Chú Nhỏ Bá Đạo, Trêu Chọc Ít Thôi

Làm sao cháu biết Tần Mặc?


trước sau

Advertisement
Chương 5: Làm sao cháu biết Tần Mặc?
Thật ra, An Quân cũng không biết mối liên hệ giữa Tần Mặc và hai người An Kiến Bang, An Kiến Dân, mọi thứ đều là sau khi cô trở thành sát thủ mới biết được chân tướng năm đó.
Nhưng mà, cô lại biết về cách làm người của Vệ Hàn Tước, với thế lực của anh ở Cẩm Đô, nếu anh muốn điều tra, sẽ không có chuyện gì là anh không điều tra ra được…
An Quân vừa muốn mở miệng nói chuyện thì thấy Vệ Hàn Tước bỗng nhiên đứng khỏi ghế salon, thân cao ước chừng 1m9 nhất thời khiến người ta cảm thấy như một ngọn núi lớn đèn nén, An Quân lời ra đến miệng lại nuốt vào.
“Lão nhị, lão tam, ngày hôm nay các anh ra khỏi An gia đi!”.
“Tước gia!”. An Kiến Bang và An Kiến Dân gần như kêu lên thất thanh.
Con ngươi lạnh lẽo của Vệ Hàn Tước chậm rãi quét về phía hai người, khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần hơi nghiêng, mắt phượng hơi nhướng, con ngươi rõ ràng là hơi cong, cười yếu ớt, nhưng lại mang theo sự lạnh lùng tàn nhẫn.
“Đừng để tôi tự tay điều tra chuyện này…”.
Sắc mặt của An Kiến Bang và An Kiến Dân trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.
Xong rồi!
Bọn họ biết Vệ Hàn Tước thế này là không tin lời bọn họ.
Nhưng mà, lúc này bọn họ làm thế nào cũng không dám nói xạo nửa lời, với thế lực của Vệ Hàn Tước ở Cẩm Đô, chuyện anh muốn biết, sẽ không có gì là không điều tra ra được…
Nếu thật sự để Vệ Hàn Tước đi điều tra, e rằng đến lúc đó không chỉ bảo bọn họ cút ra khỏi An gia đơn giản như vậy đâu!
Nếu không nể tình bọn họ là anh em…
Nghĩ đến đây, An Kiến Bang và An Kiến Dân mềm nhũn hai chân, dáng vẻ chật vật thất hồn lạc phách.
Vệ Hàn Tước giơ tay lên vuốt ve Tây trang, con ngươi thanh qúy lạnh lùng nhàn nhạt nhìn lướt qua An Thiến lúc này đang bất an lo lắng.
Cuối cùng dừng mắt trên người An Quân.
“Có thời gian thì đừng quên quản giáo cô em gái của cháu một chút, đừng để con bé trông ngu xuẩn như thế!”.
Cảm Thiến lập tức mặt xám như tro tàn…
An Quân khẽ nhếch môi, nhưng mà lại rất nhanh rũ mắt xuống, đè nén tất cả tâm tình trong đôi mắt trong trẻo kia.
“Vâng, chú
Advertisement
nhỏ!”.
“Cháu, đi ra đây!”. Vệ Hàn Tước hơi hếch cằm về phía An Quân.
Không đợi An Quân phản ứng kịp, Vệ Hàn Tước đã bước chân dài đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua đám người An Kiến Bang và An Kiến Dân, Vệ Hàn Tước dừng chân lại, giọng nói như băng như sương phủ lên đầu bọn họ: “Cho các người nửa ngày!”.
“Tước gia, nửa ngày quá ngăn, bọn tôi cũng không kịp…”. Thím hai hơi dừng âm thanh cầu xin oán trách lại, chỉ cảm thấy bị ánh mắt lạnh băng của Vệ Hàn Tước lướt qua như vậy, cảm giác mát lạnh lan tỏa từ bên trong khiến tim bà ta cũng run theo!
Ngay sau đó, mắt của Vệ Hàn Tước lại nhìn lên người An Quân vẫn còn đang ngây ngốc bên kia, cả người anh Tây trang thẳng tắp, áo khoác đen khoác trên vai, nhìn từ trên cao xuống, tôn quý mở miệng: “Đuổi theo!”.Ngôn Tình
An Quân hít sâu một hơi, lúc này mới cất bước đuổi theo.
“Tước gia!”. Cung Tuấn đã nhìn thấy Vệ Hàn Tước bước nhanh tới từ rất xa, vội vã nhảy xuống xe, thuận thế mở cửa xe ra.
Chẳng qua là, lúc ánh mắt liếc thấy An Quân ở phía sau Vệ Hàn Tước, Cung Tuấn sửng sốt, vẻ mặt mở mịt không hiểu đây là tình huống gì?!
Tước gia sao lại dẫn theo phụ nữ qua đây?
Lúc này An Quân đương nhiên không nhận biết được sự nghi ngờ trong mắt Cung Tuấn, cô đang cúi đầu suy nghĩ nguyên nhân Vệ Hàn Tước gọi mình ra vào lúc này…
Có phải anh đã nghi ngờ gì rồi không?
Vệ Hàn Tước không lên xe, mà là dựa lên thân xe, ánh mắt sắc bén như dao quét về phía An Quân: “Nói đi, làm sao cháu biết Tần Mặc?”.
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện