Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Tổng Giám Đốc Ngông Cuồng Tàn Khốc


trước sau

Advertisement
“Chị chưa từng không thích em.” Chưa bao giờ là không thích con bé.

Chỉ là ghen ghét và hâm mộ.

Ghen ghét nó có mẹ yêu thương, hâm mộ nó có mẹ yêu thương, chỉ như vậy mà thôi.

“Chị.” Đột nhiên Cố Doanh Doanh ôm lấy cô, “Anh rể tương lai chắc chắn sẽ yêu chị.”

“Chắc chắn!”

Đó là cần thiết a, nếu không phải như vậy, cô làm sao có thể trả thù được hắn đây.

Thật ra, cũng không nhiều thù hận lắm, chỉ là nghẹn một hơi ở trong lòng, không xả ra được thì khó chịu.

Nhà lớn Mục gia.

Con cái của Mục gia thật sự là nhiều vô cùng, Mục lão thái gia sinh một đứa con trai, ba đứa con gái, ba của Mục Lăng là trưởng tử, Mục Lăng là người thừa kế danh chính ngôn thuận, ba người con gái đều gả ra ngoài, cũng là liên hôn gia tộc. Mục lão thái gia có ba anh em, ba anh em cũng có con gái, tạo thành một gia tộc khổng lồ.

Lão thái gia chỉ có một em trai còn sống, Mục Lăng phải gọi là ông chú ba, Mục Phàm là con trai duy nhất của bác cả trong dòng họ, nên rất được quý trọng, chỉ nhỏ hơn Mục Lăng một tuổi, mặt khác dòng bên còn có năm người anh em họ, chị em họ thì càng không ít, mỗi lần gia tộc tụ hội, Mục Lăng đều rất khó chịu, ba mẹ Mục Lăng đã qua đời từ rất sớm, cô ba ở nước ngoài định cư, cô hai thì làm việc ở hội nghị hiệp thương chính trị, cô cả gả cho Từ gia, trừ cô ba ra, cô hai và cô cả cũng nhìn chằm chằm vào sản nghiệp trong nhà, mỗi người ai cũng cảm thấy phải lấy một phần, đặc biệt là anh em của lão thái gia, bọn họ cảm thấy mình có nhiều cống hiến đối với Mục gia, từ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dốc sức làm mấy chục năm, đánh hạ một mảnh giang sơn không lý do liền truyền cho lão đại toàn gia.

Quan hệ bên trong Mục gia tương đối phức tạp, thậm chí Mục Lăng chém dưa xắt rau giận chém một nhóm người, vẫn như cũ là con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, từ trên xuống dưới còn quá nhiều quyền lợi vướng mắt, không thể lập tức làm rõ.

Ngoại trừ Mục Lăng ra thì Mục Phàm ở ngoài cũng là một người có chút tài hoa, đã đảm nhiệm chức vị quan trọng ở xí nghiệp Mục thị, bây giờ bị người đánh vào bệnh viện, hơn nữa xương sườn bị gãy một cái, thiếu chút nữa mất mạng, những người khác ở Mục gia sao có thể bỏ qua như vậy.

“Nói đủ chưa?” Mục Lăng ngồi ở trên ghế sofa, nghe một đám cô dì chú bác bảy lưỡi tám miệng quở trách, hắn bắt chéo hai chân, thái độ vô cùng ngông cuồng mà nhìn bọn họ, “Cho nên? Người là do tôi đánh, muốn thế nào đây?”

Câu nói kia, đặc biệt muốn ăn đòn.

Ông chú ba không có nhúng tay vào chuyện này, Mục Phàm cũng coi như là trưởng tôn của ông, nhưng ông chẳng muốn quản, giờ đang ở đảo Tần Hoàng nhàn nhã dưỡng lão, những người tới đều là một số chú bác.

Bác cả Mục Nguyên Bằng, bác hai Mục Nguyên Lễ, chú ba Mục Nguyên Phong.

Cô cả Mục Lệ Hoa, cô hai Mục Lệ Ảnh.

Còn có một đám anh em họ.

Phòng khách Mục gia có hơn hai mươi người, tất cả đều là người của Mục gia, trong lòng Mục Lăng vô số lần gào thét, vì sao năm đó kế hoạch hóa gia đình không thi hành sớm một chút, đỡ cho hắn phải chém từng người từng người một.

Khi hắn còn nhỏ, mỗi lần mở hội nghị gia tộc, người khác không để ý.

Hiện giờ lớn, hắn vẫn như cũ cảm thấy…… Mục gia sinh quá nhiều người.

Gia tộc khổng lồ, chuyện lặt vặt cũng nhiều, Mục Lăng cũng rất bực bội.

“Đây là cái thái độ gì hả? Cậu đánh Mục Phàm đến nhập viện? Cậu còn hỏi chúng tôi muốn sao?”

“Các người tìm tôi hỏi tội, tôi hỏi các người muốn thế nào đây, không phải sao?” Mục Lăng buông tay, tư thái nhàn nhã, ngạo mạn vô lễ, quả thực chính là một tổng tài đại nhân ngang ngược tàn khốc, “Bác muốn hỏi tôi, vậy được, tôi đánh cậu ta, bác dám đánh lại tôi sao?”

Thứ đồ gì đây, dám đến hỏi tội hắn, đúng là chán sống, chỉ cần một quyền của hắn là có thể đi gặp ba hắn rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện