Chú Nhỏ Bá Đạo, Trêu Chọc Ít Thôi

Chương 16.2 Con hứa sẽ không để An Quân ở lại trường


trước sau

Advertisement

Chương 16.2 Con hứa sẽ không để An Quân ở lại trường

An Kiến Dân nhìn thấy hành động của An Kiến Bang, ông ta chỉ há to miệng mà không nói gì.

"A lô ...à, cậu Tần, là tôi, An Kiến Bang!"

Một giọng nói niềm nở và cao quý vang lên, "Ồ, ông An à, ông tìm tôi có việc gì?"

An Kiến Bang hít một hơi thật sâu, nghĩ đến thái độ của Tần Mặc trước đây, ông ta cảm thấy như được khích lệ, "Thật ra ... cậu Tần ... Tước gia đã biết chúng tôi lén lút liên lạc với cậu, haizzz, đều tại đứa cháu gái lớn kia của tôi, không biết con nhóc chết tiết kia nhìn thấy cái gì ... "

“Vệ Hàn Tước biết rồi sao?!” Giọng nói của Tần Mặc đột nhiên trầm xuống, hơi thở lạnh lẽo khiến lòng người run rẩy.

An Kiến Bang cảm thấy sống lưng ớn lạnh, ông ta nuốt nước bọt, "Đúng ... Đúng vậy, Tước gia đã đuổi chúng tôi ra ngoài ... hiện giờ chúng tôi đang ở trên đường phố, không có chỗ ở ... cậu Tần, cậu có thể ... "

Tần Mặc hừ lạnh một tiếng, "Liên quan gì đến tôi, về sau đừng liên lạc với tôi nữa..."

Ngay sau đó, An Kiến Bang nghe thấy tiếng tút tút liên hồi trong điện thoại.

“Chết tiệt!” An Kiến Bang nắm chặt điện thoại chửi bới, “Tên khốn này qua cầu rút ván!”

Sắc mặt của An Kiến Dân trở nên ảm đạm, hiển nhiên đã nghĩ tới chuyện này.

Trong nhóm người đồng lứa ở Cẩm Đô, Tần Mặc là nhân vật duy nhất có thể đấu với Vệ Hàn Tước, chứ không phải là chàng thanh niên nhiệt tình với bọn họ nữa.

Người nào có ích với anh ta mới được đối xử tốt.

Nhưng một khi trở nên vô dụng, anh ra chính là Tần Mặc khiến cả Cẩm Đô sợ hãi!

An Khiến Dân vô cùng hối hận vì đã đồng ý hợp tác với Tần Mặc.

Nếu không, bây giờ biệt biệt thự vẫn đang đứng tên bọn họ, bọn họ cũng không cần lo lắng về vấn đề hộ khẩu ở Cẩm Đô.

Không giống như bây giờ ...

An Kiến Dân nhìn cảnh vật bẩn thỉu vừa lộn xộn cách đó không xa, ông ta cảm thấy hối hận muốn chết!

"Chết tiệt, đều tại con nhóc An Quân chết tiết kia..." An Kiến Bang nghiến răng lật danh bạ điện thoại, tìm số của con trai An Khả Bân.

Lúc này An Khả Bân đang ngồi chơi trong quán cà phê Internet cùng nhóm bạn thì chuông điện thoại vang lên, An Khả Bân giật mình, đang định chửi bới thì thấy đó là số điện thoại của An Kiến Bang, anh ta mất kiên nhẫn ấn nút nghe.

"A lô cha, sao cha lại gọi con vào lúc này? Con đang học trong thư viện!" An Khả Bân vừa cầm điếu thuốc vừa nghịch chuột, điện thoại thì kẹp giữa vai và tai.

Đám bạn xấu ở bên cạnh nén cười, nháy mắt ra hiệu với An Khả Bân — thư viện sao? !

Thậm chí thư viện ở hướng nào đám người này còn không biết, lại còn đến thư viện học bài? Quả thật rất nực cười.

“Khả Bân, con bé An Quân chết tiệt kia đuổi cha và chú ba con ra ngoài, con nhất định phải xử lý con nhóc chết tiệt kia, tốt nhất là để con bé đó không còn mặt mũi đi học!” An Kiến Bang tức giận nói, hận không thể khiến cho An Quân quỳ trước mặt mình...

Nhưng An Khả Bân lúc này hiển nhiên không để ý tới An Quân ...

"Cái gì? Mọi người bị cô ta đuổi ra ngoài?! Tại sao không xé xác con khốn An Quân đó ngay tại chỗ?!" An Khả Bân không thể tưởng tin tổi, chỉ bằng con nhóc An Quân kia thôi sao?

Ai cho cô ta lá gan đó!

"Con nhóc chết tiết kia nào có bản lĩnh đó, phải ... là chú nhỏ của con, chú nhỏ con đã đuổi chúng ta ra ngoài ... có điều, tất cả đều là lỗi của con nhóc chết tiệt kia ..." An Kiến Bang không dám oán tránh Vệ Hàn Tước, nên đành trút giận lên người An Quân.

Đương nhiên An Kiến Bang sẽ không nói chuyện của Tần Mặc cho An Khả Bân, ông ta chỉ nói chuyện sang tên biệt thự cho bọn họ, vậy mà An Quân lại từ chối, hơn nữa còn mở miệng đuổi bọn họ đi.

"Cha đừng lo lắng, chuyện này giao cho con, con hứa sẽ không để An Quân ở lại trường!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện