Chú Nhỏ Bá Đạo, Trêu Chọc Ít Thôi

Chương 7 Người không có mặt mũi đứng ở chỗ này là một người khác


trước sau

Advertisement
Chương 7 Người không có mặt mũi đứng ở chỗ này là một người khác
An Quân nhìn theo chiếc xe Hummer màu đen đang đi xa, lúc này mới dám thở phào một hơi.
Không thể không nói, đối mặt với một đại thần như Vệ Hàn Tước quả thực rất căng thẳng, nếu không cẩn thận có thể bị đại thần bắn ra bã ...
Nhưng An Quân lại không sợ chút nào, cô có thể ung dung vứt bỏ thân phận này, trở về làm nữ hoàng sát thủ của mình...
...
Lúc An Quân về biệt thự, An gia đã loạn hết cả lên.
Tuy biệt thự này do An Quân đứng tên, nhưng nhà chú hai và chú ba đã coi đây là nhà của mình.
Ngoại trừ phòng của An Quân và An Thiến, khắp nơi đều là đồ đạc của bọn họ.
Nếu có dọn đồ đi cũng chỉ có bọn họ bận rộn!
Lúc này An Thiến đang bận rộn dọn đồ, lúc thấy An Quân đứng ở phòng khách, sắc mặt cô ta đột nhiên trầm xuống.
An Khả Nhân đang khiêng một hòm lớn chứa toàn bộ quần áo của cô ta cùng với An Thiến, An Thiến bất thình lình dừng lại, An Khả Nhân tiếp tục đi về phía trước, chiếc hòm bất ngờ đập vào eo An Thiến, An Thiến bị đau hô lên một tiếng, theo bản năng thả tay ra.
“Đùng” một tiếng, chiếc hòm rơi mạnh xuống đất, quần áo bên trong văng tung tóe ra ngoài, An Khả Nhân nằm đè lên chiếc hòm, tức giận trừng An Thiến, "Chị Thiến Thiến, chị làm gì vậy?”
An Thiến chịu tiến lên đỡ An Khả Nhân, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía An Quân, lạnh lùng nói, "Chị thấy chị cả về..."
Nghe thấy An Quân về, An Khả Nhân không quan tâm đến đống quần áo vương vãi trên đất, cô ta nhanh đứng dậy, giận dữ nói, "An Quân, chị vẫn còn mặt mũi quay về sao?”
An Quân nhét hai tay vào túi quần, đôi mắt lướt qua An Khả Nhân đang vịn lan can, cô nhếch môi cười, “Đây là nhà tôi, bất động sản đứng tên tôi, người không có mặt mũi đứng ở chỗ này là một người khác!”
Nghe vậy, An Thiến vô thức chặt hai tay, cảm thấy lời nói vừa rồi giống như đang nói cô ta...
“Tôi ... tôi xé miệng của chị!” An Khả Nhân tức giận xắn tay áo, hung hăng đi về phía An Quân.Ngôn Tình
Tuy tên của An Khả Nhân có nghĩ là động lòng người, nhưng con người cô ta khác xa cái tên, bởi vì nặng tận 75kg nên thoạt nhìn rất to con, lúc đứng trước mặt An Quân quả thật rất giống cường hào.
“Đồ vong ân phụ nghĩa, uổng công cha mẹ tôi đối với tốt với chị… tôi nhất định phải cào nát mặt chị ra!” An Khả Nhân ghen tị với nhan sắc của An Quân, vẻ đẹp của cô khác hẳn với người nhà họ An, nhất là làn da trắng nõn như sứ khiến cô ta hận không thể cào rách gương mặt ấy!
Thật ra An Khả Nhân không phải là người duy nhất có suy nghĩ như vậy, An Thiến nhìn gương mặt động lòng người của An Quân, trong lòng cũng lóe lên sự mong đợi, cô ta cũng muốn nhìn thấy cảnh An Quân bị cào rách mặt..
Nếu khuôn mặt này không còn, anh Thượng Minh sẽ không bao giờ nhìn An Quân nữa!
Tuy An Khả Nhân nhỏ hơn An Quân hai tuổi, nhưng lại rất to con, sức lực cũng lớn, vì vậy nên không có ai tiến lên ngăn cản!
An Quân lạnh lùng nhìn An Khả Nhân đang hùng hổ xông vào, hai tay vẫn nhét trong túi quần, cô nhấc chân đá vào thắt lưng An Khả Nhân, An Khả Nhân hét lên một tiếng rồi ngã ngào xuống đất.
Lúc này, không khí như dừng lại, mọi người ngây người nhìn hình ảnh đang xảy ra trước mắt....

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện