Chúng Ta Cùng Đi Tìm Vui

Chương 27: (Ký ức thời đại học 19)


trước sau

Advertisement

Trước đây, có lần tôi từng nghĩ, nếu như tôi chết trước mẹ thì bà phải làm sao bây giờ, bà sẽ một mình cô linh khổ sở trên cõi đời này, vậy nên tôi không thể chết trước bà được, tôi phải kiên cường, phải bất khuất, mặt dày mày dạn mà chiếm lấy một vị trí ở trên trái đất vốn đã chật chội này.
Hiện tại thì tôi đã hiểu, mẹ tôi coi như là tôi đã chết rồi, từ khi bà biết tôi bị một căn bệnh giống như là AIDS, vấn đề thuộc về thần kinh lan sang tâm thần học. Cho đến khi tôi tốt nghiệp, đi làm rồi, mẹ tôi vẫn cho là như vậy, đồng tính luyến ái là một căn bệnh có thể lây nhiễm, giống như bệnh AIDS, sẽ bị người đời phỉ nhổ xa lánh, cuộc đời tôi giống như con chuột cống chỉ có thể sống chui nhủi trong cống rãnh. Tôi không thể thông não cho bà, ở phương diện này bà cực kỳ bảo thủ, tôi nói với bà là cha tôi có con riêng, nói một ngày bà không tin, nhưng nếu tôi nói 100 ngày, thì bà nhất định sẽ lôi cổ cha tôi từ trong mộ lên, chất vấn ông là ông có con với ả đàn bà nào, nhưng nếu tôi nói cho bà, đồng tính luyến ái chỉ là một loại tính hướng bình thường và lành mạnh, nói 1 lần bà đánh tôi một lần, nói lần 2 bà vẫn đánh tôi, từ ngày tôi nói cho bà biết cho đến tận ngày hôm nay, không biết tôi đã được ăn bao nhiêu trận đòn từ bà, bà mãi mãi không thể hiểu được. Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, tuyệt vọng với con đường tương lai của mình, nghĩ mà xem, đời này thật vất vả mới đụng được một người mẹ như mẹ tôi, đó là vinh hạnh hay là bi kịch đây. Tôi chỉ cầu cho tương lai của mình, tôi có thể thuận lợi sống tiếp, không cần vợ cũng chẳng cần chồng, có lẽ phải đợi đến ngày mẹ tôi khuất núi, tôi mới có thể được làm chính mình. Có một lần tôi nói với mẹ tôi suy nghĩ đó, mẹ tôi cốc tôi u đầy đầu, bà nói: "Mày tối ngày nguyền rủa mẹ chết, một ngày không nguyền rủa là mày không thể chịu nổi à, mày đúng là quỷ treo cổ đến đòi nợ mà."
Tôi không thể tưởng tượng ra có một đứa con gái đồng tính đối với một người mẹ mới học hết 6 năm giáo dục tiểu học, chỉ có thể viết tên mình và tính sổ sách là cái cảm giác như thế nào, có lẽ sự tuyệt vọng là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu bà, sinh mày ra mẹ thà sinh con heo còn hơn, bất kể nó có phải đồng tính hay không thì cũng có thể vác đi phối giống được, sinh mày ra chờ được mày dưỡng già, không đúng Phương gia đã tuyệt tử tuyệt tôn rồi.
Mẹ tôi năm 24 tuổi thì gặp được một người đàn ông anh tuấn tiêu sái là cha tôi, năm 25 tuổi sinh hạ được tôi, quá nhanh quá nguy hiểm, trước đây sinh tôi là khó sinh, mẹ đau đẻ một ngày một đêm, sau này mỗi lần nhắc đến chuyện này, mẹ tôi lại nói: "Biết thế lúc đầu không sinh mày ra, sinh mày ra đúng là thiệt thòi."
Mẹ tôi mãi mãi nghĩ nhiều hơn so với đứa còn chưa mọc đủ lông như tôi, bà nghĩ đến địa vị trong trường học và trong xã hội của tôi, bị người xem thường, bị người khinh thường, mỗi người ở nơi đó đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ, tôi sẽ không được vào Đảng, tuy rằng đời tôi cũng không có năng lực gì để được vào Đảng, nhưng tôi sẽ không được giáo viên ưu ái, khi kết giao bạn mới sẽ bị người ta xa lánh, sau này ra xã hội rồi không tìm được một công việc tốt, người ta sẽ không thu nhận tôi, trong nhà ngoài ngõ là đối tượng cho người người nghị luận, các bà mẹ bỉm sữa cũng ngăn không cho con trẻ nhà họ tiếp cận tôi... Tôi ngây người hỏi lại: "Mẹ này, có phải mẹ nghĩ quá lên rồi không đấy, cũng có phải là con mọc thêm một cái đầu nữa đâu mà."
Nhưng ánh mắt của mẹ tôi đã nói cho tôi biết, chuyện của mày với chuyện mọc ra 2 cái đầu cũng không khác nhau là bao đâu, dù thế nào đi nữa thì số phận cũng là phải lảng tránh ánh mắt người đời cả đời.
Tôi cúi đầu uống cốc cocacola của tôi. Một tiếng trước đây tôi vội vã chạy về nhà, lúc đi vào cửa tí nữa thì bị mẹ tôi dùng điều khiển từ xa tiểu lý phi đao ra một lỗ thủng giữa đầu, tôi nhìn cái điều khiển vỡ nát trên mặt đất, yên lặng truy điệu nó, nếu như tao còn sống mà rời khỏi nơi này, tao sẽ đem mày đi chôn cất, còn nếu như tao cũng phải bỏ mạng ở đây, thì tao và mày nguyện chôn cùng một chỗ.
Con người của tôi không có phẩm chất gì tốt đẹp, chỉ có một ưu điểm, đó chính là dám làm dám chịu, và thế là tôi nói thẳng ra với mẹ. Trước đây cũng như vậy, vậy nên mẹ tôi biết, chỉ cần ép cung tôi là tôi sẽ nói ra hết, mấy lần tôi khai ra quỹ đen của bố, bị bố tôi mắng tôi là Hán gian ở bên người. Mẹ tôi vẫn ngồi, không đợi tôi đi đến, lạnh lùng chất vấn tôi: "Là thật sao? Những chuyện kia, mày nói xem, có phải là thật không?"
Tôi rụt cổ, trả lời mẹ: "Cái gì thiệt giả ạ? Không phải mà mẹ."
"Đóng cửa lại, nếu để cho người khác nghe được thì mẹ còn mặt mũi nào ra ngoài đối nhân xử thế, mày còn không xấu hổ cái mặt đi."
"Mẹ, mẹ nói cái gì đó? Sao lại nói vậy. Mẹ nói vậy giống như là con đã làm ra chuyện gì đó đồi phong bại tục lắm vậy. Con không phải mà..."
"Không phải cái gì mà không phải!" Mẹ tôi đứng bật dậy, vọt tới bên cạnh tôi, giơ tay phải lên, tôi co cái cổ, nhắm chặt mắt lại, đợi mẹ đánh tôi, mẹ tôi đánh tôi rồi thì sẽ hết giận, đánh chết tôi rồi thì sẽ hối hận.
Nhưng mẹ không đánh tôi, mẹ chỉ ngồi trên ghế sô pha, thất thần cầm cái khăn tay màu xanh, khóc, một bên nước mũi, một bên nước mắt. Tôi thà rằng mẹ đánh tôi đi, ít nhất như vậy còn có thể thuyết minh cho tôi biết là bà giận, hiện tại, tôi sợ rằng đây là bà đã tuyệt vọng. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bị bà biết, tôi hẹn hò với bạn gái cũng chỉ là chuyện trong trường học, làm sao có thể truyền đến tai mẹ tôi, vậy nên tôi không suy nghĩ nhiều, thực sự thì bây giờ chuyện đến nước này, tôi cũng chỉ đành để cho mẹ đánh chết thôi.
"Mẹ, đúng là không có gì đâu mà, thật đấy, mẹ, mẹ nghe con nói này..."
"Nghịch tử, quỳ xuống!" Mẹ kéo tôi đến trước bài vị của cha, bảo tôi quỳ xuống, tôi ngoan ngoãn quỳ xuống, trong bức di ảnh kia vẫn là người cha đẹp trai anh tuấn mà tôi vẫn hằng ngưỡng mộ, ông giống như chỉ đi ra ngoài trong chốc lát, nói rằng đang lập quỹ đen để mua cho tôi cái ván trượt tôi thích. Hiện tại con gái ông đang quỳ trước mặt ông vì chuyện này, tôi sợ ông sẽ từ trong mộ nhảy ra mất.
"Mày nói đi, mày không làm gì... thất vọng cha mẹ, cha mẹ nuôi mày cả đời, để cho mày làm ra những loại chuyện như vậy sao, mày muốn làm cho mẹ tức chết có phải không, mày nói đi." Mẹ tôi đấm ngực giậm chân mắng tôi.
"Mẹ, con sai rồi, được chưa?" Tôi nói. Tôi không khóc ra được, cũng không cười lên tiếng, tôi tự cảm thấy chuyện này cũng chỉ giống như trộm của mẹ tôi mấy đồng tiền lẻ, hành vi phạm tội như vậy có cần phải làm đến mức này không? Hiển nhiên, đây là nhận thức sai lầm của tôi, tội của tôi lớn hơn nhiều, lớn đến mức mẹ tôi phải hiệu triệu cha tôi ra mặt, bảo tôi quỳ xuống trước mặt ông nhận sai, tôi trước giờ tuy không phải là nam nhi dát vàng nơi đầu gối, nhưng cũng là thân con gái được chiều chuộng trong nhà, mẹ tôi chưa từng hành hạ tôi như thế, lần này là bà quyết tâm nghiêm phạt tôi.
Bà bắt tôi quỳ 1 tiếng đồng hồ, tôi quỳ đến mức chân không còn phải là chân nữa, thành sắt rồi. Bà cũng đứng đấy cùng tôi 1 tiếng đồng hồ, vừa khóc vừa lau nước mắt.
Tôi quỳ đến khi la hét muốn xỉu, bà nhìn thấy tôi sắc mặt đã tái nhợt mới chịu để tôi đứng lên, ném cho tôi một chai coca, rồi tiếp tục giáo dục tôi, lời nói vô cùng thấm thía.
Tôi nghe những câu kinh tâm kia, tâm hồn cảm thấy sợ hãi, cả người đều nổi da gà.
Cuối cùng, mẹ tôi nghiêm túc nhìn tôi, hỏi: "Số điện thoại nhà cô bé kia là gì?"
"Hả?" Tôi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ muốn làm cái gì đấy?"
"Mẹ muốn nói cho mẹ của con bé kia biết, bà ta dạy dỗ con cái thế nào, không chăm chỉ học tập lại còn đi lôi kéo con gái nhà người ta học cái xấu, mẹ muốn mẹ của con bé kia quản nó cho kỹ. Đưa cho mẹ số điện thoại nhà nó đây!"
Tôi cúii đầu đáp lại: "Bọn con sớm không ở cùng một chỗ rồi. Bọn con là cãi nhau, không có gì đâu mà mẹ."
"Hiện tại không có thì về sau sẽ có, mày phải đợi đến khi quốc gia hợp pháp hóa hôn nhân của bọn mày, mày mới trở lại nói cho mẹ biết sao?"
"Mẹ à, thật sự là con không đi cùng với cô ấy nữa rồi mà, mẹ hà tất phải làm khó nhà người ta."
"Mẹ mặc kệ, mày nhất định phải nhận rõ sai lầm của mày, mày biết mày sai ở đâu chưa?"
"Rồi rồi, mẹ, con có khuyết điểm được chưa, giờ thì mẹ muốn thế nào nào, mẹ nói xong rồi, có muốn giết con thì cứ cầm thái đao đi, mẹ muốn con đi nhảy lầu thì ngay bây giờ con nhảy cho mẹ xem, mẹ muốn con kết hôn thì ngay bây giờ con lập tức ra đường vớ đại một gã nào đó để kết hôn. Mẹ, rốt cuộc con phải làm cái gì thì mẹ mới yên lòng đây! Con nói rồi, con không sai! Con chỉ là hẹn hò với nữ sinh, không giết người không phóng hỏa, vì sao lại không chịu buông tha cho con!" Tôi cũng giống như bốc cháy, lớn tiếng hét lên.
Mẹ đứng dậy cho tôi một cái bạt tai, đánh đến  mức trước mắt tôi lung linh những vì sao.
"Nghịch tử! Nghịch tử! Sao mẹ lại sinh ra cái đồ không có chí tiến thủ như mày chứ!" Mẹ tôi tức giận đến mức tay cũng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi.
Tôi lại nói: "Mẹ, không cần mẹ đánh đâu, để tự con đánh." Nói rồi tôi bắt đầu tát vào má mình, tát không đau nhưng âm thanh phát ra lại rất lớn, chưa từng dừng lại, bên trái rồi lại đến bên phải. Trong nhà không mở đèn, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, xa xa những ngọn đèn đường cũng lục tục sáng lên, trong căn phòng này, mẹ tôi nhìn tôi tát từng bên má, bà đau lòng, tôi biết vậy, cho nên mới làm vậy, tôi chính là muốn mẹ không nỡ, chịu đau để bà không mắng tôi thêm nữa.
Nhưng tôi sai rồi, tôi đánh đến khi răng bắt đầu lung lay, thậm chí còn ngửi được cả mùi máu tươi trong miệng, mẹ tôi vẫn không ngăn cản tôi lại.
Mẹ nhìn tôi, nước mắt chưa lúc nào ngừng, bà nhìn tôi tự vả mình, dần dần chậm lại, nhẹ dần nhẹ dần, cuối cùng đơn giản là dừng đánh, mặt mũi sưng phù, dẫu sao tôi đã sớm không còn mặt mũi nào để đi gặp người, giờ cần mặt mũi để làm cái gì. Tôi cũng lười giày vò chính mình.
Tôi nhìn mẹ tôi, mẹ tôi cũng nhìn tôi, hai bên giằng co, chúng tôi không ai làm gì sai, chỉ là hai thế hệ cùng với hai hệ tư tưởng cách biệt, chuyện bà làm là tốt cho tôi, nhưng cũng là làm tổn thương tôi. Tôi cũng cảm thấy kỳ thực tôi không sai, nhưng lại khiến cho bà cảm thấy đó là tội ác.
Quả nhiên sự khác biệt hại chết người.
"Mẹ. . ." Tôi nói.
"Đi ăn cơm chiều đi."
"Vâng ạ."
...
Ngồi vào bàn cơm, mặt tôi sưng phù lên giống như cái bánh màn thầu, tôi đau đến há mồm cũng không nổi, mẹ không thể làm gì khác hơn là đem cơm đi ngâm nước thành cháo, không cần phải nhai cũng có thể nuốt vào. Lúc ăn cơm, chúng tôi rất yên tĩnh, không nói chuyện, chỉ có âm thanh nhai nuốt thức ăn và tiếng đũa gõ vào bát.
Đợi tôi cơm nước xong xuôi, lại bị mẹ gọi đi tắm, tắm rửa xong, tóc còn chưa kịp lau khô đã bị bà lôi đi lau tóc, còn càu nhàu một lúc lâu.
Lần này tôi không phản bác lại bà, trước đây tôi có rất nhiều lý lẽ hùng hồn cho việc chúng tôi không có gì, nhưng lần này, tôi lựa chọn im lặng, ngoan ngoãn để cho bà lau khô đầu, xem TV rồi trở về phòng ngủ. Tôi nằm ở trên giường, tắt đèn, đôi mắt mở thật to, không thể ngủ nổi. Tôi vểnh tai lên nghe, nghe ngóng âm thanh phía bên ngoài, nghe tiếng dép lê của mẹ tôi ma sát trên mặt đất, nghe tiếng thở dài khe khẽ của mẹ, sau đó là tiếng khóc nức nở bị đè nén. Đợi đến lúc không còn âm thanh gì nữa, tôi nghe thấy cạch một cái, cửa phòng tôi đã bị mẹ khóa lại.
Tôi nhổm dậy, ôm lấy chân mình, bắt đầu lặng lẽ rơi lệ. Tôi muốn hỏi mẹ tôi, tôi đã làm sai cái gì, sao lại coi tôi như một tên trộm rồi khóa lại như vậy, tôi cũng không làm gì, là một người bình thường, tôi sẽ nghe theo lời mẹ nói, cùng lắm sau này tôi sẽ ngoan ngoãn không hút thuốc uống rượu, đi chơi thâu đêm suốt sáng, học tập cho tốt, ở trên lớp không ngủ gật, trong kỳ thi không quay cóp, không xem tiểu thuyết nhảm nhí, không cắt xén tiền riêng lập quỹ đen, sẽ không để cho mẹ phải nói tôi là đầu thai sai nữa. Cứ coi như là cướp của giết người phóng hỏa đi chăng nữa thì cũng phải được gán cho một cái tội danh cụ thể, đừng có không rõ ràng đã tống tôi nhốt vào tù như vậy chứ, chỉ bởi vì tôi hẹn hò với bạn gái? Sao mẹ tôi lại không thể nghĩ thoáng lên?
Mẹ tôi sẽ không nghe tôi nói, bà cố chấp hơn tôi, đầu của bà làm bằng sắt, một người mẹ có thể nhốt con gái mình lại thì khác nào đã tiến vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.
Trong đêm tối, dễ dàng để nảy sinh ra những ý tưởng kỳ quái, tôi nghĩ rất nhiều, tôi sợ bóng tối cho nên tôi bắt đầu có những suy nghĩ kỳ quặc, tôi càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa, con người của tôi hiện tại, thật vất vả mới đi thích được một cô gái, người đó lại không yêu tôi, lời nói dối như là cơm bữa, thật vất vả mới có một người bạn thân, người đó lại coi tôi như là ôn thần, thậm chí khi thấy còn muốn giết chết tôi, thật vất vả mới có thêm một người bạn tốt, người đó lại bị tôi hại chết, sau đó cũng thật vất vả mới có một đứa bé, đứa bé đó lại cứ như vậy ra đi, mẹ tôi không thương tôi, coi như cha tôi thương tôi đi, thì nếu như ông còn sống, ông cũng sẽ trực tiếp chặt đứt chân của tôi. Tất cả những suy nghĩ đó tổng hợp lại khiến cho tôi chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Tôi đã vô số lần nghĩ tới việc tự sát, trong cái thời kỳ sầu muộn của tuổi thanh xuân,  nhìn mọi thứ khó khăn một tí thì cảm thấy như bị trúng độc, cho rằng chết là một chuyện vô cùng vĩ đại và quang vinh. Tôi muốn dùng thái đao nhà mình cắt đứt mạch máu, nhưng mẹ tôi keo kiệt quá, thái đao nhà chúng tôi bao năm rồi không đổi, đã chuyển sang trạng thái rỉ sét, đến khi bà đổi sang được một con dao mới thì tôi đã bước sang cái độ tuổi mặt dày không chết nổi rồi.
Hiện tại khi nghĩ lại, tôi không biết cái ý tưởng kia có phải là do di chứng của thời kỳ trầm cảm thanh thiếu niên hay không. Những ý nghĩ như vậy hiện lên trong một khoảnh khắc rồi tan biến đi. Tôi vẫn còn muốn sống, tôi chưa muốn chết, thực sự không muốn chết, vẫn còn ngày mai tốt đẹp đang chờ đợi tôi, tôi chết đi rồi thì coi như xong chuyện, chuyện gì cũng không xảy ra, chẳng cần bận tâm đến có ai yêu mình hay mẹ tôi có thương tôi hay không, tôi còn trẻ, không tàn phế bệnh tật, dáng dấp không sai, vóc người cũng không tệ, cùng lắm thì chúng tôi cứ như vậy, mẹ khóa tôi lại cho đến khi bà mất, bà mất rồi thì tôi liền được tự do.
Tôi mò xuống giường tìm hộp thuốc lá giấu dưới đống sách, lâu rồi tôi không hút thuốc, đã quên mất chất ni-cô-tin có vị như thế nào, hút một hơi, trong đầu nghĩ đến một ít chuyện nhàm chán.
Trong khổ tìm vui, thuyết minh con người tôi đã kiên cường đến trình độ không biết xấu hổ rồi.
Sáng ngày thứ 2, mẹ tôi thấy trên cái đèn ngủ đầu giường của tôi có mẩu thuốc lá, thế là bà đóng sầm cửa lại, lấy chút thuốc còn lại đi. Tôi tha thiết nhìn gốc cây cứu mạng của mình cứ như vậy sắp bị mang đi, cầu xin mẹ: "Mẹ, mẹ chừa lại cho con một chút đi, con còn muốn dựa vào nó vượt qua giai đoạn khó khăn này."
Mẹ tôi không chút lưu tình, ném thẳng những điếu thuốc ra ngoài cửa sổ.
Một ngày của tôi chính là ăn sáng, sau đó xem TV, không được phép rời mẹ nửa bước, điện thoại bàn thì bị rút dây, di động không có, tôi trở thành đứa nhỏ đáng thương bị mẹ ruột bắt cóc, chỉ là mẹ tôi chăm cho tôi ngày 3 bữa rất tốt, nuôi tôi trắng trẻo mũm mĩm ra. Mặt của tôi vẫn còn sưng, nhìn như cái đầu lợn, thế nên chi bằng cứ coi như đây là đang dưỡng bệnh đi.
Tôi là con tin ngoan ngoãn nhất, mẹ nói gì tôi nghe đó, tuyệt đối không gây khó khăn gì cho mẹ.
Buổi tối ngày thứ 2, tôi dùng 100 cây bút bi để viết lên tường [Con là đứa trẻ ngoan]. Viết chi chít, viết lên tường, lên bàn, mỗi một góc đều không buông tha, viết cho đến sáng, đến khi tay cứng ngắc giống như là đã bị thương.
Sáng sớm hôm sau mẹ mở khóa cửa, nhìn thấy đầy tường đều là dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo màu xanh, bà không nói không rằng, xoay người bỏ đi.
Buổi trưa, tôi mở cửa sổ, đưa chân ra ngoài nhìn phong cảnh bên dưới nhà, tiện thể hóng gió một chút. Mẹ tôi tiến đến, hét chói tai: "Mày xuống ngay cho mẹ, xuống ngay! Nếu mày dám nhảy lầu thì mẹ cũng sẽ nhảy!"
Não tôi còn chưa theo kịp, chỉ có thể ngây ngốc nhìn mẹ, mẹ tôi che mặt, vừa khóc vừa nói: "Được rồi, mày đi đi, mày đi luôn đi không cần về nhà nữa, mày cứ bỏ đi cùng với con bé kia đi, mẹ sẽ coi như không có đứa con này, ngay bây giờ tôi sẽ đi gặp ông, tất cả đều là lỗi của tôi!"
Nghe một lúc, tôi cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, thì ra mẹ khóa cửa là vì sợ tôi bỏ trốn cùng với bạn gái! Thực tình thì bạn gái tôi còn chưa quan trọng đến mức độ tôi phải bỏ trốn cùng với cô ấy, với lại tôi có muốn thì chắc gì người ta đã đồng ý đi theo, tôi nói với mẹ: "Sao con lại có ý định bỏ trốn cơ chứ, đang yên đang lành có người nuôi, con trốn đi làm gì."
Tôi rút chân lại, từ cửa sổ leo xuống, mẹ tôi liền đánh tôi, bàn tay mẹ cơ bản là gậy gộc, khi đánh dùng toàn bộ sức lực. Tôi vừa né vừa nói: "Mẹ ơi, con có nói là sẽ bỏ nhà ra đi lúc nào đâu, do mẹ suy nghĩ quá nhiều đấy."
Mẹ tôi khóc, động tác đánh tôi vẫn không dừng lại.
Đến khi chúng tôi đều bình tĩnh lại để đàm phán thì cũng là chạng vạng xế chiều rồi, tôi nghiêm túc nói với mẹ: "Mẹ, con không muốn bỏ trốn, con sẽ không đi đâu hết, con còn phải học cho xong."
Mẹ không tin tôi. Tôi cũng đành chịu: "Mẹ có thể đừng để ý nữa có được không, cứ coi như con là con trai đi thì mẹ sẽ không cần phải nghĩ nhiều đến như vậy."
Mẹ tôi sẽ không nghĩ đơn giản như vậy. Tôi nói một hồi, cái gì cũng nói, cuối cùng mẹ tôi cũng ra quyết định: "Mày phải kết hôn cùng với đàn ông, mày không được ở cùng với phụ nữ, nếu như để mẹ phát hiện ra, mẹ sẽ đánh gãy chân mày, trông coi mày cả đời."
Tôi đáp lại mẹ: "Được."
"Mày thề đi, viết giấy cam đoan cho mẹ."
"Đây đây, con viết." Tôi gật đầu, mẹ làm sao lại không rõ, nếu như giấy cam đoan có tác dụng thì tôi còn cần mẹ phải quan tâm đến tận bây giờ à. Từ nhỏ đến lớn, số giấy cam đoan tôi viết đã đóng thành quyển, khi còn bé thì viết là [Phương Dao xin thề sẽ không đánh lộn cùng ai nữa], sau này thì [Con xin hứa sẽ không đọc tiểu thuyết tình cảm nhăng nhít], tiếp nữa là [Không ra ngoài chơi thâu đêm], [Không hút thuốc], [Không...], [Không...], [Không...], kết quả là chẳng có cái nào tôi làm được hết.
Chiêu này mẹ tôi sài cả đời không thấy chán. Tôi chẳng còn cách nào khác ngoại trừ chiều mẹ. Ở trên tờ giấy trắng viết lên những dòng chữ màu đen [Phương Dao xin thề, đời này sẽ không ở cùng với phụ nữ, sau này sẽ kết hôn với đàn ông, nghe lời mẹ nói]. Viết xong rồi coi như là xong chuyện được chưa?
Mẹ tôi lau nước mắt: "Nhanh đi học đi, nếu như bị giáo viên hỏi thì bảo là mẹ mày quên nấu cơm."
Tôi nở nụ cười ẩn chứa nước mắt. Cái cớ này hồi tiểu học tôi hay dùng, lúc tôi đến lớp muộn hay nói là do mẹ tôi quên nấu cơm nên tôi bị đói bụng, mới đầu cô giáo sẽ còn tin, về sau cô giáo đi tìm mẹ, mẹ tôi mới biết là hóa ra bà đã bị coi như kẻ ngốc lâu như vậy, thế nhưng bà vẫn nhận, nói xin lỗi cô giáo của tôi, lần sau sẽ chú ý hơn.
Lúc tôi bước ra cửa, mẹ tôi tiễn tôi đến tận trạm xe, nhìn tôi đi lên xe, có phải bà đang lo là tôi sẽ không về nữa đúng không nhỉ? Mẹ tôi thường hay nghĩ quá nhiều, có những chuyện không thể nhưng qua trí tưởng tượng của bà thì nó đã được nâng lên tầm sự thực hiển nhiên.
Tôi từ cửa sổ nhô đầu ra: "Mẹ ơi, lần sau làm bánh mật đi, bạn ở ký túc xá của con muốn ăn."
Mẹ hướng tôi phất tay nói: "Biết rồi."
...
Về đến ký túc xá, lúc tôi đi qua cánh cửa, tất cả mọi người đều đình chỉ lại động tác, bọn họ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi hỏi: "Sao thế, tớ sống lại rồi, không ai ăn mừng sao?"
Lưu Tuệ hàm chứa nước mắt ôm lấy tôi, hỏi thăm: "Cậu không sao chứ? Không phải chịu khổ gì chứ?"
Tôi trả lời: "Báo cáo lãnh đạo, đãi ngộ không sai, cố gắng hưởng thụ." Kết quả lúc cười, cơ mặt đau đớn tôi mới phát hiện ra 3 ngày qua tôi vẫn còn chưa tiêu sưng, báo hại bọn họ nghĩ tôi bị mẹ đánh đến thảm thương như vậy.
Tôi nói: "Đây là tự tớ đánh thôi, mẹ tớ không bạo lực đến thế đâu. Cái này gọi là khổ nhục kế, Tôn Tử dạy đấy."
"Vậy còn mẹ cậu?"
"Nhượng bộ rồi, cho nên tớ mới có thể yên lành đứng ở trước mặt các cậu, không sao đâu, sóng yên biển lặng rồi, tớ còn không sợ, các cậu sợ cái gì nào." Tôi ôm lấy các honey, hôn từng người một, chọc bọn họ cười run hết cả người: "Cậu đúng là không biết đến khổ sở."
Tôi không biết ngày mai tôi vẫn còn có thể cười ra tiếng như vậy không, nhưng ngày hôm nay, mọi chuyện vẫn tốt đẹp.
---
Thế là hết phần quá khứ rồi nhé =v=v


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện