Chọc Hoắc Thành Hôn

Mày có xấu hổ hay không?! (2/2)


trước sau

Advertisement
Chương 2: Mày có xấu hổ hay không?! (2/2)
"Thả tôi ra! Thả ra!" Hạ Vãn liều mạng tránh thoát, nhưng dù sao sức mạnh giữa nam nữ cách xa, thêm nữa vốn là có bệnh trong người, cô không có chút biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị đưa đi.
Nhưng mà một giây khi thang máy khép lại kia, Hạ Vãn đột nhiên liền bình tĩnh lại.
Uy hiếp mình đúng không?
Được!
Rất tốt!
Ngày hôm nay cô còn liền không muốn cho bọn họ không thoải mái, nháo cho long trời lở đất luôn đi!
Khóe môi cong lên, cô lạnh giọng quát lên với hai người bên cạnh: "Thả tôi ra! Tự tôi đi được! Bằng không, tôi kiện các người quấy rầy!"
Hai người không hề bị lay động.
Hạ Vãn xem thường hừ lạnh, lúc này lại bắt đầu giãy dụa.
"Keng!"
Thang máy dừng ở lầu ba một chút.
Một vị mỹ nhân cả người toả ra mùi thơm cúi đầu một bên gọi điện thoại một bên đi vào: "Yên tâm đi, Lệ thiếu, người ta khẳng định là hầu hạ Hoắc thiếu thoải thoải mái mái. Phòng thẻ à, nhận được rồi, còn chưa gặp đây."
Nhưng không nghĩ tới lúc sơ ý không quan sát, cô ấy và Hạ Vãn đang ra sức giãy dụa lại đụng vào nhau.
Hai tấm phòng thẻ đồng thời rơi trên mặt đất.
Mỹ nữ nhíu mày, Hạ Vãn nhanh hơn một bước khom lưng nhặt hai tấm thẻ lên, gồm tấm thẻ dưới chân Hạ Vãn kia, đồng thời ánh mắt lại hoài nghi quét về phía hai tên vệ sĩ.
Hai tên vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, không thể không thả Hạ Vãn ra trước.
Mỹ nữ thu tầm mắt lại, liếc nhìn số thẻ phòng trong tay, khóe môi không tự chủ được cong lên, sau khi ấn xuống tầng trệt, cô ấy liền lấy cái gương nhỏ trong túi xách ra, bắt đầu trang điểm cho mình.
Hơi thở dày đặc phấn son phả vào mặt, làm Hạ Vãn ngứa cổ họng.
Nhẹ ho khan vài tiếng, Hạ Vãn liếc nhìn thẻ phòng, cũng là tầng cao nhất.
Thang máy rất nhanh liền dừng lại.
Người đẹp với khuôn mặt mị sắc vội vã không nhịn nổi bước ra thang máy, đi về hướng bên trái.
Hạ Vãn bị bảo an giữ chặt lấy đi về hướng bên phải, vừa mở cửa ra, liền bị mạnh mẽ đẩy vào.
Phòng rất lớn, làm cho lòng người cũng trống rỗng theo.
Hạ Vãn nhếch môi cười gằn, thời gian cấp bách, cô không nói hai lời cầm quần áo đi tới phòng tắm.
Mở vòi sen trong phòng tắm ra, dòng nước với nhiệt độ vừa phải xuôi dòng mà xuống.
Chảy qua khóe mắt, qua cổ.
"Khóc cái gì mà khóc? ! Không được phép khóc!" Trong làn hơi nước, Hạ Vãn mạnh mẽ lau nước mắt bên khóe mắt, đầu ngẩng, buộc mình phải nuốt nước mắt vào trong.
Cô không muốn khóc.
Một khắc nhìn thấy bức ảnh Hứa Giai Nịnh và Tiêu Nhiên lên giường đó, cô không có khóc, lúc bị Hạ Chính Đào không phân tốt xấu tát một cái, cô cũng không có khóc.
Nhưng bây giờ, cô không khống chế được.
Cô không có khóc thút thít, chỉ là có rất nhiều nước mắt từ trong đôi mắt chảy ra mà thôi.
Tự giễu cong môi, Hạ Vãn cười khuôn mặt trào phúng.
"Răng rắc!"
Trong tiếng nước chảy, phòng cửa bị mở ra.
Hoắc Thanh Tùy đi vào, thuận lợi cầm Tây phục trong tay ném tới một bên, ngón tay với khớp xương rõ ràng tháo cà vạt ra, mở khuy áo chỗ cổ tay, đang muốn kéo tay áo lên, đột nhiên động tác hơi dừng lại.
Trong phòng có người?
Mắt ưng nguy hiểm nheo lại, hô hấp thả nhẹ cảnh giác, anh đi về hướng phòng tắm phát ra âm thanh kia.
Hơi thở quanh người vào đúng lúc này thu lại.
Đi tới càng gần, tiếng nước chảy càng là rõ ràng.
Trong cánh cửa mờ, một bóng người mơ hồ lay động.
Tròng mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, để tay lên nắm cửa, mặt Hoắc Thanh Tùy không cảm xúc lấy tốc độ cực nhanh kéo mở cửa ra!
"A!"
Tiếng thét chói tai nhất thời vang lên!
Trong làn hơi nước lờ mờ, Hạ Vãn chân dài eo nhỏ, lộ ra đường cong lung linh uyển chuyển.
Tròng mắt Hoắc Thanh Tùy lóe qua tâm trạng khó mà nhận ra.
Là cô ấy?
Bốn mắt nhìn nhau.
Con mắt sâu sắc nặng nề của người đàn ông đặc biệt u ám, giống như một vòng xoáy không nhìn thấy đáy, hấp dẫn người ta không cách nào tự kiềm chế rơi trong đó, đồng thời lại mang theo áp bức làm người ta không thể lơ là.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện