Chọc Hoắc Thành Hôn

Ngủ ta liền muốn đi? (1/2)


trước sau

Advertisement
Chương 10: Ngủ ta liền muốn đi? (1/2)
Hoắc Thanh Tùy nhìn dáng dấp của Tiểu Khả Liên, không hề có một tiếng động thở dài, động tác lần thứ hai nhẹ nhàng.
Mấy phút sau, vết thương cuối cùng xử lý xong xuôi.
Hoắc Thanh Tùy đứng dậy, thoáng nhìn áo sơmi bị hỏng của cô, ánh mắt tối sầm hai giây, xoay người đi tìm một cái áo sơ mi của mình cho cô thay.
Toàn bộ hành trình Hạ Vãn đều nhắm hai mắt.
Nhận ra được người kia muốn rời khỏi, cô hầu như là theo bản năng giơ hai tay ôm cổ anh không chịu buông ra.
Trên người anh ấm áp, cô không lý do lưu luyến.
Khoảng cách giữa hai người rất lúng túng, hô hấp quấn quýt lẫn nhau.
"A..."
Hạ Vãn vô thức ưm lên tiếng.
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Hoắc Thanh Tùy cứng đờ, hai mắt đên tối càng ngày càng mờ, ngay cả hô hấp cũng giống như trở nên không thể khống chế.
Trên bờ môi mềm mại của cô, dường như có một mùi thơm ngát nhàn nhạt, hấp dẫn người ta đi thưởng thức.
Hoắc Thanh Tùy lẳng lặng mà nhìn cô, giống như là bị đầu độc, một giây sau, anh cúi đầu.
Bờ môi nhu nhuận một khi dán vào nhau, dịu dàng và triền miên nhanh chóng bị bốc lửa.
Động một cái liền bùng nổ.
"Vãn Vãn..." Hoắc Thanh Tùy gọi nhẹ tên của cô.
Dịu dàng như vậy.
Hơi thở ấm áp từ bên môi bắt đầu vây quanh Hạ Vãn, mơ hồ run rẩy lôi kéo trái tim không cách nào chống cự của cô rung động.
Hoảng sợ còn sót lại tùy theo tản đi, giống như quỷ thần xui khiến, cô trúc trắc đáp lại.
"A..."
Ám muội dậy sóng bay lên, ở trong cọ xát dịu dàng, nụ hôn này từ từ sâu sắc thêm...
] Hạ Vãn ngủ cũng không tính là an ổn, hỗn loạn, cô luôn có loại cảm giác bị người nhìn chăm chú.
Đôi tròng mắt kia, quá mức thâm thúy, cô nhìn không thấu.
Không biết ngủ bao lâu, lúc một lần nữa có ý thức, cô là bị mắc tiểu mà tỉnh dậy.
Vươn mình xuống giường, cô mơ mơ màng màng mò vào phòng rửa tay, sau khi giải quyết sinh lý xong, cả người cô ung dung thư thái.
Mí mắt xốc lên, rửa tay, trong gương, cô trước tiên nhìn thấy, là cái trán mình bị băng bó, nhìn xuống, là một cái áo sơmi rộng lớn.
Áo sơmi màu xám?
Của đàn ông? !
Cả người Hạ Vãn trong nháy mắt triệt để thức tỉnh!
Giật mình một cái, cô đột nhiên xoay người phóng đi.
Nhưng mà một giây sau, cô suýt chút nữa ngừng hô hấp!
Trên giường mà cô vừa ngủ, chăn vừa hất lên, mà bây giờ, giữa giường lớn... Có một khối đỏ như máu chói mắt, lại như là một đóa hoa mai yêu diễm nhất.
Xảy... Xảy ra chuyện gì?
Kinh nguyệt của cô ấy vừa kết thúc cách đây hai ngày mà.
Đại não có trống rỗng trong thời gian ngắn ngủi.
Rất nhanh, trí nhớ trước lúc mê man phút chốc như thủy triều vọt tới.
Cô đi tới câu lạc bộ Đình Duyệt, gặp phải cái ông mập nỗ lực xâm phạm cô, cô bị thương, sau đó... Cô gặp phải người đàn ông kia.
Lại sau đó...
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Vãn sau khi đỏ bừng lại biến thành trắng bệch!
Chết tiệt!
Cô dường như không kìm lòng được nhận nụ hôn của người đàn ông kia, còn... Còn sờ anh ta.
Cô sẽ không phải là... Xảy ra cái gì với anh ta chứ?
Đầu Hạ Vãn trong nháy mắt loạn tung lên, cộng thêm đau đớn lúc ẩn lúc hiện, tâm tư giống như đình trệ, ngay cả năng lực suy nghĩ cơ bản nhất cũng biến mất, hết thảy hình ảnh đều dừng lại ở nụ hôn sâu với anh ta trước khi mình ngủ.
Ngây ngốc đứng ở nơi đó, ngay cả suy nghĩ muốn khóc cô cũng có.
Cô sẽ không thật sự... Thất thân chứ?
Làm sao bây giờ?
"Răng rắc!"
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị mở ra.
Hạ Vãn đột nhiên ngẩng đầu, vô tình va vào trong con ngươi trầm lạnh nghiêm túc của Hoắc Thanh Tùy.
Anh đứng ở cửa, vóc người cao to kiên cường, ngón tay thon dài nhàn nhã còn mang theo một điếu thuốc.
Trong làn khói, vầng trán của người đàn ông lạnh nhạt, biểu cảm trầm ổn, không có nửa phần tâm trạng dư thừa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện