Chung Cực Nhân Loại

Xuyên Qua Tất Thắng Lợi! Nguyên Sơ Thần Cách-phạm Thiên Thương!!


trước sau

Advertisement



“Rút trúng lại là cái này?!”
“Bổn đại gia chắc dùng hết may mắn cả tháng rồi quá!”Nhìn thứ mình vừa nhận được Lục Dạ có phần không tin lẩm bẩm.
“Nếu là nó thì chuyện này dễ dàng rồi đây!”
“Ngọc Ly!”Lục Dạ bất chợt nắm lấy tay Hồ Ngọc Ly nói lớn tên nàng.

Rồi từ từ đưa mặt tới.
“Hả…cái…cái gì…người làm gì thế hả?”
“Khoan…khoan đã….ư!”
Hồ Ngọc Ly nhìn khuôn mặt Lục Dạ càng lúc càng gần mà bối rối không biết làm gì chỉ đành nhắm chặt hai mắt.
“Ở trong đó ngoan ngoãn nhé!”
“Hả?”
Khác với những gì Hồ Ngọc Ly tưởng tượng Lục Dạ lại kề sát bên tai nàng mà thì thầm, khiến Hồ Ngọc Ly sững sờ nhất thời không phản ứng kiệp.

Ngay lúc đó Lục Dạ liền đưa nàng vào Dạ Linh Châu.
“Ba vị trưởng lão, các ngươi có thể cẩm chân mấy con lâu la này được mà đúng không?”Lục Dạ nhìn liếc qua ba vị trưởng lão Hồ Tộc kia mà hỏi.

“Nếu là trong khoảng thời gian ngắn thì không sao!”Cả ba người tuy không biết hắn định làm gì những vẫn khẳng định mà nói.
“Vậy thì được rồi!”Lục Dạ đứng lên chấp hai tay lại.
“Cậu muốn làm gì!”Một vị trưởng lão với tu vi lên đến Thiên Tôn không nhịn được mà hỏi.
“Làm gì?”
“Tất nhiên là kết thúc trận chiến này!”Ánh mắt Lục Dạ lắp lóe nhìn về hướng Mộc Lâm Huyền Thụ nói, ngay khi hai tay chấp lại hắn liền biết mất ngay tại chỗ.
“Đại trưởng lão người không sao chứ!”Hồ Mị nhìn đại trưởng lão phần bụng bị đâm thủng liên tục chảy máu, khiến nàng vô cùng lo lắng.
“Tộc trưởng ta không sao, ngươi mau cùng các vị trưởng lão khác và Hùng Lực Đế Tôn ngăn cản Mộc Lâm Đế Tôn!”Đại trưởng lão bị trọng thương nhất thời mất đi sức chiến đấu nhưng bây giờ không phải là lúc để lo lắng, bà nhìn Hồ Mị nói.
“Rống….Phụt!!”Không cho bọn họ thời gian nói chuyện gì nhiều, Mộc Lâm Huyền Thụ đã tạo ra một mũi thương khổng lồ được bao phủ bởi vô hạn huyết lực cùng tiên lực mà bắn mạnh ra, mục tiêu không ai khác ngoài đại trưởng lão hồ linh tộc đang trọng thương!
“Chết tiệc!”
“Các vị trưởng lão! Cùng ta hợp lực ngăn chặn một đòn này!”Hồ Mị khuôn mặt trăng bệch nhìn mũi thương kia, nàng cắn răng nói.
“Vâng!”
Thế là Hồ Mị cùng các vị trưởng lão liền hợp lực ngăn chặn mũi thương kinh khủng kia, nhưng Mộc Lâm Huyền Thụ giờ tu vi thậm chí đã vượt qua Đế Tôn tiếp cận Thiên Đế kinh khủng.

Dù bọn họ hợp lực cũng không chống đỡ được bao lâu, Hùng Lực bên kia cũng không khá khẳm gì hơn.
“Răng rắc!”Màn chắn được làm từ Tiên Lực dần dần xuất hiện từng vết nứt khiến Hồ Mị cùng các vị trưởng lão gần như tuyệt vọng.
“Các ngươi mau đem đại trưởng lão rời đi! Tìm lấy Ngọc Ly rồi rời khỏi Vạn Yêu Tinh này, ta sẽ ở lại giữ chân Mộc Lâm Đế Tôn!”Hồ Mị cắn chặt răn hai mắt lóe lên vẻ quyết tuyệt nhìn chư vị trưởng lão lớn tiếng ra lệnh.
“Tộc Trưởng!!”
“Nhanh rời đi! Ta sắp không giữ được nữa rồi!”Hồ Mị hai mắt lạnh lùng nói uy thế tỏa ra khiến chư vị trưởng lão nhất thời không phản kháng được.

Ngay đúng lúc này Hồ Mị liền dùng chút Đế Lực còn sót lại mà đưa các vị trưởng lão cùng đại trưởng lão đang trọng thương rời khỏi đây.
“Ngọc Ly có tiểu tử kia ở bên cạnh chắc sẽ không gặp nguy hiểm!”Hồ Mị trong đầu không hiểu tại sao lại hiện lên hình bóng của Lục Dạ, nàng chỉ đành cười khổ.
“Răng rắc.....bành!”
“Vậy là ta phải chết ở đây sao? Cũng không tệ!”Hồ Mị nhìn màn chắn vỡ nát, trong người nàng Đế Lực giờ đã gần như cạn sạch không còn sức để mà phản kháng.
“Phập!”Âm thanh đâm xuyên da thịt cùng hoa huyết tung bay nhưng đó lại không phải là của Hồ Mị! Thân ảnh thiếu niên ngay hiện lên trước mặt nàng.
“Gahhh!”
“Máy gia tốc hạt thể!”
Người vừa xuất hiện không ai khác chính là Lục Dạ! Hắn đang dùng tay phải mình để đón đỡ mũi thưởng khổng lồ kia.

Ra lệnh cho máy gia tốc hạt thể hoạt động nhất thời cơ thể Lục Dạ liền mạnh lên gấp chục lần.
Tuy trong phần mô tả nó chỉ có thể nâng lên gấp 5 lần nhưng đó vẫn chưa phải giới hạn cao nhất.


5 lần chỉ là mức độ mà Lục Dạ có thể chịu được nếu tăng cao hơn thì hắn có thể sẽ chịu thương tổn nhưng tình hình hiện giờ lại không cho hắn do dự!
“Ahhhh!”
“Nát cho ta!”
Lục Dạ gào thét “Phá nát ban ân” năng lực trong phút chốc liền phát huy đến cực hạn phá hủy mũi thương kia.
“Hộc…hộc….hộc….”Lục Dạ thở hồng hộc di chứng khi sử dụng máy gia tốc hạt thể liền xuất hiện, dù chỉ là vài giây sử dụng nhưng gấp chục lần sức mạnh vẫn là quá sức chịu đựng với hắn.
“Ngươi…..”Nhìn thiếu niên trước mắt, cùng tay phải gần như bị xoắn nát cứ tuông máu của hắn, khiến Hồ Mị sững sờ nói không nên lời.
“Tch, việc ở lại đây không thể nào khiến cô trở thành một vị thánh độ lượng hy sinh đâu!”
“Mà thay vào đó cô sẽ chỉ là một tên anh hùng khờ khạo mà thôi!”
“Cứ ngôi yên đó! Tôi sẽ cứu cô đến khi trên người cô không còn một vết thương nào!!”
Lục Dạ nhìn cơ thể thon thả cùng da thịt trắng nõn của Hồ Mị giờ đây lại chằng chịt các vết thương lớn nhỏ mà tặc lưỡi một cái.

Cỡi ra chiếc áo khoát của mình hắn đưa nó choàng lên Hồ Mị, y phục của nàng do chiến đấu nên đã gần như bị phá hủy rồi.
Hắn cũng không ngờ mình chỉ vừa dịch chuyển tới đã thấy cảnh Hồ Mị hi sinh như thế.
Lục Dạ rất ghét nhìn bất cứ ai phải hi sinh, hắn có thể hi sinh vì bọn họ nhưng hắn sẽ không bao giờ để bọn họ phải hi sinh vì mình, hắn chính là ích kỷ như thế.
“Lục Dạ ngươi mau rời đi, dù ngươi có mạnh cũng không thể thắng được!”Hồ Mị hoảng loạn nói, nàng quên luôn cả Cực Quang Trụ mà chỉ lo lắng cho an huy của hắn.
“Haha, không cần lo! Bổn đại gia không ngu ngốc tới nỗi làm cho anh hùng hi sinh đâu!”Lục Dạ cười lớn, hắn vung vẩy cánh tay phải gần như nát vụn của mình từ trong Dạ Linh Châu lấy ra vô số đan dược vương cấp tôn cấp mà hắn có được từ chỗ Hắc Diệt Đế Vương.
“Đó là….”
Trong ánh mắt trợn tròn của Hồ Mị, Lục Dạ hung hăng đưa hơn chục viên đan dược nuốt vào.
Nhất thời khí tức sinh cơ như vô cùng vô tận liền tràn ngập trong cơ thể Lục Dạ, tay phải bị xoắn nát của hắn cũng trong chớp mắt hồi phục hoàn toàn.
“Rống!!”Mộc Lâm Huyền Thụ bất chợt cảm nhận được một luồng nguy hiểm cực lớn tỏa ra từ Lục Dạ, thế là nó liền điên cuồng tạo ra các mũi thương mà bắn tới.
“Ngươi cũng đi vào trong đó nghĩ ngơi đi!”Lục Dạ nhìn những mũi thương đang lao tới, phất tay lên đưa Hồ Mị và cả Thanh Ngọc Kiếm trên lưng vào trong Dạ Linh Châu.

Dù Thanh Ngọc Kiếm có độ cứng vượt qua cả Đế Cấp nhưng độ sắc bén cùng sức xuyên phá chỉ sánh ngang với Đại Tiên Trung Phẩm pháp bảo mà thôi, đối đầu với mấy thứ này chẳng khác chỉ mũi chích inox.
“Máy gia tốc hạt thể x30!”
Máy gia tốc hạt thể điên cuồng vận chuyển khiến cơ thể Lục Dạ chịu áp lực kinh khủng nhưng cũng nhờ dược lực từ vô số khỏa đan dược kia mà cơ thể hắn liên tục được chữa lành.
“Gahh!”
“Ầm…rầm….bành!!”Song quyền lưỡng cước điên cuồng vung vẫy khiến từng mũi thương kinh khủng kia như nhũng tấm kính vỡ nát giữa tinh không.
“Phập…phóc!!”Tất nhiên là Lục Dạ cũng không thể né tránh hết tất cả, vẫn có vài mũi thương đâm trúng cơ thể hắn tạo ra vài lổ máu kinh khủng trên cơ thể của thiếu niên.
“Hahh!”
“Rống!”

Lục Dạ đạp hai chân xuống bật mạnh lên không trung, điều này khiến Mộc Lâm Huyền Thụ hoảng sợ vì điều gì đó mà tạo ra vô số cành cây ngăn chặn Lục Dạ lại.
“Haha, ngươi đang hoảng sợ điều gì sao? Hay nói đúng hơn ngươi đang sợ ta tìm thấy thứ gì đó?!”Lục Dạ như nhận ra điều gì, ngay lập tức cậu liền kích hoạt Tự Tại Cực Ý Công.
“Ahh!”Cơn đau bất chợt xuất hiện do sử dụng Tự Tại Cực Ý Công cùng lúc với máy gia tốc hạt thể khiến Lục Dạ không nhịn được rên rỉ một tiếng nhưng hắn vẫn cắn răng lao thẳng lên.
“Phụt!”Rất nhanh Lục Dạ liền vượt qua tất cả các cành cây kia mà lao vụt lên thiên không vô tận.
“Vậy ra đó là thứ ngươi muốn giấu sao?Haha”Từ trên cao Lục Dạ có thể thấy lờ mờ ánh sáng màu đỏ của một thứ gì đó phát ra, thứ đó được các tán cây của Mộc Lâm Huyền Thụ che khuất khiến Lục Dạ cùng những người khác lúc đầu không nhìn thấy được.
“Gào….Rống!!”Mộc Lâm Huyền Thụ gào thét điên cuồng tấn công lấy Lục Dạ muống kéo hắn xuống lại mặt đất.
“Đó….đó là tên nhân loại đi cùng với Hồ Linh Tộc!”
“Đúng vậy!”
“Hắn….đang đối đầu với Mộc Lâm Đế Tôn?!!
“Hắn định làm gì??”
Những người khác cũng nhìn thấy Lục Dạ đang trôi nổi trên thiên không kia, Hùng Lực đang cực lực chống đỡ cùng với các vết thương trên người cũng nghi ngờ vô cùng.

Ngay cả hắn phối hợp cùng Hồ Mị và vô số cường giả khác còn không đối đầu lại với Mộc Lâm Huyền Thụ thì tên nhân loại này có thể làm được gì.
“Thuật Thức Phản Chuyền-Hách!”Lục Dạ sử dụng Hách làm chệt hướng tất cả những đòn tấn công của Mộc Lâm Huyền Thụ.
Trong ánh mắt chăm chú của toàn trường, bàn tay phải của Lục Dạ liền tỏa ra ánh sáng hoàng kim chiếu sáng khắp bốn phía.
Hào quang vàng kim từ từ hội tụ lại thành hình dáng của một cây trường thương, dài đến gần hai mét lấp lánh màu vàng kim.

Trường thương vàng kim với hình dáng giống như cây đinh ba nhưng lại chỉ có hai mũi thương hai bên ở giữa hai mũi thương là một hình chữ X nối liền và được khảm nạm một viên ngọc đỏ vàng kim lấp lánh.
Ngay khi hoàng kim thương xuất hiện tất cả những người đang chăm chú nhìn một màng này đều kinh hãi trợn tròn mắt.

Bởi vì sao ư?
Bởi vì bản năng của họ đã chết lặng, cảm giác tử vong nếu bị mũi thương kia đâm trúng là không thể tránh khỏi!!
Giơ cao trường thương như được mặt trời chíu sáng, Lục Dạ hét lớn.
“Xuyên qua tất thắng lợi! Nguyên Sơ Thần Cách-Phạm Thiên Thương!!”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện