Chọc Hoắc Thành Hôn

Mày có xấu hổ hay không? ! (1/2)


trước sau

Advertisement
Chương 2: Mày có xấu hổ hay không? ! (1/2)
Thật lòng yêu nhau?
Chúc phúc?
Hạ Vãn tức giận nở nụ cười, dư quang của khóe mắt vừa vặn thoáng nhìn bên cạnh có một người đàn ông mặc âu phục mang giày da, trong tay còn cầm ly cà phê đi ngang qua, không nói hai lời liền giật lấy, ở thời khắc ba người đều còn chưa hoàn hồn, mở cái nắp ra, liền giội tới trên người hai người Tiêu Nhiên Hứa Giai Nịnh!
Hai người không phản ứng kịp, một thân chật vật!
"Cô muốn chúc phúc đúng không? Đây chính là chúc phúc! Tôi chúc các người trăm năm thật hợp, đoạn tử tuyệt tôn!" Đuôi lông mày của Hạ Vãn nhuộm đầy ý lạnh, sau khi mạnh mẽ vứt cái ly ở trên người bọn họ, móc một tờ tiền ra nhét vào trên tay người đàn ông làm bồi thường, lập tức khom lưng cầm hành lý của mình lên xoay người liền đi đến khách sạn cách đó không xa.
"Vãn Vãn..."
Phía sau, Hứa Giai Nịnh giống như run rẩy không chịu nổi, Tiêu Nhiên thì bị tức giận khuôn mặt đều vặn vẹo.
Người đàn ông bị cướp đi cà phê sau khi sửng sốt rốt cục hiểu ra, bước ra chân đi tới chiếc xe Bentley màu đen ở bên cạnh kia, vẻ mặt đau khổ, trên trán cũng là chảy ra không ít mồ hôi lạnh: "Xin lỗi, Hoắc thiếu, cà phê của ngài..."
"Ừm, tôi thấy rồi." Giọng nam trầm thấp từ tính vang lên, dưới cửa sổ xe, khuôn mặt Hoắc Thanh Tùy lành lạnh, cặp mắt thăm thẳm thâm thúy khiến người ta nhìn không thấu tâm trạng kia thì lại nhìn Hạ Vãn hướng rời đi.
Một lát sau, anh đột nhiên mỉm cười cong môi.
"Hoắc thiếu?"
Hoắc Thanh Tùy thu tầm mắt lại, môi mỏng mở ra, lạnh nhạt phun ra hai chữ: "Đi thôi."
"Vâng."
Cách khách sạn càng gần, tức giận trong lòng Hạ Vãn liền càng ngày càng không khống chế được, cô trầm mặt, toàn thân đều lộ ra một cỗ hơi thở người sống chớ gần.
Vừa sắp bước vào trong, trước mắt đột nhiên tối đen.
"Chát!"
Tiếng tát tai lanh lảnh vang dội đột nhiên vang lên, ở trong đại sảnh khách sạn vẫn tính là yên tĩnh có vẻ càng đột ngột.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Lảo đảo một cái, Hạ Vãn bị đánh cho suýt nữa ngã chổng vó.
Một giây sau, tiếng rống giận dữ tức đến nổ phổi của Hạ Chính Đào liền vang lên: "Thứ khốn nạn! Chuyện cướp bạn trai của em gái đều làm được, còn đập xe! Hạ Vãn, mày đến cuối cùng còn biết xấu hổ hay không? ! Tuổi còn nhỏ, học cái gì không học, một mực đi học theo những ả đàn bà không biết xấu hổ kia, đi làm người thứ ba sao?!"
Nói mấy câu xong, Hạ Chính Đào vẫn giận không nhịn nổi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, một đôi mắt nhìn chòng chọc vào Hạ Vãn trước mặt.
Cô là người thứ ba?
Cô cướp bạn trai của Hứa Giai Nịnh?
Hạ Vãn giận dữ cười, giơ khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt cô vừa lạnh vừa tàn nhẫn trừng mắt nhìn
Advertisement
Hạ Chính Đào: "Con và Hứa Giai Nịnh đến cùng ai mới là người thứ ba? Ba đã tìm hiểu rõ ràng chưa! Con không biết xấu hổ? Ba liền cần mặt mũi sao? ! Là ai chẳng biết xấu hổ ngủ với cô gái lớn hơn con gái mình sáu tuổi? !"
Sắc mặt Hạ Chính Đào đột nhiên khó coi.
Hạ Vãn áp sát, tức giận vào đúng lúc này như sóng biển dân trào mà đến: "Hạ Chính Đào, ông xứng đáng với mẹ tôi sao? !"
"Đừng đề cập mẹ mày với tao!" Hạ Chính Đào theo bản năng phản bác, tức giận xoay một vòng ở tại chỗ, xoay người lại ngón tay run rẩy ném một tấm phòng thẻ tới trên người cô, tức giận cảnh cáo, "Cút về phòng mày đi! Ngày hôm nay nếu như mày dám hồ đồ, tao đánh gãy chân mày!"
Vứt xong câu nói này, ông ta xoay người rời đi.
Hai cái vệ sĩ phía sau ông ta thì lại nhanh chóng nhấc cánh tay Hạ Vãn lên liền đi vào trong, mặt không cảm xúc: "Xin lỗi Hạ tiểu thư, chúng tôi đưa cô lên lầu."
"Thả tôi ra! Thả ra!" Hạ Vãn liều mạng tránh thoát, nhưng dù sao sức mạnh giữa nam nữ cách xa, thêm nữa vốn là có bệnh trong người, cô không có chút biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị đưa đi.
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện