câu quan tâm, thỉnh thoảng sẽ ôm nhau không làm gì hết, chỉ là đơn thuần tán gẫu, chia sẻ cho nhau một chút hơi ấm, những lúc cảm thấy cô đơn thì có thể đi tìm đối phương để giải sầu.
Nhớ lúc chia tay với những người bạn gái trước, không ai dám nặng lời, chỉ nói dăm ba câu tốt đẹp, chúng tôi chỉ sợ sau này xảy ra chuyện gì, đối phương lại lôi chuyện cũ ra mà nắm thóp nhau, đối với ai cũng không phải là chuyện tốt. Vậy nên đây là lần đầu tiên có một người trực tiếp nói cho tôi biết, ở cùng với tôi thật nhàm chán.
Và giờ tôi cũng thực sự hiểu, thì ra tôi là người như vậy, khiến cho người ở chung với tôi cảm thấy thật khó chịu. Tôi nghĩ, cứ coi như là vậy đi thì có cần nói thẳng ra như vậy không, tôi cũng có tổn thương chứ bộ.
Quả nhiên là tôi không thích hợp với chuyện yêu đương.
Lúc tới có đôi có cặp, lúc ra chỉ còn mình ta lủi thủi tính tiền, có lẽ chia tay chính là như vậy.
...
Ra đến cửa, tôi bắt gặp một người không nên thấy, gã con trai mặc đồ hiệu là anh em tốt thời cấp 3 của tôi, Nghiêm Diệp. Giờ nhìn hắn có chút mập mạp, cái bụng lớn tướng, vẻ đẹp trai thời thanh xuân đã theo rượu, phụ nữ và thuốc lá tha hóa thành ra dáng vẻ của một kẻ có tiền có khí thế. Thời điểm tôi nhìn hắn ôm một đại mỹ nữ tiến vào nói với quản lý là muốn hai chỗ ngồi dành cho thượng khách, tôi quả thực muốn lắc đầu.
Cùng lúc, Nghiêm Diệp cũng nhìn thấy tôi, ánh mắt coi thường đảo qua, không cùng tôi chào hỏi, hắn vẫn ôm sát eo nhỏ cô tình nhân bên người, nghênh ngang bước qua mặt tôi.
Tôi khinh hắn có tiền, hắn khinh xu hướng tình dục của tôi.
Tôi cầm tờ hóa đơn 50 đồng, cúi đầu cạo lớp mã vạch trúng thưởng, miệng thầm rủa sao mà ngày hôm nay xui xẻo đến vậy, ông trời mau bồi thường cho tôi đi.
Tôi biết tôi là giai cấp vô sản, giai cấp vô sản cùng với đại thiếu gia đã không còn bất cứ sự liên hệ nào, từ lúc nào mà hắn đã biến thành bộ dạng như bây giờ, tôi cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ là năm thứ 4 đại học lúc chúng tôi vừa mới tốt nghiệp, tôi có nghe ai đó nói, hắn tiếp nhận công việc kinh doanh của cha hắn, làm một ông chủ, cộng thêm đoạn thời gian đó, công việc kinh doanh phát triển cực kỳ tốt, kiếm được không ít tiền, thuyết minh cho thời điểm tốt nghiệp, hắn lái một chiếc xe thể thao tới, khiến cho những người dân thường cưỡi xe đạp điện ghen tị đến chết.
Tôi cũng nhớ khi đó, hắn đã ở hẹn hò với Diệp Tử rồi, hắn ba hoa với tôi, mẹ của Diệp Tử rất coi trọng cậu con rể này, có tiền có thế có sắc, chăm sóc hiếu thuận, lại còn là bạn học thời đại học, hai người bọn họ chỉ chờ đi đăng ký kết hôn mà thôi.
Nghiêm Diệp khoe khoang, Diệp Tử đã là người của hắn, còn dùng cái loại tư thế kẻ thắng cuộc để tuyên bố, miêu tả cảnh họ làm tình một cách vô cùng rõ ràng rành mạch. Tôi biết gã này muốn chơi tôi, hắn muốn nhìn tôi điên cuồng gầm rú giống như là dã thú.
Coi như tôi có tức điên thì cũng không đến lượt hắn được thấy, tôi vẫn duy trì dáng vẻ bình thường, về đến nhà mới đấm tường xả ra, tôi muốn giết chết hắn, nhưng nghĩ lại tự nhiên lại đi tù vì một kẻ như thế có đáng hay không.
Hắn chửi tôi là tiện nhân, tôi chửi lại hắn là chó hoang, nhưng sâu thẳm dưới đáy lòng, chúng tôi vẫn luôn cảm thấy là đối phương thiếu nợ mình, mãi mãi không thể tha thứ cho những sai lầm đã phạm phải.
Mà thời điểm hiện tại lại càng thêm cách biệt, hắn giờ đã bị dưỡng thành một ông sếp lớn, tính tình càng thêm hoành hành ngang ngược, trên đời này chỉ có hắn là đúng.
Giàu à. Còn không phải là dựa vào ba hắn chắc. Tôi cực kỳ khinh thường một kẻ có tiền tên là Nghiêm Diệp.
Chỉ là tôi không rõ, vì sao Diệp Tử vẫn còn là xử nữ, nàng chưa từng cùng Nghiêm Diệp làm gì. Mọi chuyện quá hiển hiện, Nghiêm Diệp nói dối, hắn không năng lực đoạt được lần đầu tiên của Diệp Tử, hắn chỉ là phô trương thanh thế. Nhưng tôi cũng sẽ không tự luyến cho rằng Diệp Tử yêu tôi, vì tôi thủ thân như ngọc. Cho tới tận bây giờ, tôi cũng chưa từng hiểu rõ nội tâm của người con gái đó, nàng không bài xích, nhưng cũng không chấp nhận, nàng đối với ai cũng đều rất tốt, tôi nghĩ rằng nàng yêu thích tôi, nhưng đồng thời vẫn luôn cảm thấy là nàng đang nói dối.
Ngày hôm nay được xem như là ngày xui xẻo nhất trong cuộc đời tôi. Bị bạn gái đá, đụng mặt cừu địch, khó khăn lắm mới lại rung động, nhưng lại phải băn khoăn nên tiến hay nên lùi. Tình đã đen bạc cũng không đỏ, cầm tờ hóa đơn không trúng thưởng, tôi thầm nghĩ, ngày hôm nay trên tờ hoàng lịch có lẽ viết rằng [Ngày không thích hợp để xuất hành, nên ở nhà nằm ngủ].


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện