Chú Nhỏ Bá Đạo, Trêu Chọc Ít Thôi

Lực mạnh, thấu, dứt khoát!


trước sau

Advertisement

Chương 25: Lực mạnh, thấu, dứt khoát!

“bang”

Một bi vào lỗ.

Hai người Lục Thất và Vệ Xuyến cùng mở to mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Bi …

Vậy mà bi…

Bay lên rồi?

Đụ má!

Một cú chọc kia thực sự quá nhanh, chỉ người quan sát trận đánh mới có thể thấy được khoảnh khắc kia, khả năng khống chế cây cơ tuyệt vời của An Quân.

Dường như trong lúc không để ý tất cả đều kết thúc…

Mà lúc hai người Lục Thất, Vệ Xuyến vô thức hồi tưởng lại, hình ảnh được tách ra, mỗi một cảnh đều làm lòng người sốc!

Trong nháy máy đó thời gian như bị kéo dài, đóng băng một cách kỳ lại, từng cảnh từng cảnh như một bộ phim quay chậm.

Đầu cán chạm bi chủ trong nháy mắt, bi chủ xoay tròn đột nhiên nhảy lên, lúc rơi xuống trong chop mắt chạm trúng bi…

Vào lỗ!

“An An, cậu quá trâu bò! Chết tiệt, đây là pha chọc bi trong truyền thuyết sao?” Lục Thất kích động hai mắt sáng bừng.

A a a, An An nhà ta lợi hại quá!

Thả tim, thả tim!

Hả?

Đây là An An nhà ta sao?

Lục Thất mặt mờ mịt trừng mắt nhìn, lập tức hưng phấn nhảy lên.

Được rồi, không cần để ý chi tiết này!

Ý cười của An Quân dạt dào, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời như trong suốt, như viên ngọc bích thượng hạng, khiến cho người ta không nhịn được muốn chạm vào.

“Muốn học không? Dạy cậu!”

“Được được!” Lục Thất vội vàng gật đầu như giã tỏi.

Lục Thất tưởng rằng An Quân nói “Dạy cậu” là sau này có thời gian sẽ dạy sai, không ngờ An Quân lại dạy ngay tại đây…

Lục Thất theo bản năng nhìn về phía Vệ Xuyến, quả nhiên Vệ Xuyến đang sầm mặt lại!

“Bang”

Một bi nữa vào lỗ!

“Học được chưa?”

Lục Thất kinh ngạc lắc dầu.

Lúc này An Quân cầm cây cơ, lại tìm góc độ, xoay người, ra cán!

“Bang”

Bi thứ ba vào lỗ!

Lục Thất tiếp tục mơ màng…

“Bang!”

Bi thứ tư vào lỗ!

Bi thứ năm vào lỗ!

….

Bi thứ sáu vào lỗ!

Tất cả bi đều được chọc vào lỗ!

“Học được chưa?” An Quân nghiêng đầu nhì về phía sau lưng Lục Thất, đôi mắt đẹp hơi nhíu lại.

___ sao cô cảm giác mười năm trước Lục Thất ngốc như vậy chứ?

“Ừ ừ, học xong rồi!” Lục Thất nhìn thấy rõ ràng trong mắt An Quân đang ghét bỏ, gật đầu không ngừng.

Cái này…

Cái này chỉ xem sao mà học được…

A a a….

“Muốn chọc ra bi nhảy cũng không phải dựa vào lực lớn, mà là lực thấu!”

“Thanh, sâu lại dài… giống như dùng búa đập đinh, có người đạp mạnh nhưng không vào được, có người nhìn rất thoải mái nhưng đinh lại vào được, cái này chính là lực mạnh, thấu, dứt khoát!”

___ lực mạnh, thấu, dứt khoát!

Vệ Xuyến thầm nhắc lại một lần nữa trong lòng mình, ngước mắt nhìn về phía An Quân, chỉ nghe thấy một tiếng vang…

Bi thứ bảy vào lỗ!

Trên bàn bi – a chỉ còn lại một bi___ bi đen số tám!

An Quân quay đầu đi, nháy mắt trái với Lục Thất một cái, “Xin chăm sóc nhiều hơn, bạn cùng bàn mới của tôi!”

An Quân vừa dứt lời, lúc Lục Thất còn đang há hốc mồm nhìn, lưu loát xoay người ra cán…

“Bang!”

Bi số tám vào lỗ!

Giết hết!

Vệ Xuyến bối rối trong gió…

Anh… anh bị một con nhóc… đánh bại!

Mẹ nó! Đùa gì vậy?

Vệ Xuyến mặt không cam lòng quay đầu nhìn về phía An Quân đang cong mắt cuwoif.

Nụ cười kia, như làm tan chảy băng tuyết mùa đông.

Ấm áp như thế, giống như ngay cả đầu ngón tay cũng cảm nhận được.

Vệ Xuyến đột nhiên sững sờ tại chỗ…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện