Chú Nhỏ Bá Đạo, Trêu Chọc Ít Thôi

Cô nhóc này thuận tay trái sao?


trước sau

Advertisement

Chương 24: Cô nhóc này thuận tay trái sao?

“Mẹ nó, Vệ thiếu, cậu cũng quá gian xảo đấy!” đến lúc Lục Thất thấy rõ hình trên bàn, lo lắng suýt chút nữa nhảy lên.

Vệ Xuyến một tay chống vào cây cơ, nghiêng đầu nhìn An Quân, mái tóc lưa thưa được tỉa mỏng đúng là phiền toái,che đi đôi mắt của anh, “Trùng hợp mà thôi!”

Trùng hợp cái đầu cậu ấy!

Lục Thất bị xa làm tức đến giậm chân, lại không làm gì được, không khỏi lo lắng nhìn An Quân.

Ngay từ lúc chơi, Vệ Xuyến giành được nhiều quyền đánh bóng, sau đó liên tục bỏ túi hai quả bóng, lúc chuẩn bị đánh quả thứ ba, những quả bóng ở bàn bị xáo trộn, tất cả những bi thuộc về An Quân gần như dán vào bi chủ, muốn đánh trúng vào lỗ, chính là chuyện không thể nào.

Bởi vì Vệ Xuyến phạm quy, quyền chọc bi thuộc về An Quân!

Vệ Xuyến này, lại có chút bản lĩnh.

Khóe miệng An Quân hơi cười nhẹ, sờ lên cán cây theo thói quen, nhìn lướt qua thế cục trên mặt bàn, lúc này mới tìm được đúng góc độ, ra cán!

Chỉ nghe “Bang” một tiếng, bi chủ bị An Quân chọc bỗng đi một đường xong uyển chuyển đụng phải một bi, sau đó là tiếng bi rơi vào lỗ.

“Hay!” Lục Thất đầy hưng phấn rống lên một tiếng, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh.

“Má, An An… Cầu vừa rồi của cậu là cầu xoáy sao? Quá lợi hại!” Lục Thất giật mình, vẻ mặt kích động.

Vệ Xuyến không khỏi hừ một tiếng___ Cầu xoáy mà thôi….

Nhưng Vệ Xuyến khinh thường thì khinh thường, với năng lực của rất chắc chắn, chí ít với cầu xoáy như vậy muốn đánh được, ít nhất phải luyện một năm rồi.

“Ha ha ha, Vệ thiếu, cậu xui xẻo rồi… An An, nhanh, đánh cho bảy bi cũng vào lỗ đi, xem cậu ta còn đắc ý thế nào nữa!”

Lục Thất nhớ tới lần đầu tiên mình đánh bi – a với Vệ Xuyến, bảy bi vào lỗ liên tiếp khiến Vệ Xuyến đến cơ hội sờ cán cũng không có, thế nhưng cũng chỉ có lần ấy…

Bởi vì từ đó về sau, bị đánh đến không thắng nổi vẫn luôn là Lục Thất…

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Lục Thất muốn khóc thầm.

An Quân cười nhẹ, con ngươi nửa cong, “Được, báo thù cho cậu!”

Vệ Xuyến nghe vậy, không khỏi hừ lạnh, “Khẩu khí lớn thật! Cũng không sợ cắn phải lưỡi à!”

Sở dĩ bi kia vừa vào lỗ cũng chỉ là một cầu xoáy!

Hơn nữa, bi kia cũng là bi duy nhất trên bàn có thể đánh được, tất cả bi tiếp theo đều bị cản, muốn chọc trúng cầu mình trừ khi là chọc bi chủ bay được…

An Quân không thèm để ý mỉm cười, ánh mắt lại rơi xuống mặt bàn, ngón tay vô thức vuốt ve cán cơ, hiển nhiên là đang tự hỏi góc độ chọc bi.

An Quân nhanh chóng lấy cơ đi đến bên kia bàn, ngay lúc cúi người xuống, tư thế của An Quân đã thay đổi….

Mà cây cơ ban đầu cầm bên tay phải bất ngờ đổi sang tay trái!

Lục Thất không khỏi mở to mắt nhìn___ tình huống gì đây?

Đổi tay rồi?

Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ An Quân thuận tay trái?

… Thuận tay trái!

Hả hả hả!

Thật hay giả?

Đôi mắt của Lục Thất suýt chút nữa lồi ra ngoài!

Trái tim kích động gần như muốn nhảy ra ngoài!

Đôi mắt Vệ Xuyến nhắm lại, tay ban đầu vuốt ve cây cơ dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn An Quân trước mắt, chậm rãi đứng thẳng eo.

Cho nên…

Cô nhóc này thuận tay trái sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện