Chứng Bệnh Bất Tử

Chương 17


trước sau

Edit: Chae

Beta: Đào chi yêu yêu



Ngụy Bách Ngôn ngồi trên ghế trong văn phòng, lơ đãng nhìn bản hợp đồng đang cầm. Những dòng chữ trên hợp đồng dày đặc, không biết vì sao hắn đọc không vào nổi một chữ. Trái tim hắn từ hôm qua đến nay đều cảm thấy bất an, như thể bị ném vào trong một chảo dầu.

“Giám đốc Ngụy?”

Ngụy Bách Ngôn cau mày, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hợp đồng nhưng không nhúc nhích, cũng không hề lên tiếng.

“Giám đốc Ngụy?”

Ngụy Bách Ngôn khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu: “Cái gì?”

“Giám đốc Ngụy, hợp đồng này còn cần sửa cái gì không ạ?” Anh chàng Thư ký tóc húi cua đứng trước bàn làm việc thấp thỏm không yên, từ lúc cậu bị gọi vào văn phòng cũng đã mười phút trôi qua, không biết vì sao sắc mặt Ngụy Bách Ngôn lại tối đen, còn không nói một lời. Cậu cảm thấy đôi chân này của cậu sắp không đứng vững nữa rồi.

“Tổng thể vấn đề không lớn, nhưng còn sơ sài chưa chi tiết”

Ngụy Bách Ngôn thu lại tâm trạng của mình, chỉ vào tờ hợp đồng nói: “Trách nhiệm hai bên A và B điều thứ 5 và điều thứ 8 không đủ chi tiết. Ngoài ra, quay về trao đổi lại với những người trong bộ phận việc giải quyết tranh chấp hoặc hòa giải không thành. Hạng mục thu mua này rất lớn, cố gắng làm chu đáo hơn.”

Thư ký hỏi hắn thật cẩn thận: “Giám đốc Ngụy, anh có thể đưa ra một ví dụ được không?”

Ngụy Bách Ngôn liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “… Hay tôi trực tiếp giúp anh làm nó?”

“Không được, không thể được.” Thấy mặt Ngụy Bách Ngôn sắp đen lại, thư kí vội rụt đầu cầm lấy hợp đồng, cung kính bước ra ngoài.

“Cảm ơn giám đốc Ngụy đã chỉ đạo, hẹn gặp lại.”

Vừa dứt lời, thư kí giống như chạy ra khỏi văn phòng, thuận tay đóng cửa phòng.

Ngụy Bách Ngôn thấy người đi rồi, có chút trố mắt nhìn hai cánh tay mình. Hắn ngồi ngây người không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc lâu sau, hắn rút điện thoại ra, mở khóa màn hình. Màn hình sáng lên hiển thị nhật ký cuộc gọi.

Hai cuộc gọi đứng đầu trong danh sách đều là hai cuộc gọi nhỡ, đều là gọi vào lúc 2 giờ sáng.

Mà người gọi tới, chỉ có hai chữ —

“Diệp Thiệu”

Đêm qua Ngụy Bách Ngôn không về nhà, hắn ở một mình trong khách sạn 5 sao gần công ty.

Căn phòng rộng lớn nên rất trống trải, hắn trằn trọc trở mình, không biết tại sao lại cảm thấy khó ngủ, chưa kịp chợp mắt thì điện thoại đã vang lên. Âm thanh ong ong vang dội khắp cả phòng.

Không ai có thể hiểu cảm giác của hắn lúc này khi nhìn thấy cái tên hiện ở trên màn hình.

Hai năm, đã hai năm.

Từ sau khi Diệp Thiệu bỏ đi, hắn chưa từng đổi số điện thoại.

Nhưng mà trong hai năm này, Ngụy Bách Ngôn không chờ được cuộc gọi của người đó, mà lại đợi được tin người đó vào tù. Khi Ngụy Bách Ngôn chờ người đó mãn hạn tù thì hắn lại không nhận được tin tức gì nữa, như thể cậu đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Cuối cùng, hắn cũng chờ được một cuộc điện thoại này. Hắn đã nghe được từ chính miệng người đó thừa nhận phản bội, cũng quyết tâm cùng người kia cắt đứt quan hệ sau này.

Sự chờ đợi vô tận cuối cùng cũng kết thúc. Thế nhưng tận cùng của sự đợi chờ này không phải là một kết quả viên mãn mà là sự thất vọng khi niềm mong mỏi không thành.

Ngụy Bách Ngôn liều mạng ngăn bản thân mình không được nghe cuộc điện thoại này. Hắn nhìn điện thoại đang reo trên bàn, màn hình sáng rồi tối đen, cuối cùng trở về im lặng.

Giống như những ý nghĩ và trái tim đã chết lạnh ấy vậy.

Nhưng mà lại có một ngày, trái tim đã hóa tro tàn lại một lần nữa nhen nhóm trở lại, dữ dội đập trong lồng ngực hắn, khiến lòng hắn rối như tơ vò.

Diệp Thiệu … Diệp Thiệu.

Đời trước tôi có thiếu nợ em sao?

Môi Ngụy Bách Ngôn mím thành một đường, ngón tay dừng lại trên biểu tượng gọi màu xanh lá cây một lúc lâu, rồi cuối cùng vẫn bấm ra ngoài.

Điện thoại lại reo lên lần nữa.

Ngụy Bách Ngôn nín thở. Hắn cố ý quay người lại, dùng lưng ghế để che đi tầm nhìn, tay gõ trên ghế không nhịp nhàng phát ra âm thanh hỗn loạn, dồn dập.

Hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ

Người kia gọi cho hắn làm gì? Muốn hỏi hắn cái gì? Cậu để ý chuyện buổi tối hắn không về nhà sao?….

Nhưng mà đợi một hồi lâu lại chỉ có âm thanh máy móc vang lên, điện thoại cả buổi vẫn không có kết nối. Ngụy Bách Ngôn chưa bao giờ cảm thấy việc chờ đợi khó khăn như lúc này. Lúc kiên nhẫn của Ngụy Bách Ngôn sắp hết thì bên kia vang lên một giọng nói:

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Ngụy Bách Ngôn cau mày, có chút nghi hoặc.

Hắn nhịn không được lại gọi lại lần nữa.

— Không có người bắt máy.

Đây là ý gì?

Ngụy Bách Ngôn có chút tức giận, hắn nhìn điện thoại một lúc lâu, khẽ cắn môi, quyết định không nghĩ đến chuyện của Diệp Thiệu nữa. Hắn cất điện thoại vào túi quần, quay trở lại làm việc.

Chiều hoàng hôn dần phai, đã đến lúc tan sở lúc nào không biết.

Tâm trạng Ngụy Bách Ngôn cả ngày hôm nay đều tệ, hắn vẫn nghĩ linh tinh không thể tập trung tinh thần. Cả buổi chiều mọi việc đều không có gì tiến triển, hắn đành bỏ công việc xuống, nhéo nhéo mũi. Lúc này, điện thoại của hắn kêu lên, gần như là ngay lập tức, Ngụy Bách Ngôn lấy ra di động, không thèm nhìn gì mà nghe ngay lập tức.

Khi trả lời điện thoại, hắn còn cố ý thấp giọng nói: “Xin chào?”

“Ngụy tiên sinh, nhà cậu không có ai sao?”

Không phải âm thanh như hắn dự đoán, bên đầu kia điện thoại là một giọng nữ. Ngụy Bách Ngôn nhận ra giọng nữ kia là của người hắn thuê theo giờ, hắn hỏi: “Lisa?”

“Đúng rồi”, Lisa nói, “Ngụy tiên sinh, hôm nay ngài lại quên chiều tôi sẽ đến dọn dẹp nhà nữa rồi đúng không? Ngài còn chưa về nhà sao?”

Ngụy Bách Ngôn quả thật quên mất. Nhưng hắn nhớ hắn chưa kịp đưa Diệp Thiệu chìa khóa, Diệp Thiệu lúc này hẳn là đang ở nhà, vậy nên lập tức nói: “Trong nhà có người.”

“Trong nhà có người á?”, Lisa có chút nghi hoặc, “Tôi bấm chuông một lúc lâu cũng không thấy có ai mà.”

Không có người?

Ngụy Bách Ngôn nhớ tới sáng nay hắn gọi Diệp Thiệu hai cuộc đều không có ai bắt máy, mà hiện giờ người kia lại không có ở nhà. Hắn đột nhiên cảm thấy có dự cảm không lành. Sự bồn chồn càng trở thêm dữ dội hơn, trái tim trong ngực như muốn nhảy ra ngoài.

Ngụy Bách Ngôn cất điện thoại vào túi quần. Do dự trong chốc lát bèn đứng lên tắt máy tính đi, ngay cả văn kiện trên bàn cũng không thu dọn đã đi tới cửa tắt đèn, mặc chiếc áo măng tô đi ngoài.

Khi ngang qua khu vực văn phòng, thư ký tóc húi cua ngẩng đầu nói: “Giám đốc Ngụy? Anh muốn đi đâu vậy?”

“Về nhà.”

“Về nhà? Bây giờ còn chưa đến 6 giờ.”

“Việc gấp. Hôm nay tan sớm.” Bước chân Ngụy Bách Ngôn gấp gáp, hắn bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời đi, không quay đầu lại.

Toàn bộ nhân viên bộ phận pháp lý nghe thế đều trợn mắt há mồm. Cái người tham công tiếc việc Ngụy Bách Ngôn thế mà lại tan sớm?

Khi Ngụy Bách Ngôn trở về nhà, trời đang mùa đông, nhưng người hắn lại toát mồ hôi. Tim hắn đập mạnh một cách khó hiểu, từng đợt tim đập nhanh. Ngụy Bách Ngôn tình nguyện tin rằng những điều hắn nghĩ chỉ là hắn nghĩ nhiều thôi, muốn thuyết phục bản thân mình rằng cứ chuyện bé xé ra to, nhưng tay hắn lại đang bán đứng suy nghĩ của hắn. Hắn lấy chìa khóa ra tra vài lần mới vào được ổ khóa, cuối cùng cũng mở được cửa, hắn vội vã lao vào.

Phòng khách trống trải, cả phòng im lặng đến dọa người. Cửa sổ sát đất không được đóng chặt, gió thôi mang theo mùi bùn đất từ bên ngoài vào làm chiếc rèm trắng tung bay đung đưa qua lại.

“Diệp Thiệu?”

Cổ họng Ngụy Bách Ngôn cuộn trào, hắn lấy lại chút hơi thở rồi bước vào phòng. Đi được vài bước, hắn loáng thoáng nhìn thấy qua ánh đèn mờ ảo, trên mặt đất có một bàn tay

Bước chân Ngụy Bách Ngôn loạng choạng.

Bốn phía im lặng đến kì lạ. Những ngón tay ấy hơi co lại, không có sức lực nào.

Ngụy Bách Ngôn bước nhanh vào phòng bật đèn lên.

Cảnh vật căn phòng dần dần hiện ra, Diệp Thiệu đang nằm trên nền nhà lạnh lẽo, cả người phờ phạc. Cậu cúi đầu, thân thể cuộn lại thành một quả bóng, sắc mặt trắng bệch như người chết, hai mắt nhắm chặt, không nói tiếng nào.

Cách tay Diệp Thiệu không xa, chiếc điện thoại nằm im thin thít tại đó, màn hình vỡ nát.

Hơi thở của Ngụy Bách Ngôn lộn xộn, hắn nhanh chóng bước tới, quỳ xuống sờ sờ người cậu. Cơ thể cậu nóng ran, tay hắn không khỏi co rút lại, những vẫn cố gắng lay động người trước mặt.

“Diệp Thiệu? Diệp Thiệu?”

Người trước mặt vẫn không nhúc nhích, cả người không có sinh khí.

“Diệp Thiệu, cậu không sao chứ? Cậu trả lời tôi đi?”

Diệp Thiệu không trả lời, Ngụy Bách Ngôn ép mình bình tĩnh lại, tay ấn vào nhân trung* Diệp Thiệu.

(*Nhân trung: là bộ phận nằm giữa mũi và miệng, chính là vị trí rãnh lõm từ môi lên đến mũi)

Cơ thể Diệp Thiệu cử động, nhưng Ngụy Bách Ngôn chưa kịp vui mừng thì hắn đã thấy Diệp Thiệu ho dữ dội. Sau khi ho khan, Diệp Thiệu gập thắt lưng lại, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt lấy một góc quần áo của Ngụy Bách Ngôn, dường như không thở nổi, miệng phát ra tiếng kêu “Hừ”. hai tay cứng ngắc đến nỗi khớp xương đều trở nên trắng bệch.

Ngụy Bách Ngôn bất lực, nghe Diệp Thiệu đang khó khăn nói gì, còn chưa kịp hiểu cậu nói gì Diệp Thiệu đã nhắm mắt lại, giống như phải chịu một nỗi đau đớn gì đó kinh khủng, cậu ôm lấy đầu gối, đầu đập vào cánh tay hắn hét lên:

“Aaaaaa—“

Tiếng kêu như xuyên thủng trái tim hắn, trong nháy mắt ruột gan Ngụy Bách Ngôn như bị người ta cắt ra thành từng khúc.

Diệp Thiệu từ trước đến nay đều luôn nhịn đau, hắn chưa bao giờ thấy Diệp Thiệu đau đến phát điên như vậy. Ngụy Bách Ngôn tưởng rằng Diệp Thiệu chỉ hôn mê do sốt, nhưng bộ dạng này của Diệp Thiệu cho hắn biết rằng hắn sai rồi. Hắn ôm Diệp Thiệu hỏi dồn dập:

“Em đau ở đâu? Nói cho tôi biết, em đau ở đâu?”

Diệp Thiệu như mất hết sức lực sau khi hét lên, cậu nằm trong lồng ngực Ngụy Bách Ngôn run rẩy như chiếc lá rơi trong gió mùa thu. Đầu óc cậu giờ không rõ ràng lắm, phát ra âm thanh đứt quãng, hơi thở bị ngắt quãng hết lần này đến lần khác, căn bản là không thể nói thành lời. Cả khuôn mặt xám xịt đến dọa người.

Đầu Ngụy Bách Ngôn như muốn vỡ ra vì căng thẳng. Hắn ôm lấy Diệp Thiệu, không quan tâm gì mà lao ra ngoài.

“Diệp Thiệu, tôi đưa em đi bệnh viện. Tôi đưa em đi bệnh viện ngay.”

Bầu trời bên ngoài tối đen đến đáng sợ, sắc trời u ám như sắp sụp đổ xuống bất cứ lúc nào. Sau khi lên xe, Ngụy Bách Ngôn đặt Diệp Thiệu nằm ghế sau rồi mình ngồi vào ghế lái, liều mạng lái xe đến bệnh viện. Diệp Thiệu thở hổn hển, mỗi lần thở đều vô cùng khó khăn, hai mắt choáng váng, như sắp ngất đi một lần nữa.

Ngụy Bách Ngôn liếc nhìn cậu, đôi mắt hắn gấp đến đỏ au, hắn quát: “Diệp Thiệu! Em tỉnh táo cho tôi. Đừng ngủ.”

“Bách Ngôn.”

“Tôi ở đây, tôi ở đây.”

Hơi thở Diệp Thiệu mong manh tưởng chừng như có thể đứt ngang bất cứ lúc nào. Nhưng cậu lại cứ hổn hển gọi: “Bách Ngôn, … anh, anh quay lại rồi?”

Ngụy Bách Ngôn không thể quay đầu nhìn cậu đành vội vã nói: “Đúng, tôi quay lại rồi đây.”

“Tôi đã nghĩ … anh không muốn gặp tôi…”

Nghe Diệp Thiệu nói, tay Ngụy Bách Ngôn run lên, chiếc xe bị lệch đường, bánh xe phát ra những tiếng động khó chịu và chói tai.

“Tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh…” Diệp Thiệu nói xen vào. Cậu tham lam hít một hơi, giống như con cá thiếu dưỡng khí sắp chết, tay nắm chặt lại, sắc mạnh xanh mét, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã.

“Đừng nói nữa, sắp tới bệnh viện rồi.” Ngụy Bách Ngôn không biết đang an ủi bản thân hay nên an ủi Diệp Thiệu, hắn nói: “Cậu sẽ không sao đâu.”

“Không, … nếu tôi không nói bây giờ, có thể sẽ không còn cơ hội nữa..”

Ngụy Bách Ngôn nghe xong lời này, trái tim hắn như rơi từ trên cao xuống, tan vỡ thành từng mảnh. Một nỗi sợ sâu thẳm trong hắn dâng lên.

Diệp Thiệu như cố gắng hết sức nhấc người ngồi dậy, nhìn Ngụy Bách Ngôn, từ trong cổ họng nói ra những lời dứt quãng:

“Bách Ngôn,.. những chuyện trước đây đều là tôi có lỗi, tôi không thể phủ nhận. Chỉ là … tôi chưa bao giờ ghét anh.”

Ngụy Bách Ngôn còn chưa kịp gặm nhấm ý nghĩa câu nói này, người nọ lại như thể đang cầu xin hắn, nói những lời khiến hắn vạn tiễn xuyên tâm:

“Anh có thể … đừng muốn tôi chết được không?”

Tiếng sấm bị bóp nghẹn nổ tung phía chân trời.

Chớp nhoáng, mưa rơi tí tách, như liều mạng đập vào xe.

Diệp Thiệu trả lại hắn nguyên vẹn những gì hắn đã nói với cậu.

Mặt Ngụy Bách Ngôn không còn một giọt máu. Tay hắn run rẩy dữ dội, lời nói của cậu trùng lặp với ký ức cũ của hắn, trở thành lưỡi dao sắc bén nhất đâm vào tim hắn khiến máu thịt nhầy nhụa, khiến hắn mờ mịt. Đầu lưỡi hắn chua xót kinh khủng, tim đau nhói. Hắn gieo gió gặt bão, lại không biết nên giải thích như thế nào.

Hắn cố gắng làm cho Diệp Thiệu nghĩ rằng hắn ghét cậu hết lần này đến lần khác. Hắn nên nói gì để Diệp Thiệu tin tưởng hắn một lần nữa đây?

“Tôi…..”

Ngụy Bách Ngôn muốn nói lại thôi, giọng nhỏ như muỗi kêu. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như vậy.

Sau khi nghe hắn nói câu đó, cơ thể cậu như mất đi sự chống đỡ, đầu cậu gục xuống, hôn mê bất tỉnh.

BMW lao đi như điên về hướng bệnh viện.

Bác sĩ đẩy Diệp Thiệu vào phòng cấp cứu, Ngụy Bách Ngôn một đường chạy theo xe đẩy. Người kia lặng lẽ nằm trên giường không còn biết gì, cả người không chút sinh khí. Cho đến khi Ngụy Bách Ngôn bị bắt đứng lại bên ngoài phòng cấp cứu, đèn đỏ bật sáng, Ngụy Bách Ngôn mới như bị rút đi xương cốt, cả người tiều tụy dựa vào tường.

Giống như một khối xác không có linh hồn.

– Hết chương 17 –

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện