Chúng Ta Cùng Đi Tìm Vui

Chương 10: (Ký ức thời đại học 2)


trước sau

Advertisement



Nhóm bà tám trong ký túc xá đã tự động gán ghép chúng tôi thành một đôi.
Đối với lần này, tôi hứng không ít cơn giận của Diệp Tử. Cô ấy nói: "Tất là là do cậu làm hại, phá hủy thanh danh của mình, sau này còn ai muốn mình nữa." Sau đó thì hết bóp rồi đến cào, hết cào lại quay sang thọc lét, nói chung là áp dụng đủ 36 khung hình phạt lên tôi.
Tôi là quỷ hồn đáng thương.
Tôi có điểm gì tốt nào, bị người nói, bị người oán. Nếu như thật sự là có gian tình thì chí ít còn được hưởng tí lợi ích. Điều đáng nói là chúng tôi thật sự trong sạch, sạch còn hơn nước sông Tô Lịch.
Tôi ở phía sau làm mặt quỷ, Diệp Tử, đại mỹ nữ của chúng ta, hoa khôi của lớp, có tên trong top 10 bảng xếp hạng mỹ nhân học viện, có ai là không muốn nào?
Mỗi ngày tôi đều thấy một đống nam sinh nhòm ngó cô ấy, có trắng trợn, có lén lút, có người đơn thuần, có cả phường háo sắc.
Thư tình lúc có lúc không, cũng bởi người bây giờ đều cảm thấy thư tình là một thứ gì đó phong cách quá cổ điển, áp dụng vào làm sao lấy được lòng mỹ nữ, một cái mail thề non hẹn biển là chuyện đơn giản hơn nhiều, còn loại chuyện tốn thời gian phí sức lực kia hầu như không có ai còn làm nữa.
Trước đây, có một văn nhân tài tử đưa thư tình qua, thơ tình trong đó phải tính bằng chương, phía sau còn kèm thêm một thiên giới thiệu cá nhân vắn tắt.
Diệp Tử đem thư tình lấy ra, ở trong phòng ngủ đọc, xong rồi cười sằng sặc, từ đó về sau, phòng ngủ của chúng tôi trở thành nơi đánh giá đối tượng tiềm năng.
Ở trong lòng Diệp Tử vẫn còn rất truyền thống. Thật không nghĩ tới một cô gái dáng dấp xinh đẹp như vậy cư nhiên chưa từng yêu, cũng chưa từng thích một chàng trai nào, không phải bởi vì tiêu chuẩn của cô ấy cao, mà chính là cô ấy không thích đàn ông.
Nhưng, Diệp Tử cũng không thích phụ nữ.
...
Có lần, tôi lén lén lút lút đem về một bộ phim cấp 3, thừa dịp tất cả mọi người không có trong phòng ý định mở xem chơi, kết quả là đúng lúc đôi nam nữ trong phim đang chim chuột nhau, Diệp Tử mở cửa bước vào phòng. Tôi đang đeo tai nghe, vẻ mặt thảng thốt nhìn cô ấy, cái máy tính ăn hại đợi đến đúng lúc này thì kẹt máy, đứng lại ở đúng cảnh hai cơ thể trắng trơn quyện vào nhau mê say. Cảnh xuân tươi đẹp.
"Diệp Tử, cậu về rồi đó hử." Tôi cười cười, âm thầm nguyền rủa cái máy tính phản chủ, có phải là định bôi xấu chủ nhân của nó hay không, sớm biết có ngày hôm nay, tôi thà rằng bỏ tiền ra mua đồ tốt, thuận tiện còn xem JAV thoải mái.
Diệp Tử trợn tròn hai mắt, nhìn tôi, cuối cùng phun ra vài chữ: "Mình cũng xem."
Mặt tôi lúc đó hẳn là rất ngâu, thộn ra như con chó đá.
Tôi nói: "Diệp Tử, cậu đừng nghĩ quẩn, tớ sai rồi, sau này tớ sẽ không xem nữa, cậu đừng tự làm tổn thương mình như vậy, hãy cứ nghiêm phạt tớ đi..."
Diệp Tử híp mắt dùng ánh mắt khi dễ nhìn tôi, hỏi vặn lại: "Cậu có thể làm được sao?"
Tôi gãi đầu đáp: "Tớ không quan trọng nó như vậy, haha... Vậy, cậu xem JAV làm cái gì?"
"Mình thích thì mình xem thôi."Diệp Tử nở nụ cười, rất tà ác, rất đáng yêu, bởi vì khi cô ấy cười hai má lúm lại thành hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, khiến cho người ta chỉ muốn hét lên rằng, đáng yêu chết mất thôi! !
Tôi thì lại mang vẻ mặt những người cùng khổ, đợi máy tính bình thường trở lại, đặt nó sang một bên.
Plot kỳ thực rất cổ, chuyện về ông chồng bất lực và cô vợ thông đồng với Mario, à nhầm, tay thợ sửa ống nước. Sau khi gian tình bị phát hiện, ông chồng cũng vào góp vui luôn. Một người rên hai người vui, đại loại thế.
Phim dài hai tiếng, gần như chỉ có đưa và đẩy. Nhiều khi tôi cũng thật hoài nghi, sao cô diễn viên đó khỏe được như vậy, từ đầu đến cuối chỉ có rên và rên không ngừng nghỉ.
Tôi cũng nhận ra, khi xem phim người lớn thì không nên mang theo trẻ nhỏ xem cùng, một khi trẻ nhỏ đã phát ngôn thì người lớn liền ôm đầu chán nản, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, nội tâm khủng hoảng, sắc mặt biến thành màu đen.
"Trời, cậu nhìn người đàn ông kia kìa, thật là ghê tởm, cả người toàn là lông!" – Đấy là khi nữ diễn viên cởi nút cài đầu tiên trên cái áo sơmi của thợ sửa ống nước.
"Sao cổ lại có thể làm như vậy được, biến thái." – Đó là lúc tay nữ diễn viên từ từ với vào trong váy của mình.
"Nước bọt chảy ra như vậy, họ không cảm thấy bẩn sao?" -- Đôi cẩu nam nữ... à, không phải, là hai nhân vật chính đang hôn nhau nồng nhiệt kích tình.
Tôi nghĩ mồ hôi lạnh toàn thân đã chảy ra hết rồi, tay chân tôi đều lạnh, toàn thân nổi da gà. Tôi lập tức tắt video, lưu lại một cái máy tính trống rỗng.
Diệp Tử quay đầu qua, khó hiểu hỏi tôi: "Sao lại không xem tiếp?"
Tôi trả lời: "Chuyện tiếp theo thuộc về phạm trù 18+, em chưa 18 thì không được xem, không tốt đối với sự phát dục. Cậu ngoan ngoãn đi ngủ đi."
Diệp Tử ưỡn ngực nói: "Mình đã phát dục hoàn toàn."
Tôi nhìn đồi núi nhấp nhô của cô ấy, rồi nhìn qua đồng bằng của mình, quả thật không thể so sánh...
Sau một phút tự ti thì nói: "Cậu hôn môi còn không tiếp thụ được thì định xem tiếp thế nào."
Diệp Tử tò mò mở to mắt, không dám tin: "Trời đất, hôn môi thế dơ chết đi được, trong miệng có thật nhiều vi khuẩn, phải không?"
Tôi mới đùa giỡn nói: "Thế cậu có muốn thử một chút không nào?"
Cô ấy tưởng thật, do dự một chút, rồi gật đầu đáp: "Được."
Tôi ngược lại lại bị cô ấy dọa cho hoảng sợ. Nhưng lời đã nói ra thì sao có thể thu hồi lại được, quan trọng hơn nữa là, tôi cũng chưa từng hôn ai.

Tôi cũng rất tò mò, đơn giản liền cắn răng thử.
Hai tay tôi bưng lấy mặt của cô ấy, nhìn thẳng vào mắt của cô ấy: "Tớ hôn cậu rồi, không cho phép cậu hối hận, không cho phép cậu đánh tớ, không cho phép cậu mắng tớ."
"Nhanh lên một chút." Diệp Tử còn ngây ngốc thúc dục tôi.

Chết tiệt, tôi tiến đến, đụng tới môi của cô ấy, sau đó không dám di chuyển tiếp, cứ ngu ngốc như vậy duy trì trạng thái dính hợp.
Diệp Tử mở to mắt nhìn tôi, rõ ràng là sợ đến ngây người.
Tôi cũng vậy.
Sau khi chúng tôi rời nhau ra, Diệp Tử thở phì phò: "Suýt chút nữa thì chết ngộp rồi, bất quá không có cảm giác gì."
"Nhảm nhúy, cậu có cảm giác mới là lạ." Tôi nhếch mép nói. Sau đó lại cộng thêm một câu: "Lần này chưa có thì lần sau nhất định sẽ có."
Chúng tôi đều ngây dại, hoảng sợ trước lời nói của tôi.
Diệp Tử phục hồi tinh thần lại trước, rồi chỉ đơn giản đáp một tiếng: "Ừ."
Tôi cảm thấy lúc này Diệp Tử thật là khờ, không biết là cô ấy ngốc thật hay là đang giả ngu nữa, một cô gái làm sao lại để cho một cô gái khác hôn mình, dù chỉ là nụ hôn thử nghiệm.
Đối với Diệp Tử, tôi chỉ có thể nói: "Vẻ ngoài thông minh, nội tâm con nít."
Vẻ ngoài của cô ấy chính là sinh viên đại học gương mẫu, thời điểm học tập công tác đều giỏi giang, cách cư xử khiến cho người ta không tìm thấy kẽ hở, hơn nữa lại còn quyết đoán, lúc mới nhập học chỉ cần 3 phút diễn thuyết là đã có thể thuyết phục được đám hội học sinh cổ hủ, là phó chủ tịch trẻ tuổi nhất, ngự ở trên ngôi vị hoàng đế quang vinh một người trên vạn người.
Vậy mà có rất nhiều thời điểm, cô ấy lại biểu hiện đáng yêu ngây thơ như vậy, khiến cho người ta cảm thấy đây là một phương diện tốt.
Nhưng cũng có đôi khi, cô ấy lại giống như một người chị gái, tôi thích cô ấy đối với tôi dung túng, cưng chiều.
Có lẽ là xuất phát từ sự quan tâm của bạn bè dành cho em gái.
Khi tôi làm bậy, cô ấy chỉ biết cười lắc đầu, bộ dạng rất bất đắc dĩ nhưng cũng không còn cách nào khác.
Một Diệp Tử như vậy, đối với tôi mà nói, ở trong thế giới của tôi cô ấy sắm đủ mọi loại vai diễn, là em gái, chị gái, thậm chí là cả idol.
Khi đó tôi không gọi đó là yêu, đó chẳng qua là hảo cảm, là chữ thích đơn thuần, là ước ao, là ngưỡng mộ, muốn một đời bảo hộ cô ấy.
Tôi không nghĩ là mình đã đổ Diệp Tử ngay từ phút ban đầu, tôi không phải trời sinh thích người cùng giới, tôi vẫn luôn là một con người bình thường, e rằng nếu như cuộc đời này không gặp gỡ Diệp Tử, tôi sẽ tiếp tục cuộc sống của mình, yêu người hay bị người yêu, ký vào một tờ giấy đăng ký kết hôn nào đó, rồi đau đến chết đi sống lại sinh hạ ra một đứa bé xấu xí giống như tôi, đợi đến khi tôi gần đất xa trời sẽ ôm cháu của mình kể chuyện "Ngày xửa ngày xưa, khi bà vẫn còn phong nhã hào hoa, trẻ trung xinh đẹp... vân vân mây mây..."
Nhưng cuộc đời tôi xuất hiện thêm một Diệp Tử, cuộc sống của tôi đi lệch quỹ đạo của nó, giống như ngôi sao băng tìm ra lực hấp dẫn, từ đó về sau liền ngoan ngoãn xoay tròn quanh trung tâm.
...
Thời điểm Nghiêm Diệp dẫn bạn gái qua giới thiệu cho tôi, tôi sốc. Thần Phật ơi, Matsushima Kaede mà có đang đứng ở trước mặt tôi giờ này thì cũng chả là gì so với độ kỳ dị của nó.
*Cho trẻ ngoan muốn thử copy tên để đi tìm hiểu thì Matsushima Kaede là dv JAV nhé :3 
Bạn gái của hắn, không trang điểm, không đi giày cao gót, không uốn tóc kỳ quái mô phỏng Kim Mao Sư Vương, không có mùi nước hoa khiến cho người ta ngạt thở.
Một từ để hình dung, đó là sạch sẽ.
Lại thêm một từ  nữa, đó là thanh thuần.
Thuần chính là giống như từ trong nước đi ra, trên người còn lóe ra bọt nước.
Cô ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, cái tên Nghiêm Diệp hẹp hòi kia lại dùng cơ thể cường tráng của hắn đứng chắn cho vị tiểu mỹ nhân.
Hắn ta nghiêm túc nhìn tôi nói: "Oa Oa không thích con gái đâu."
Tôi nghe thông tin bên lề này, ngu ngơ hỏi Nghiêm Diệp: "Vậy thì sao?"
"Vậy nên bà đừng có mà đi tán tỉnh cô ấy."
"Nhảm nhúy, ông dở hơi vừa thôi, ai muốn đi tán tỉnh bạn gái của ông chứ, ông coi tôi là đồ ngốc chắc, hơn nữa, sao tôi lại phải đi tán gái cơ chứ." Tôi vặn vặn các đốt ngón tay, khiến cho nó phát ra những âm thanh sắc bén. Tôi muốn vặn đầu cái tên huynh đệ ngu ngốc này quá.
Oa Oa từ phía sau ló đầu ra nhìn ngó từ cái cơ thể to như gấu của Nghiêm Diệp, cô ấy mỉm cười với tôi, trên gương mặt con nít viết lên hai chữ hiếu kỳ.
"Bạn chính là Diêu Tử sao?"  Giọng của cô ấy nghe giống như là nữ diễn viên Nhật ấy, rất ư là loli.
Tôi đáp: "Phải, mình chính là Diêu Tử mà không phải diêu tử (kỹ nữ). Mình nghĩ chắc chắn là cái tên ngu ngốc kia đã dạy bạn rồi, chỉ có hắn ta mới gọi ra cái tên tục như vậy thôi. Đừng để ý đến hắn nữa, lại đây, ngoan nào, chị gái dẫn em đi ăn KFC."  Lúc tôi muốn kéo tay Oa Oa đi thì bị Nghiêm Diệp ngăn cản lại.
Nghiêm Diệp nói: "Cô ấy phải về nhà."
Đến bó tay với thằng nhóc Nghiêm Diệp này.
Ngày đầu tiên tôi gặp hắn, bạn học Nghiêm đây thích những cô gái nhiệt tình nóng bỏng giống như Dương Dương, bơi lội giữa đám đàn ông, nói chung là kiểu con gái giống như yêu tinh trong truyền thuyết. Không nghĩ là bây giờ hắn lại đi thích tiểu mỹ nhân dễ thương thế này, mang theo cô ấy giống như là bố mang con. Sở thích thay đổi cũng thiệt là nhanh quá đi.
Tôi cười nói: "Ông giống như papa nhà người ta ấy, tôi dẫn cô ấy đi chơi một chút thì có sao đâu, ông sợ cái gì, tôi ăn được cô ấy chắc."
Nghiêm Diệp đáp lại: "Tôi sợ bà được chưa."
Bực rồi đấy, tôi nhăn nhó không vui, cái tên này gần đây biểu hiện thật kỳ quái, coi tôi là yêu quái biến hình không bằng. Chỗ nào nhìn tôi cũng không thuận mắt, không biết có phải là do thời kỳ tiền mãn kinh tới sớm hay không.
"Ông sợ tôi cùng với gấu của ông đưa nhau đi trốn phải không? Đàn ông con trai gì mà keo kiệt, tôi là con gái mà, sao nguy hiểm được bằng con trai? Lòng dạ hẹp hòi, coi chừng Oa Oa đá ông đi đấy, cho ông tức chết luôn."
Nghiêm Diệp thay đổi âm dương quái khí, sắc mặt tối sầm, lôi kéo Oa Oa đi liền, Oa Oa đáng thương bị Nghiêm Diệp kéo đi, còn liên tiếp quay đầu nhìn lại.
Cái tay Nghiêm Diệp này thì thì tính là huynh đệ gì, nói chuyện thì quái dị, không hiểu là đề phòng tôi cái gì nữa. Khi đó tôi không mấy quan tâm, chẳng qua là cảm thấy ủy khuất, tôi không có ham muốn chõ mũi vào, thế thì có chuyện gì sẽ phát sinh được đây. Ban đầu, thế giới này chính là đơn giản như vậy, chẳng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, cũng chẳng có những chuyện bất đồng, chúng tôi cứ bình thản như vậy mà sống, tháng qua tháng ngày qua ngày, chẳng muốn cái gì gọi là sự nghiệp oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu có thể như vậy bình an sống đến hết đời.
...
Sau khi tôi trở về nói với Diệp Tử về chuyện này, Diệp Tử cũng cảm thấy kỳ quái, cô ấy nói: "Có phải người bạn cậu giới thiệu cho Nghiêm Diệp có mâu thuẫn gì không, thế nên cậu ta mới trách cậu."
Tôi lắc đầu: "Không đâu nhé, Dương Dương là cô bạn tốt nhất của tớ, giống như chị em ruột thịt á. Dương Dương là kiểu người gì tớ còn không biết sao? Tuy bề ngoài nhìn trông có hơi tùy tiện, nhưng bên trong vẫn rất thuần khiết, có thể thầm mến một người 3 năm không nói ra. Lúc cô ấy thổ lộ, tớ còn cười sằng sặc. Sau tớ lại biết Nghiêm Diệp cũng thích cô ấy, vậy nên mới có lòng đi làm bà mối, giới thiệu cô ấy cho Nghiêm Diệp."
Tôi nâng má, ghé vào giường Diệp Tử, bĩu môi oán giận: "Cậu nói thử xem hai cái con người kia, giai đoạn đầu thì tốt đẹp, gọi là nhất kiến chung tình, Nghiêm Diệp đối với Dương Dương cưng chiều khiến cho người ta đố kỵ, trong mắt chỉ có cô ấy, quên đi người huynh đệ này, ngó lơ tớ luôn, ngay cả Dương Dương cũng vậy. Chuyện tốt tớ làm thì không được ai cám ơn, còn hai người họ thì đem nhau đi hú hí."
"Tớ đã nói với cậu chưa nhỉ, có người nói cho tớ biết vài ngày sau bọn họ đã chạy đi mướn phòng. Cậu nói thử xem, quan hệ thế có phải là tốt hay không?"
Diệp Tử lau tóc, ngồi xuống bên cạnh tôi, theo thói quen cứu vớt con thú nhồi bông cô ấy thích nhất ra khỏi lòng tôi, tôi đứng dậy, giúp cô ấy lau tóc.
Cô ấy hỏi: "Sau đó thì bọn họ thế nào?"
"Sau đó thì bọn họ chia tay, Nghiêm Diệp từ bơ cục bộ sang bơ tớ toàn phần, lúc Dương Dương tới tìm tớ tớ còn hỏi bọn họ là như thế nào, cô ấy một mực nói rằng, cậu không hiểu, cậu sẽ không hiểu, chết tiệt, đúng là tớ không thể hiểu nổi. Kết quả là Dương Dương chuyển trường, tớ thật không nghĩ ra cô gái đó đang suy nghĩ gì. Đi mà không thèm nói một lời với tớ. Nhọc công tớ tốt với cô ấy như vậy." Tôi ôm lấy cơ thể ẩm ướt của Diệp Tử, sau khi tắm xong trên người của cô ấy có mùi thơm hương. Tôi giống như sắc lang dựa vào cổ cô ấy ngửi ngửi: "Thật đúng là mỹ nhân."
Diệp Tử cười nói tôi không đứng đắn. Câu nói đó, cho dù tôi có nghe bao nhiêu lần cũng cảm thấy thật đáng yêu.
Tôi nói: "Hôm nào rảnh tớ dẫn cậu đi gặp Oa Oa nhé, Oa Oa lớn lên nhìn đáng yêu lắm."
"Đáng yêu đến thế nào?" 
"So với cậu thì đáng yêu hơn gấp trăm ngàn lần, cô bé kia xinh đẹp như hoa, lão thái bà như cậu sao có thể đọ lại." Tôi khoa trương nói.
Kết quả là tôi bị Diệp Tử đá lăn xuống giường. Quả nhiên, trong mắt phụ nữ không chứa được dù chỉ là một hạt cát, cho dù hạt cát kia có nhỏ bé thế nào.
Tôi xoa xoa mông, nhe răng trợn mắt: "Chết tiệt, dã man quá vậy trời, tớ nguyền rủa cậu không có ai thèm lấy, đi làm thánh nữ còn zin cả đời."
Diệp Tử tức giận cầm gối đầu, vừa giã tôi vừa nói: "Cậu là đồ cà chớn, tên khốn khiếp."
Tôi bị đánh chạy trối chết, bộ dạng đáng thương thiên địa cảm thông.
Đánh mệt rồi, Diệp Tử ôm thắt lưng, thở phì phò: "Phương Dao, coi như mình cả đời còn zin thì liên quan gì đến cậu chứ."
"Thì đúng là không liên quan thật mà? Cậu thích làm thánh nữ thì cứ đi mà làm, đằng nào thì tớ cũng chẳng thể là người đầu tiên của cậu, cho nên, đúng là chẳng liên quan gì đến tớ thật." Tôi vừa cười vừa trêu cô ấy.
"Phương Dao, cái tên cà chớn này. Mình lại... lại không muốn thấy cậu rồi." Diệp Tử chỉ vào người tôi nói.
"Được rồi được rồi, tớ không nói cậu là gái còn zin nữa được chưa. Tớ sai rồi, tớ sai rồi, đáng ra không nên nói chuyện như vậy, mà coi như cậu còn zin cả đời thì tớ cũng sẽ không khinh thường cậu đâu, thật đấy."
"Chúng ta không thảo luận về vấn đề còn zin hay không của tớ nữa, thế bạn gái Phương Dao cũng đang nằm trong đội ngũ gái ế còn zin, phải không?" Diệp Tử miệng lưỡi bén nhọn phản kích, bộ dạng cười gian khiến cho người ta cảm thấy thật đáng sợ.
Quả nhiên, trước khi trêu người thì cần phải nhớ đến mình. 
Tôi cũng giống như cô ấy, ngay cả nụ hôn đầu cũng đã trao cho Diệp Tử, người năm mươi bước cười người một trăm bước.
"Thôi được rồi, chúng ta cùng dắt tay nhau làm trinh nữ cả đời đi, vì đối phương thủ thân như ngọc ha." Tôi hào phóng nhún vai.
"Cậu đấy. . ." Diệp Tử bất đắc dĩ cười cười, bó tay với tôi. 
Có những câu nói đợi tới lúc nó trở thành sự thật, tôi mới cảm thấy nực cười.
Sau khi tôi và Diệp Tử tan vỡ, tôi gặp được người bạn gái đầu tiên của mình, vẻ ngoài của cô ấy tôi không còn nhớ rõ, chỉ nhớ là cô ấy theo đuổi tôi, tôi liền đồng ý.
Lần đầu tiên rất không thoải mái, tôi khóc, ở bên cổ của cô ấy cắn môi dưới khóc, cô ấy rất vô tội nhìn tôi: "Người chủ động là cậu, cậu sợ cái gì?"
Tôi đáp: "Tớ không sao, chỉ là vui quá thôi."
Nhưng cơ thể của tôi thì vẫn cứng ngắc như vậy.
Sau đó, tôi lại lục tục ở trong vòng tìm một vài cô gái nhìn thuận mắt, sinh hoạt coi như là thú vị, chỉ là thỉnh thoảng bị người ta mắng là không có lương tâm tính tình lãnh cảm ưa thích giả vờ.
Vậy thì còn Diệp Tử? Bẵng đi hai năm dài, tôi không biết cô ấy đã sống như thế nào, làm thế nào để bảo vệ cơ thể mình.
Tôi có đêm đầu tiên của cô ấy, nhưng đó lại không phải là chuyện vui vẻ gì, tôi nghĩ ở trong lòng Diệp Tử, lần đầu tiên nên là trước hoa dưới trăng, hai người ẩn tình ngã xuống tấm ga trải giường mềm mại phủ kín hoa hồng.
Còn đoạn ký ức tôi để lại cho cô ấy chỉ là bạo lực cùng thống khổ.
Có đôi khi tôi cảm thấy con người tôi thực sự là rất ngu si, sau khi làm tổn thương người ta lại không biết đi mà bù đắp lại, mỗi một lần là mỗi một cái hối hận, cuối cùng là hành hạ người khác cùng bản thân mình, cũng không đi hỏi xem nó có đáng giá hay không.
May mà còn có thể đem trách nhiệm đổ tại cho tuổi trẻ, phần nào vãn hồi lại một chút tự tôn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện