Chú Nhỏ Bá Đạo, Trêu Chọc Ít Thôi

Rất nhiều năm rồi không bị bắt nạt.


trước sau

Advertisement
Chương 1.2: Rất nhiều năm rồi không bị bắt nạt.
Đời trước, lúc An Quân biết An Thiến và Từ Thượng Minh có quan hệ mờ ám không rõ, cô còn đau khổ một khoảng thời gian, nhưng bây giờ chỉ còn lại có chán ghét!
“Không sai, đã chia tay!”. An Quân lặng lẽ rút tay về, sợ mình mà tiếp tục nói nữa thì sẽ không nhịn được đá văng An Thiến, lúc này mới dời trọng tâm câu chuyện: “Không phải em nói chú nhỏ tới sao? Chúng ta xuống dưới đi!”.
Vừa nhắc đến Vệ Hàn Tước, vẻ mặt An Thiến lập tức ngập tràn vui sướng, An Thiến vốn dĩ đã có dáng vẻ khéo léo, bây giờ niềm vui phơi bày hết trên khuôn mặt, lập tức cho người ta một cảm giác ngây thơ vô số tội, tuy trên mặt có xuất hiện một vài nốt mụn thanh xuân khiến sự xinh đẹp bị giảm bớt, nhưng vẫn khiến người ta sinh lòng yêu thích như cũ.
Chẳng qua là, trong đó không bao gồm An Quân…
Lúc này Vệ Hàn Tước đang ngồi trên ghế salon với vẻ mặt hờ hững, quanh năm thiết huyết sát phạt ở quân đội làm trên người anh luôn bao quanh một luồng khí kinh người, khiến người ta lo sợ.
Bây giờ tuy Vệ Hàn Tước không mặc quân trang, nhưng mà, mặc một bộ Tây trang chỉnh tề trên người lại cho người ta cảm giác quý phái và cấm dục, một khuôn mặt anh tuấn đẹp trai đến mức làm người ta nổi điên, nhưng không hề phá hỏng cái khí thế mạnh mẽ kinh người đó chút nào, ngược lại càng tăng thêm khí phách bề nghễ thiên hạ.
Thảo nào người ngoài vừa nhìn thấy Vệ Hàn Tước đều phải rất cung kính gọi một tiếng “Tước gia”!
Trong phòng khách đứng đầy người, nhìn từ cầu thang lầu hai, một màu đen dồn nén, cũng lặng ngắt như tờ.
“Chú nhỏ!”
An Quân và An Thiến người trước người sau gọi Vệ Hàn Tước một tiếng, rồi mới ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều cúi đầu lẳng lặng chờ Vệ Hàn Tước mở miệng.
An Quân cúi thấp đầu đứng ở đằng sau cùng, hoàn cảnh yên tĩnh khiến cô nhớ đến sự việc đã xảy ra bên trong đại sảnh này ở đời trước!Ngôn Tình
Chính trong cái đại sảnh này, chú hai, chú ba mượn việc đăng ký hộ khẩu cho mấy đứa trẻ đến trường, dời mục tiêu lên căn biệt thự do mình đứng tên, mà cũng bắt đầu từ lúc mất đi căn biệt thự này, cô đã từ từ mất đi tất cả…
“Lão nhị, lão tam! Chuyện lần trước hai người nói với tôi…”. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Vệ Hàn Tước vang lên, chú hai An Kiến Bang, chú ba An Kiến Dân, hai người vội vội vàng vàng ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Hàn Tước, khuôn mặt nịnh bợ lấy lòng.
Vệ Hàn Tước tuy đã từng là người của An gia, nhưng mà, từ 20 năm trước sau khi nhận làm con thừa tự cho ông cụ Vệ gia, Vệ Hàn Tước và An gia lập tức đi theo hai con đường hoàn toàn khác nhau.
Vệ Hàn Tước bây giờ là sự tồn tại đến cả Cẩm Đô cũng sợ hãi, anh nắm quyền chỉ huy bộ đội đặc chủng đơn vị số 4, năm ấy 28 tuổi đã lên quân hàm thượng tá, nói một câu cán cân quyền lực của Cẩm Đô cũng không ngoa, bất kể ai nhắc đến tên Vệ Hàn Tước đều sẽ toát lên một sự sợ hãi từ đáy lòng.
Mà An gia từ mười mấy năm trước đã bị thua, trở thành thân thích nghèo phải phụ thuộc vào Vệ Hàn Tước để làm tiền, cho nên, cả An gia đều khúm núm trước mặt Vệ Hàn Tước.
Nếu không có lời nói của Vệ Hàn Tước, e rằng người của An gia không được sống ấm no như hiện nay.
“Tước gia, vậy ý của cậu là?”. Chú hai An Kiến Bang vẻ mặt khẩn trương xoa xoa bàn tay.
Ánh mắt của Vệ Hàn Tước không nhanh không chậm đảo qua mọi người, làm như lơ đãng dừng lại trên người An Quân mấy giây, làm An Quân dựng cả tóc gáy, lưng cứng đờ.
Tới rồi!
“Tôi đã không còn là người nhà họ An rồi, chính các anh tự xem mà làm đi!”. Vệ Hàn Tước thu mắt, thản nhiên nói, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, có một áp lực khiến người ta cảm thấy bất an.
Quả nhiên!
An Quân nhíu mày, như thể trái tim nhảy lên thật cao cuối cùng cũng rơi xuống vậy…
Chuyện gì nên tới vẫn phải tới!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện