Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Thế Giới Quan Của Bạo Quân


trước sau

Advertisement
Cố Bình An khiêu khích Mục Lăng, dĩ nhiên không phải là lần đầu tiên, nhưng không có lần nào khiến Mục Lăng nổi giận như lần này.

Cố Bình An nói, hắn là một cọng cỏ, tương lai là cô vứt bỏ hắn, không phải là hắn vứt bỏ cô, dĩ nhiên khiêu khích như vậy, nhường giày rách cho người phụ nữ khác, cô đến cùng là lấy dũng khí từ đâu?

Con mắt Mục Lăng tràn đầy lửa giận, rồi lại không phát tác, nhìn chằm chằm Cố Bình An, dường như muốn nhìn xem một chút Cố Bình An đến cùng lấy dũng khí ở đâu mà dám kiên trì khiến cho một đầu lão hổ tức giận, nhưng mà, Cố Bình An không chú ý chút nào, cũng rất có dũng khí, từ đầu đến cuối đều không có thỏa hiệp qua.

"Cố Bình An, em nhớ kỹ cho anh lời nói ngày hôm nay, trái lại anh muốn nhìn xem một chút, cuối cùng ai sẽ yêu ai, ai sẽ vứt bỏ ai." Mục Lăng lạnh giọng, hắn nhìn cổ Cố Bình An, thiếu một chút nữa là kích động vặn gãy cổ Cố Bình An rồi, cô bé này có khí phách như vậy, hắn thật muốn nhìn xem, cô đến cùng là có mấy phần kiên trì.

Mục Lăng hắn muốn một người phụ nữ yêu mình, dễ như ăn cháo.

Hắn nhất định sẽ làm cho Cố Bình An yêu hắn, nếu không, hắn sẽ theo Cố Bình An lấy họ Cố!

Trong lòng Cố Bình An thật ra có chút sợ sệt, cũng không phải là lần đầu tiên thấy Mục Lăng nổi giận, nhưng lại là lần đầu tiên thấy dáng vẻ của hắn u ám đến như thế, cô có thể phán đoán từ trong hơi thở của Mục Lăng đến tột cùng là muốn đánh cô cỡ nào.

Một câu nói này của cô, thực sự cũng có một chút muốn ăn đòn, cô thừa nhận, chỉ là, cơn giận này không ra không vui.

Nếu Mục Lăng cũng nghe được, vậy thì không cần gì phải che dấu.

"Mục Lăng, không lẽ anh lại ngây thơ cho rằng tôi sẽ yêu anh hả?"

"Tôi thấy anh có cuộc sống quá tốt nên đã trở nên quá ngốc quá ngây thơ rồi."

Mục Lăng bóp cổ cô một cách tàn nhẫn, giọng như ma quỷ, "Cố Bình An, anh đảm bảo với em, em chắc chắn sẽ yêu anh."

"Tự luyến." Cố Bình An quật cường nhìn hắn, cô yêu Dương Sâm, tuy rằng Dương Sâm tổn thương lòng cô, nói lời hơi khó nghe một chút, nhưng cô vẫn như cũ rất yêu Dương
Advertisement
Sâm, ngay từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Dương Sâm thì đã biết mình thích hắn, vẫn luôn theo đuổi hắn, dù cho hắn vẫn không trả lời, cuối cùng cũng vô cùng ầm ĩ khó coi.

Cô thích cũng là loại đàn ông dịu dàng giống như Dương Sâm, chắc chắn sẽ không phải là một bạo quân như Mục Lăng.

"Nếu như anh không phải là Mục Lăng, không có gia thế hiển hách, anh nghĩ anh có thể giữ lại được mấy người phụ nữ? Anh là Trương Quốc Vinh hay là Kim Thành Vũ mà muốn người phụ nữ nào cũng yêu anh, nếu không phải xuất thân của anh, phụ nữ bên cạnh anh đã sớm một cước đá anh, ngoại trừ tiền, anh không có thứ gì cả, nói thật, tôi cảm thấy anh rất đáng thương." Cố Bình An cảm thấy hôm nay là tháng ngày liều mạng của cô, cho nên cô luôn luôn khiêu khích Mục Lăng.

"Cố Bình An, em câm miệng cho anh!" Mục Lăng nổi giận hét lên một tiếng, nắm đấm tàn nhẫn mà đấm vào bên cạnh tai Cố Bình An, cô vốn cho rằng, hắn sẽ một quyền đánh cô, không nghĩ tới đánh vào bên cạnh tai, bởi vậy, Cố Bình An càng không sợ, anh đúng là thực sự đánh a, "Mục tiên sinh, anh đừng thẹn quá thành giận a, khó coi lắm, như vậy sẽ không đẹp trai, dáng vẻ nổi giận như vậy, xấu quá."

Mục Lăng giận, dương tay súyt chút nữa tát cho Cố Bình An một cái, nhưng mà nhìn thấy Cố Bình An dương cằm lên, kiêu ngạo mà nhìn hắn, một cái tát này không đánh nữa, cảm giác bị ánh mắt tinh khiết của Cố Bình An nhìn, hắn lại không xuống tay được.

Ni mã!! Này không khoa học.

Ở trong thế giới của Mục Lăng, không có phân chia nam nữ, cái gì mà đàn ông không đánh đàn bà, ưu tiên phụ nữ, ở trong thế giới Mục Lăng, đây là không tồn tại, hắn đánh một người, chỉ là vì người đó muốn ăn đòn, cũng sẽ không bởi vì người đó là phụ nữ mà không đánh.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện