Chọc Hoắc Thành Hôn

Ngay cả đống cứt cũng không bằng!


trước sau

Advertisement
Chương 1: Ngay cả đống cứt cũng không bằng!
Hạ Vãn mặt lạnh nhấc rương hành lý lên liền mạnh mẽ đập về hướng chiếc xe Audi màu đen trước mặt!
"Ầm ầm ầm!"
Cô ra tay tàn nhẫn, không tới mấy lần, cửa sổ xe liền bị cô đập ra một cái khe, ngay cả nắp xe phía trước cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị móp méo.
Hứa Giai Nịnh thực sự bị hành động này dọa sợ rồi, theo bản năng trốn ở phía sau Tiêu Nhiên, một khuôn mặt trang điểm tinh xảo lúc này không có chút hồng hào, nhưng cô ta vẫn giống như là cố nén sợ nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Vãn Vãn..."
"Câm miệng! Đừng gọi tên của tôi!" Hạ Vãn đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt lạnh lùng bắn thẳng về phía đôi nam nữ trước mặt này, trên khuôn mặt con nít tức giận rõ rõ ràng ràng viết chữ xem thường, "Tôi nghe buồn nôn!"
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Giai Nịnh trắng bệch, trong nháy mắt đỏ cả vành mắt: "Vãn Vãn, đừng như vậy..."
"Đừng như nào?" Hạ Vãn giận dữ phát cười.
Hứa Giai Nịnh cắn môi dưới, sắc mặt trắng lại thêm trắng, xem ra cực kỳ điềm đạm đáng yêu, giống như bị cướp bạn trai không phải Hạ Vãn, mà là cô ta.
"Đùng!"
Hạ Vãn trực tiếp cầm rương hành lý trong tay tầng tầng ném tới hai người trước mặt, không chút khách khí!
Tiêu Nhiên né tránh không kịp, bị đập đến chân.
"Tiêu Nhiên!" Hứa Giai Nịnh bị dọa sợ, cuống quít liền muốn đi xem thương thế của anh ta.
Tiêu Nhiên nắm tay cô ta ra hiệu mình không có chuyện gì, lập tức quặm mặt lại, đầy ngập lửa giận trừng mắt về phía người khởi xướng: "Hạ Vãn, em nháo đủ chưa?" Lông mày của anh ta nhíu lại rất sâu, tâm ý căm ghét lộ rõ trên mặt, "Anh đã lựa chọn Giai Nịnh, em và anh chia tay trong hòa bình, đừng tiếp tục đến dây dưa, cũng đừng tiếp tục trách Giai Nịnh hay tổn thương Giai Nịnh, cô ấy là vô tội."
"Đúng vậy, là rất vô tội." Hạ Vãn nhíu mày cười gằn, lớn tiếng mở miệng nói, "Em họ nội tốt của tôi vào hôm nay cướp bạn trai của tôi, bạn thân của em họ nội tốt, nha, cũng là bạn của tôi, vào hôm nay liền muốn gả cho ba tôi, một hai khóc nháo cầu tôi tha thứ cầu tôi chúc phúc, vô tội biết bao nhiêu nha! Tất cả chỉ có tôi là không vô tội, đúng không? !"
Chuyển đề tài, ánh mắt cô căm ghét ép thẳng tới Tiêu Nhiên: "Còn có anh, Tiêu Nhiên! Đừng tự cho là da mặt dày như vậy! Anh nghĩ mình là Đồng bảo Ni mà tôi phải nhớ mãi không quên dây dưa đến cùng với anh sao? Xin lỗi, bây giờ anh ở trong mắt tôi, ngay cả đống cứt cũng không bằng!"
Sắc mặt Tiêu Nhiên lập tức trở nên khó coi, giọng thấp lạnh cảnh cáo: "Nếu như em nói như vậy trong lòng có thể dễ chịu một chút, vậy thì liền tùy tiện em. Chỉ là Hạ Vãn, ngày hôm nay là ngày gì chính em rõ ràng, đừng tiếp tục quấy rối, đừng tiếp tục bắt nạt Giai Nịnh, đừng đến lúc đó mọi người đều không thoải mái!"
"Tôi bắt nạt cô ta?" Hạ Vãn cười gằn không ngừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt phủ lên một tầng băng lạnh, một giây sau, cô kiêu căng hất cằm lên, trào phúng đáp lại, "Tôi sẽ còn nói cho các người, ngày hôm nay các người không thoải mái, tôi liền thoải mái!"
"Vãn Vãn..." Hứa Giai Nịnh đột nhiên lên tiếng, nước mắt như mưa nhìn về phía Hạ Vãn, giọng điệu là nhất quán nhu nhu nhược nhược, "Là em không tốt, xin lỗi, nhưng em và Tiêu Nhiên là thật lòng yêu nhau, em thật sự rất xin lỗi, chị tha thứ em có được hay không? Vãn Vãn, em... Em cần chị chúc phúc..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện