Chú Nhỏ Bá Đạo, Trêu Chọc Ít Thôi

Chương 14 Ngồi cùng bàn, lâu rồi không gặp


trước sau

Advertisement

Chương 14 Ngồi cùng bàn, lâu rồi không gặp

Sau khi viên bi thứ bảy chui vào trong lưới, An Quân giơ gậy nhìn về phía Lục Thất, đôi mắt trong veo dáng long lanh, làn da trắng nõn như thể bấm ra nước.

“Có muốn tôi nhường không?!” An Quân nheo mắt cười, bộ dạng giống như một con mèo đang thỏa mãn.

Lục Thất hừ lạnh một tiếng.

An Quân cười khúc khích, sau đó rồi cúi người...

Bốp một tiếng, bi đen số 8 lăn chạm vào bi cái, sau đó lăn vào túi.

“Mẹ kiếp, cô gái này thật là trâu bò, từ đầu đến cuối không để cho lão Thất ra tay!” Nam sinh mập mạp hưng phấn kêu lên, “Từ trước đến nay, lão Thất vẫn dùng thủ đoạn này để đối phó với Vệ thiếu, đúng là phong thủy luân chuyển .. "

Vệ Xuyến thờ ơ ngước mắt, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, "Cái gì? Chuyện này còn cần lặp lại một lần nữa sao?!”

Nam sinh béo trở nên cứng đờ, da đầu bỗng tê dại ...

Vệ thiếu thật đáng sợ!

Lúc này, nam sinh đẹp trai bên cạnh khẽ nhếch môi, "Vệ thiếu, cậu có để ý không? Tư thế chơi bóng của An Quân kia rất quen thuộc?”

Ánh mắt Vệ Xuyến tối sầm lại, "Đâu chỉ quen thuộc, đây đúng là lão Thất thứ hai, nhưng kỹ thuật thành thạo hơn lão Thất nhiều..."

Nam sinh mập trợn to hai mắt, "Vệ thiếu, chẳng lẽ cô gái kia là...thầy của lão Thất?”

Vệ Xuyến quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lướt qua đám người, cuối cùng rơi vào trên người cô gái, sau đó xoay người, bước xuống lầu.

Nam sinh béo và nam sinh đẹp trai vô thức nhìn nhau, sau đó vội vàng đuổi theo.

Lúc này, An Quân cười tủm tỉm chắp tay với Lúc Thất, "Cảm ơn, cảm ơn.”

Dù rất khiêm tốn nhưng đôi mắt kia không giấu được vẻ tự hào.

Thật tuyệt, cuối cùng cô cũng có thể thắng lão Thất một lần!

Ở kiếp trước, Lục Thất là người dạy bi-a cho An Quân, cho dù An Quân có cố gắng thế nào, cô vẫn chưa một lần đánh bại Lục Thất!

Cuối cùng cô có thể giành chiến thắng!

Cảm giác này quat thật rất sảng khoái! Ha ha ha ...

...

Lục Thất ngẩn người nhìn An Quân, không hiểu sao trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác thân thiết, cứ như hai người là bạn cũ đã quen biết nhau nhiều năm ...

"Cậu học từ ai vậy? Nếu có thời gian thì dạy tôi với..." Lục Thất cười ha hả nhìn An Quân, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười.

"Được, không thành vấn đề!"

Lúc An Quân đang nói chuyện vui vẻ với Lục Thất, cô nhìn thấy một người đang bước ra khỏi cửa hàng, người đàn ông đi phía trước rất cao ráo đẹp trai, không hiểu sao lại có chút quen mắt.

"Lão Thất!"

Thấy có người gọi tên mình, Lục Thất vô thức quay đầu nhìn lại, nhoẻn miệng cười, "Vệ thiếu, cậu muốn đi sao? Vậy.. tôi đây không tiễn cậu nữa..."

Nói xong, anh quay đầu tiếp tục trò chuyện với An Quân.

Vệ Xuyến: “...”

Mẹ nó, tôi đến đây để nói chuyện phiếm với cô gái kia được không?

Lúc nghe thấy tên Vệ Xuyến, An Quân liền hiểu tại sao cô lại cảm thấy người này rất quen, hóa ra đây chính là cháu trai của chú nhỏ Vệ Hàn Tước- Vệ Xuyến...

Đương nhiên, đối phương cũng là bạn cùng bàn mà cô chưa từng gặp mặt.

Đã gần một học kỳ, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh ta trong lớp, nhưng hôm nay cô lại đụng mặt anh ta!

“Lão Thất, cậu không định giới thiệu cho tôi sao?” Vệ Xuyến hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn An Quân.

Lục Thất nhíu mày, nghi ngờ nhìn Vệ Xuyến, vừa nghĩ tới cảnh An Quân chơi bi-a, anh liền hiểu ra.

"Ồ, đây là An Quân, học lớp 12-1 ..." Lục Thất nhìn An Quân, sau đó chỉ vào Vệ Xuyến, "Đây là Vệ Xuyến..."

Tuy nhiên, Lục Thất chưa kịp nói xong, An Quân đã cười nói: "Tôi biết..."

An Quân ngẩng đầu nhìn Vệ Xuyến, "Bạn cùng bàn, lâu rồi không gặp!"

Mọi người chết lặng ...

Bạn cùng bàn? !

Nà ní?!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện