Chọc Hoắc Thành Hôn

Ói ở trên đùi anh


trước sau

Advertisement
Chương 16: Ói ở trên đùi anh
"Vãn Vãn..." Anh trầm thấp gọi cô.
Hạ Vãn không nhận rõ mình đang làm gì, chẳng qua là cảm thấy có hơi thở ấm áp lại mát lạnh thổi ở trên mặt, rất ngứa, rất tê.
"A..." Chuyển động nhìn quanh, cô vô thức ưm lên tiếng.
Câu hồn phách người khác.
Trong lòng rung động, Hoắc Thanh Tùy cúi đầu tới gần.
Nhưng không nghĩ ở ngay thời khắc bờ môi sắp chạm nhau, Hạ Vãn đột nhiên đẩy anh ra!
"Ụa!"
Cô trực tiếp ói ở trên đùi Hoắc Thanh Tùy!
Lúc này hô hấp Hoắc Thanh Tùy hơi ngưng lại, mày kiếm lúng túng nhíu lên.
"Ụa!"
Lại là một tiếng.
Không có dấu hiệu nào.
Hoắc Thanh Tùy chỉ cảm thấy thái dương nhảy lợi hại, không hề có một tiếng động thở dài, anh khom người ôm cô đi vào phòng tắm giúp cô tắm rửa.
Sau mười phút, Hạ Vãn được mềm nhẹ đặt nằm nghiêng ở trên giường.
Hoắc Thanh Tùy đứng bên giường, con mắt sâu thẳm rất hứng thú ngạo nghễ nhìn cô, sóng mắt khẽ nhúc nhích, đáy mắt của anh lóe qua một tia bất đắc dĩ.
"Tiên sinh, canh giải rượu nấu xong rồi." Người hầu dì Chu vào lúc này gõ cửa.
Thu tầm mắt lại, anh nhàn nhạt đáp lại một tiếng: "Đi vào."
Dì Chu đặt canh giải rượu xuống liền đi ra ngoài.
"Hạ Vãn, " Hoắc Thanh Tùy vừa ngồi xuống ở trên giường, nhẹ giọng gọi cô, "Tỉnh lại đi, ngồi dậy uống canh giải rượu."
"Không được!" Hạ Vãn nhíu lông mày, không vui lầm bầm một câu, nói xong, liền chui đầu vào trong chăn.
"Không phải đau đầu sao? Uống xong liền không đau nữa, ngoan, nghe lời." Hoắc Thanh Tùy tiếp tục dịu dàng dỗ nói.
Hạ Vãn không hé răng, chỉ là chôn đầu càng sâu.
Hoắc Thanh Tùy yên tĩnh nhìn cô hai giây, ngón tay thon dài xốc chăn mền trên người cô lên, sau đó hơi cúi người, ác liệt nắm mũi thanh tú của cô.
"A!"
Hô hấp bị cắt đứt, Hạ Vãn bị ép tỉnh lại, thở phì phò trừng mắt nhìn cái người đàn ông đáng ghét trước mặt này.
Ttrên khuôn mặt trắng nõn của cô nhuộm một tầng đỏ bừng mỏng manh, mà trong con ngươi hoa đào hẹp dài kia, thì lại mịt mờ tức giận.
"Uống canh giải rượu." Tròng mắt chợt lóe lên một vệt ý cười cực kì nhạt, Hoắc Thanh Tùy nhàn nhạt lên tiếng.
Hạ Vãn tức giận, hung tợn trừng anh: "Tôi không uống!"
Cô chán ghét đang ngủ bị quấy rầy!
"Không uống?" Hoắc Thanh Tùy nhấc mắt, bình tĩnh nhìn cô.
"Không uống!" Môi anh đào kiêu ngạo mân mê, sau đó Hạ Vãn quật cường quay đầu, trên mặt rõ rõ ràng ràng viết hai chữ không vui.
"Chắc chắn chứ?"
"Xác thực... A!"
Bờ môi mềm mại của người đàn ông không có dấu hiệu nào ép tới.
Một giây sau, canh giải rượu liền bị thuận thế đổ vào.
Hạ Vãn phút chốc trợn to hai mắt, cơ thể cứng đờ, hô hấp trong nháy mắt đình trệ!
Mãi đến khi uống xong bát canh giải rượu này, cô đều không có phục hồi lại tinh thần.
Hoắc Thanh Tùy nhìn cô, tầm mắt đen láy rơi vào trên bờ môi khẽ nhếch kia, chỉ cảm thấy yết hầu từng trận lạnh lẽo.
"Ngủ đi." Ánh mắt bất giác biến thành sâu thẳm, anh đột nhiên đứng lên, nhàn nhạt vứt lại một câu, lập tức cứng ngắc người rời khỏi.
Giọng trầm thấp, đầu ngón tay man mát, con mắt thâm thúy không thấy đáy.
Hạ Vãn ngơ ngác nhìn bóng lưng tao nhã ôn hòa của anh, chỉ cảm thấy trái tim không khống chế được run rẩy.
Một lúc lâu, cô cuối cùng ngủ say.
Lúc Hạ Vãn một lần nữa tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều dường như đều nhuộm cửa sổ thành một mảnh đỏ bừng.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng chuyển động, cô có chút mơ hồ.
Một tay ấn lại đầu có chút đau, một cái tay khác theo thói quen đi mò điện thoại di động.
"Đùng!"
Điện thoại di động không tìm thấy, ngược lại là hai cái đồ vật tương tự như tập vở rớt xuống nện ở trên đầu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện