Chú Nhỏ Bá Đạo, Trêu Chọc Ít Thôi

Người đàn ông tóc màu bạc, hửm?


trước sau

Advertisement
Chương 3.1: Người đàn ông tóc màu bạc, hửm?
“Không sai, chú đã nói, không nhúng tay vào!”. Vệ Hàn Tước lạnh lùng nói, trước sau như một tích chữ như vàng.
An Quân nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng chỉnh tề, da thịt trắng nõn mịn màn thậm chí có thể nhìn thấy cả lông tơ thật nhỏ, đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ nhếch, xinh đẹp ngây ngất lòng người không nói nên lời.
Vệ Hàn Tước hơi nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy con nhóc trước mặt này hình như không giống với trước kia!
Mà lúc này, thím hai, thím ba của An gia, hai mắt đỏ bừng, hận không thể lập tức vọt tới trước mặt An Quân, xe rách cái miệng của con nhóc kia, nhưng mà, cuối cùng ngại cái uy của Vệ Hàn Tước, nên chỉ có thể trừng mắt tức giận nhìn An Quân, trong lòng bốc hỏa.
Mà hai người An Khả Nhân và An Khả Ái càng dùng vẻ mặt phẫn hận nhìn An Quân, nếu không phải vì cái tên chú nhỏ gọi là Tước gia đáng sợ kia đang ở đây, thì bây giờ bọn họ chắc chắn đã nhào tới cào xé An Quân đến mức máu me đầy mặt rồi!
“Quân Quân, cháu nói nhảm cái gì đấy?!”. An Kiến Bang nhíu mày, vẻ mặt uy nghiêm trừng mắt nhìn An Quân.
Chú ba An Kiến Dân ở bên cạnh chưa từng mở miệng mím môi một cái, cho dù luc này đã bị An Quần làm tức giận không nhẹ, nhưng mà vẫn nói cái giọng thấm thía trước sau như một đó.
“Quân Quân à, thật sự không phải là chú hai chú ba ép buộc cháu, chuyện hộ khẩu chỉ cần cháu chuyển tên cho chú và chú hai cháu là có thể giải quyết được, nếu cháu thật sự lo lắng lời nói của chúng ta, chúng ta có thể viết giấy cam kết, chờ đến lúc sau khi nhập được hộ khẩu, sẽ trả nhà lại cho cháu…”.
An Kiến Bang nghe vậy, vô thức muốn mở miệng phản bác, ông ta không chỉ muốn nhập hộ khẩu, mà còn phải có được biệt thự này, bảo ông ta trả lại, chắc chắn là không được!
Biệt thự này chỉ có thể là của ông ta!
Chẳng qua là, không đợi ông ta mở miệng thì đã bị An Kiến Dân hung hăng liếc mắt một cái, lúc này An Kiến Bang mới không cam lòng nuốt lời xuống bụng.
An Thiến vẫn im lặng không lên tiếng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía An Quân, thấy bầu không khí trong đại sảnh bỗng nhiên trở nên ngột ngạt, cô ta lập tức mím môi một cái không nói gì nữa.Ngôn Tình
Không biết vì sao, cô ta cảm thấy người chị này của mình đột nhiên trở nên rất xa lạ.
Thế mà lại mở miệng đuổi chú hai chú ba ra khỏi nhà?!
Người này tách biệt một trời một vực với cái kẻ ngu si móc tim móc phổi trước kia…
An Quân cúi đầu nhìn móng tay mình, móng tay mềm mại màu hống phấn càng nổi bật trên cánh tay nắng nõn của cô: “Chú hai, chú ba, cháu nhớ năm đó lúc các chú đén Cẩm Đô, chỉ nói là thuê nhà không tiện nên mới mượn ở một thời gian ngắn, hơn nữa, vừa rồi chú hai cũng có nói, các em trai em gái đều sắp lên đại học, cũng là đứa trẻ lớn rồi, cứ ở chung một chỗ như vậy, thật sự không tiện…”.
An Kiến Bang cắn răng, An Quân và An Thiến bây giờ đang học lớp 12, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy tháng sau là có thể lên đại học, đến lúc đó cũng ở ký túc xá đại học, cái biệt thự này cũng để không, có chỗ nào không tiện?!
Huống gì, cũng vì con cái đã lớn, cho nên bọn họ cũng muốn giải quyết gấp vấn đề nhà ở, còn nhập hộ khẩu nữa!
Nghĩ đến đây, An Kiến Bang chau mày, lạnh lùng nói: “Cháu và Thiến Thiến vẫn luôn trọ ở trường, có chỗ nào không tiện? Đứa nhỏ này, chúng ta cũng đều là người một nhà cả, hai chị em cháu không cha không mẹ, không phải là dựa vào những người chú này sao!”.
An Quân nghiêng đầu, ý cười trong đôi mắt tan đi, chỉ chừa lại trên mặt: “Hai chị em cháu dựa vào chú, quả thật không sai, chẳng qua là, chúng cháu từ đầu đến cuối chỉ dựa vào chú nhỏ, cũng không liên quan gì đến chú hai chú ba cả!”.
Vệ Hàn Tước co hai chân lại, nghiêng mặt đi, con ngươi đen kịt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện