Chú Nhỏ Bá Đạo, Trêu Chọc Ít Thôi

Chương 8 Mấy chiêu đó cô thạo hết rồi


trước sau

Advertisement
Chương 8 Mấy chiêu đó cô thạo hết rồi
“Chị… chị dám đánh tôi?!” An Khả Nhân không thể tin nhìn chằm chằm An Quân, đôi mắt đỏ bừng, tràn đầy lửa giận.
An Quân hơi cúi người xuống, gần đến mức An Khả Nhân có thể nhìn rõ hai mắt của cô!
Đôi mắt An Quân trong veo, sáng ngời, nhưng lại rất lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi.
"Ngoan ngoãn dọn ra khỏi đây, đừng gây chuyện với tôi!"
An Khả Nhân bị luồng khí lạnh trên người An Quân dọa sợ, trong nháy mắt, thậm chí cô ta còn cảm thấy An Quân muốn ... giết cô ta!
Vừa dứt lời, An Quân đứng thẳng người, sau đó đi về phòng của mình, bóng lưng gầy gò vẫn mang đến cho người ta một cảm giác uy lực và đáng sợ.
...
Vào lúc này, có hai bóng người đang đứng bên ngoài cửa sổ lớn, một chiếc Hummer màu đen đang đậu cách đó không xa.
Cung Tuấn ngạc nhiên nhìn An Quân đi lên lầu, anh ta không ngờ người hiền lành như An Quân lại có một mặt như vậy...
Nghĩ đến điều này, Cung Tuấn bất giác nhìn Vệ Hàn Tước.
Khuôn mặt điển trai như tạc, thờ ơ không một chút cảm xúc.
"Tước gia ..."
Cung Tuấn theo bản năng khẽ gọi một câu, vốn dĩ bọn họ đã đi rồi, thế nhưng Tước gia lại yêu cầu quay lại chỉ vì sợ cô An chịu thiệt.
Tuy nhiên, có vẻ như điều đó không còn cần thiết.
"Kiểm tra xem cô nhóc kia đã tiếp xúc với những ai trong thời gian này?"
“Vâng thưa Tước gia!” Cung Tuấn gật đầu.
Vệ Hàn Tước nhìn theo hướng An Quân rời đi, sau đó xoay người rời khỏi.Ngôn Tình
...
Lúc này, thím hai đang chửi bới An Quân bằng những câu khó nghe nhất, nếu An Kiến Bang không ngăn lại, chỉ sợ thím hai đã lao lên phòng của An Quân.
"Được rồi, náo loạn đủ chưa ?! Mau thu dọn đồ đạc đi!" An Kiến Bang nghiến răng nghiến lợi nói, phòng khách vốn lộn xộn bỗng nhiên im lặng.
"Kiến Bang, chẳng lẽ chúng ta cứ để yên như vậy sao ?! Chẳng lẽ lại bỏ qua cho con nhóc chết tiệt kia sao !?" Thím hai không cam lòng lau mặt một cái, căm hận nói.
Đôi mắt của An Kiến Bang xẹt qua một tia tàn nhẫn, "Đừng lo lắng, tôi sẽ không tha cho con nhóc chết tiệt đó!”
Theo quan điểm của An Kiến Bang, một mình An Quân không đáng sợ, điểu khiến ông ta kiêng kị nhất chính là Tước gia!
Tuy nhiên, Tước gia chỉ có thể bảo vệ con nhóc kia một chốc một lát, không thể bảo vệ được cả đời! Con trai cả An Khả Bân và con nhóc kia học cùng trước, muốn đối phó với con bé đó cũng không khó!
...
Lúc này An Quân đang thu dọn cặp sách đi học, cô hoàn toàn làm lơ những lời chửi mắng trong trường.
Cô lại rất mong chờ bọn thím hai sẽ tìm cô tính sổ, bởi vì mấy chiêu đó cô thạo hết rồi!
Cô có trăm ngàn cách khiến đối phương không gượng dậy được!
Tuy nhiên, dưới lầu chỉ ồn ào một lúc rồi dừng lại, chỉ còn tiếng dọn nhà.
An Quân cũng không lo chú hay và chú ba sẽ mang một số thứ không nên mang đi, nếu bọn họ nông cạn như vậy, chú nhỏ của cô ra tay chỉnh đốn bọn họ càng dễ dàng!
An Quân đang tập trung thu dọn sách vở, hiện giờ cô đã trở về mười năm trước, cô đương nhiên muốn làm chuyện nên làm!
Đối với nữ hoàng sát thủ mười năm sau mà nói, điều khiến cô ấy hối hận chính là năm đó cô đã đỗ vào trường đại học Cẩm Đô nhưng lại bỏ học đi làm để cho An Thiến đi học.
An Quân liếc nhìn tờ lịch trên bàn, trên đó có viết một dòng chữ màu đỏ - còn ba mươi tám ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện