Chồng Ma Của Em

Không cho phép em nghĩ đến người đàn ông khác


trước sau

Advertisement


Tôi không muốn trải nghiệm cái việc thần kỳ mà anh ta nói một chút nào, nhưng tôi không có quyền phát ngôn và cũng không có quyền kháng nghị, anh ta ôm chặt lấy vai tôi, trước mắt tôi xuất hiện một mũi nhọn màu trắng, nó vô cùng chói mắt, tôi đành phải nhắm mắt lại, cảm giác cả không gian đều bị bóp méo.

Đợi đến khi tôi mở mắt ra, tôi đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ, có núi, sông, cỏ cây, trên cây có con chim, tôi hoang mang: “Đây là đâu?

Lão Quỷ và Triệu Hiểu thì sao? Không phải chúng ta đang ở trong biệt thự sao? Sao lại đến nơi này rồi? Tại sao tôi luôn cảm thấy cảnh tượng trước mặt mình rất quen thuộc nhỉ?”

Lãnh Mạch đứng bên cạnh tôi, vẻ mặt bình thản: “Chúng ta đang ở trong bức tranh”

“Trong tranh?” Mắt tôi tròn xoe: “Ý anh là bây giờ chúng ta đang ở trong bức tranh mà vừa nãy chúng ta nhìn thấy sao?”

Anh ta gật đầu.


Cho nên việc thần kỳ mà anh ta nói chính là chỉ cái này sao? Trời ơi! Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ! Tùy ý có thể bước vào một bức tranh, không phải tôi cảm thấy ngạc nhiên, mà cảm thấy thực sự khủng khiếp!

“Em nghĩ nhiều rồi” Lãnh Mạch kịp thời cắt đứt suy nghĩ của tôi: “Nếu như chỉ là một bức tranh đơn giản, người tài giỏi cỡ nào cũng không thể vào được bức tranh, sở dĩ bây giờ chúng ta có thể đứng ở đây là vì nó vốn không phải một bức tranh, em hiểu không?”

Hóa ra là như vậy, tôi nghĩ nếu như sau này có thể tùy ý bước vào trong tranh, vậy thì không phải tôi chỉ cần mua một tấm áp phích của nam thần Đặng Siêu là có thể bước vào và ôm anh ấy sao? Aaa, thật đáng tiếc…

Em đang nghĩ gì vậy” Lãnh Mạch kéo.

người tôi, ánh mắt không có một chút dịu dàng nào: “Vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, không phải là em đang nghĩ đến việc đi vào bức tranh kia làm chuyện đó với người đàn ông nào đó đấy chứ?”

Khụ! Mặt tôi đỏ lên, mặc dù tôi vẫn chưa nghĩ đến cái mức độ mà anh ta nói, nhưng tôi cũng là đang nghĩ đến người đàn ông khác và bị một người đàn ông phát hiện ra, tôi cảm thấy rất xấu hổ, vội vàng chuyển đề tài: “Chúng ta đến đây là để phá hủy ngọn núi kia đúng không? Ngọn núi đó chính là bài vị của con ma nhỏ đúng không?”

“Người phụ nữ chết tiệt” Lãnh Mạch khó chịu hừ lạnh hai tiếng.

Tôi làm như không nghe thấy, mặc dù tôi và Lãnh Mạch không có mối quan hệ rất thân mật, nhưng lòng chiếm hữu của đàn ông luôn là một câu đố chưa được giải đáp, ai mà biết được khi nào sẽ lên cơn chứ, để đề phòng anh ta đánh tôi, tôi vội vàng chạy lên phía trước.

Không thể không nói, nếu như không tính đây là nơi mà con ma nhỏ kia bày bố trận pháp, thì cảnh vật thực sự rất đẹp, có tiết chim hương hoa, chỉ có điều chim không bay, hoa không động đậy, cảm giác có gió thổi qua má, nhưng cỏ trên mặt đất vẫn đứng yên bất động, thay vì nói mọi thứ là giả thì đúng hơn là đều đã chết, chết rồi….nghĩ ngợi một lúc, tôi sởn hết gai gà gai ốc lên, nó thật sự đáng sợ.

Lãnh Mạch nhanh chóng đi theo sau tôi, tôi đi đến trước tảng đá có dòng nước chảy, nhìn vào tảng đá có hình dạng bia mộ này tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Chúng †a đã bước vào trong bức tranh này được một lúc rồi, nhưng tại sao con ma nhỏ kia vẫn chưa đến ngăn cản chúng †a? Theo lý mà nói chúng ta phá hủy bia mộ của nó thì nó sẽ chết, nếu như tảng đá này thực sự là bia mộ của nó, vậy tại sao nó không đến bảo vệ bia mộ của mình?”

Lãnh Mạch nhìn về một nơi xa xôi nào đó, giọng điệu châm biếm: “E rằng không phải không đến, mà là đã dọn sẵn đường chờ đợi chúng ta”


Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng anh ta, chỉ có một bầu trời không có mặt trời không có mây, chẳng có gì hết, tôi tò mò hỏi anh ta: “Anh đang nhìn cái gì vậy?

Anh ta không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi mà lại nói: “Chúng ta đi dỡ tảng đá đó xuống”

*Á?” Tôi nhìn vào tảng đá rắn chắc đó, mắt giật liên tục: “Anh đùa tôi à! Anh để tôi một mình đi di chuyển tảng đá đó sao? Cho dù có mười tráng sĩ khỏe mạnh hơn anh ở đây thì cũng không thể di chuyển được tảng đá đó biết không?”

“Bảo em đi thì em cứ đi, nói nhiều thế để làm gì!” Anh ta gầm gừ với tôi “Hung dữ cái gì chứ!” Không hiểu ra làm sao, tôi cũng đâu có chọc giận anh ta!

“Chuyển thì chuyển Tôi giận dữ bước một bước lớn leo lên bế bơi, anh ta đúng thật là, một tảng đá lớn như vậy lại bất tôi đi chuyển, chuyển cái con khỉ ấy!

Anh ta không thể luôn đòi hỏi người khác phải có năng lực như anh ta!

Tôi bước xuống bể bơi, bởi vì đang giận Lãnh Mạch, tôi đi đến chỗ nước sâu đến đầu gối để đến chỗ tảng đá kia, tôi dùng lực ôm chặt lấy tảng đá và cố gắng hết sức để di chuyển nó, Sao có thể xê dịch được nó chứ! Đồ khốn Lãnh Mạch! Vô duyên vô cớ coi tôi là nơi trút giận! Vô duyên vô cớ hung dữ với tôi!

Trong lúc tôi đang phàn nàn, hai mắt cá chân của tôi đột nhiên bị thứ gì đó bám chặt, tôi không biết từ khi nào lại có một cái bóng đen dài xuất hiện ở dưới nước, trông nó giống như một con…răn!

“Aaal” Răn là một con vật mà cô gái nào cũng sợ, tôi hét lên, chân khẽ trượt một cái, con răn kia quấn chặt lấy chân tôi rồi kéo tôi xuống nước, tôi uống rất nhiều nước và cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước, hét tên của Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch!”

Giây tiếp theo tôi lại bị kéo xuống nước, ngụp lên ngụp xuống uống không biết bao nhiêu là nước, tại sao Lãnh Mạch lại không đến cứu tôi? Không lẽ là do lúc nãy tôi tức.

giận với anh ta sao? Lẽ nào là do lúc bấy tôi nghĩ đến người đàn ông khác sao?

Mẹ kiếp! Lãnh Mạch chính là một tên khốn bất khả chiến bại!


Mặc dù nước trong bể không sâu, nhưng tôi hoàn toàn bị kéo xuống nước, mắt, mũi, tai và khoang ngực của tôi đã bị tràn vào rất nhiều nước, tôi sắp không thở được nữa rồi, cũng dần dần cảm thấy tuyệt vọng, Lãnh Mạch là người thế nào, anh ta có thế cứu tôi một lần, có lẽ là do tâm trạng tốt, nó không đồng nghĩa với việc sau này cũng sẽ cứu tôi, nói trắng ra tôi và anh ta chỉ là những người qua đường, không phải sao?

Nước mắt lăn dài trên khóe mắt tôi và rơi xuống hòa vào dòng nước.

Tôi đột nhiên cảm thấy nước đang lạnh dần lên, và đột nhiên không có nước chảy vào mũi và miệng của tôi nữa, tôi ngã xuống đáy bể, đập một tiếng rất mạnh và ngồi dưới đáy, mông tôi sắp vỡ thành mấy mảnh rồi…không đúng! Đều là nước tại sao lại phát ra âm thanh lớn như vậy được?

Tôi mở mắt ra theo bản năng, ở đây làm gì có nước và tôi cũng đâu có chìm trong nước, đây rõ ràng là một cái hồ băng mài! Tôi đang ngồi trên băng, cho nên mới đau như vậy, Lãnh Mạch đã đóng băng toàn bộ nước ở trong bể rồi, chỉ có chỗ mà tôi ngồi lộ ra một khoảng trống, anh ta đứng ở bên ngoài, cao cao tại thượng khoanh tay đứng nhìn tôi, vẻ mặt cười như không cười: “Có phải là rất kích thích không?”

“Mẹ ki Lúc này tôi thực sự không thể kiềm chế được lửa giận nữa rồi!

“Tên Lãnh Mạch kia có phải anh cố tình trêu chọc tôi phải không!” Tôi đùng đùng nhảy lên đi đánh anh ta, tôi vừa mới đứng dậy nhưng do mặt băng quá trơn, tôi không thể đứng vững, rầm một tiếng, tôi lại ngã sõng soài trên băng, đau chết mất, tôi đau đến mức chảy nước mắt, Lãnh Mạch đứng đó cười lớn, một chút hành động thương hoa tiếc ngọc cũng không có, tôi vừa đau vừa giận lại vừa tủi thân, không kiềm chế được mà bắt đầu khóc: “Lãnh Mạch khốn kiếp! Anh chỉ biết bắt nạt tôi thôi! Trêu tôi rất vui phải không! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa đồ khốn!

Anh ta vẫn đứng cười, tôi tức đến nỗi muốn nôn hết tim phổi ra ngoài, khóc không thành tiếng nữa rồi, chỉ có thể tức giận lau nước mắt.







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện