Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 3


trước sau

Màn 1: Biệt thự quỷ sơ sinh- Chương 2

Edit by: JaniceD - overfloral

- -------

[Mời tất cả người chơi đến đại sảnh dưới lầu trong vòng mười lăm phút]

……

Một câu mà còn lặp lại tận ba lần, có vẻ như rất quan trọng.

Khi thông báo kết thúc, phía sau Kỷ Vô Hoan bỗng vang một tiếng "lạch cạch", khóa cửa tự động mở.

Kỷ Vô Hoan cẩn thận lùi về sau, hỏi: "Tiếng gì vậy?"

"Hệ thống của Trò chơi Rubik", Lâm Cương đáp.

"Hệ thống?" Kỷ Vô Hoan đang muốn hỏi tiếp thì bị một tiếng thét chói tai cắt ngang.

"Aaaaa!!!!! Đây là đâu!?"

Thanh âm rất gần, như là chỉ cách một bức tường, có một người nữ đang dùng sức đập cửa phòng.

"Đây là đâu vậy? Có ai không? Cứu với!!"

Nghe tiếng cầu cứu cách mình rất gần, Kỷ Vô Hoan theo bản năng muốn mở cửa, nhưng trong chớp mắt khi cậu chạm đến tay cầm thì một bóng đen từ phía sau nhào tới.

Lâm Cương hết hồn kêu lên, Kỷ Vô Hoan còn không kịp quay đầu thì một bàn tay đã mạnh mẽ bắt lấy khuỷu tay cậu, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Đừng mở cửa!"

Kỷ Vô Hoan sợ giật thót, lập tức buông tay, đứng cứng ngắc tại chỗ.

Tiếng la hét sợ hãi tiếp tục xuyên qua vách tường truyền vào hai tai. Người nọ thấy không có ai đáp lời nên dứt khoát mở cửa phòng.

Tiếng giày cao gót vang lên từ xa đến gần, chạy ngang qua phòng bọn họ rồi tiếp tục hướng về phía trước, hơn nữa tiếng khóc kêu om sòm của cô ta còn không dứt.

"Cộp cộp cộp--" âm thanh từ bên trái xuống lầu.

Im lặng đợi mười mấy giây, tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Kỷ Vô Hoan nghe được người phía sau thở phào, tiếp đó cậu quả quyết xoay người, nhấc chân đạp một phát.

Một đạp mang theo đầy đủ lòng nhiệt tình của một người tưởng chừng vừa bị dọa sợ muốn chết!

Nhưng Kỷ Vô Hoan tự biết, bị dọa cái khỉ gì chứ, cậu chỉ là một lòng một dạ muốn đá chết tên khốn nạn này thôi.

Có bịt kín hai tai Kỷ Vô Hoan cũng nhận ra cái giọng này!

Là tên khốn Nhiếp Uyên!

Chính là cái con rùa rác rưởi đã cướp hết bánh mì ếch xanh mà cậu thích nhất!

Người đàn ông cao lớn mặc áo gió đen đứng phía sau tự nhiên bị đá, hiển nhiên cũng hơi khó hiểu, nhưng hắn không ngốc, nhanh chóng buông tay Kỷ Vô Hoan rồi trốn sang bên cạnh.

"Ngừng lại ngay!"

Nhiếp Uyên thấy thanh niên vậy mà còn muốn đấm mình nên thuận thế khóa hai tay và cổ của cậu, anh vốn dĩ dùng có tí tẹo sức lực, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt đào hoa kia thì ngay lập tức lật mặt, sức lực tăng mạnh thêm nhiều chút!

Người đàn ông trong phút chốc bùng nổ cảm xúc nguy hiểm khủng bố, anh hung ác ép sát, ấn thanh niên lên ván cửa, nghiến răng rít một câu: "Là cậu!!"

Anh đã nói mà, giọng của thanh niên này nghe sao mà quen thế!

Kỷ Vô Hoan thấy mình bị nhận ra thì hơi ngạc nhiên, nhưng chẳng hề hoảng loạn, khóe miệng đắc ý nhếch lên, bật ra tiếng cười réo rắt: "Ha~"

Chỉ một tiếng không ngắn không dài làm lòng dạ người ta ngứa ngáy, ấy mà động tác trên đùi không có xíu mê người nào.

Cậu dứt khoát nâng đầu gối húc lên háng Nhiếp Uyên.

Nếu thiệt sự bị húc trúng, đại khái là Nhiếp Uyên có thể trực tiếp chào tạm biệt tính phúc nửa thân dưới của mình.

Nhưng mà Nhiếp Uyên là ai chứ hả, là người đàn ông đánh lộn với Kỷ Vô Hoan ròng rã mười mấy năm, có nhắm mắt cũng biết Kỷ Vô Hoan muốn làm gì.

Cho nên trước khi Kỷ Vô Hoan kịp nâng đầu gối thì anh đã nhanh chóng đè lại.

Khoảng cách mặt hai người lúc này không quá 1cm.

Nhiếp Uyên nhìn đôi mắt cực kì mị hoặc ở đối diện mình còn khiêu khích chớp chớp, càng nhìn càng tức điên! Hai hàm răng nghiến kèn kẹt, vẻ mặt hận không thể nuốt sống cậu!

Nhưng anh chưa kịp mở miệng thì Kỷ Vô Hoan đã giành trước, giành nghĩa đen.

Cậu gặm một phát trên cằm Nhiếp Uyên, cũng không phải là cậu muốn thế, nhưng vốn dĩ cậu lùn hơn Nhiếp Uyên một chút, cả người lại bị anh đè chặt, chỉ còn miệng là tự do, nhìn cằm anh ngay trước mặt thì không chút đắn đo cắn mạnh một cái.

Đấu với Nhiếp Uyên thì cậu chả bao giờ nương tay, gặm tới nỗi nếm được mùi máu tươi.

Nhiếp Uyên ăn đau kêu một tiếng, ngửa đầu về sau, thấy Kỷ Vô Hoan liếm vết máu trên răng rồi cười lạnh nhìn mình, sau đó cố ý dùng chất giọng ngọt xớt ái muội nói: "Viên Viên, chào buổi tối~"

Nhiếp Uyên nghe xong đầu óc trống rỗng, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.

Chuyện khác không quan trọng, giết chết Kỷ Vô Hoan cái đã!

Thế nhưng giây sau Nhiếp Uyên lộ ra biểu tình ngạc nhiên, nắm tay ngừng lại trước chóp mũi thanh niên, hai mắt quái lạ quét tới quét lui trên mặt Kỷ Vô Hoan, cứ như nhận thức vừa bị đổi mới.

Vừa rồi nhìn không rõ lắm, giờ kề sát vào mới thấy cậu vậy mà cả mặt nước mắt tèm nhem, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đỏ bừng phủ một tầng hơi nước, mơ hồ tỏa sáng. Hiện giờ chúng đang tỏ vẻ hung ác mà trừng anh nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.

Trông đáng thương một cách quái lạ.

Thế nên nắm tay mới ngừng giữa chừng, trong chốc lát biểu cảm vặn vẹo, anh đột nhiên quay đầu, lườm người thứ ba trong căn phòng.

Lâm Cương bỗng thấy sống lưng lạnh lẽo.

Nhiếp Uyên dùng một giây liếc Lâm Cương đang co rúm, đã hiểu.

Vì thế tầm nhìn lần nữa trở về trên người Kỷ Vô Hoan, cũng không nói gì nhưng ý trào phúng trong hai mắt cực kì rõ ràng.

Cậu bị dọa khóc luôn à!

Kỷ Vô Hoan cứng đờ: "Cậu mới bị dọa khóc....", cả nhà cậu đều bị dọa khóc! "Đồ con rùa đầu óc ngu si tứ chi phát triển!"

Nếu không có giọng mũi dày đặc thế thì câu nói này còn có chút trọng lượng, nhưng tình huống thực tế thì là: Thanh âm cậu nức nở, giọng còn hơi vỡ vì quá xúc động.

Như đang yếu mà cứ muốn cậy mạnh, nghe vào tai hơi có chút uất ức nũng nịu.

Tình trạng này cũng hiếm lạ vô cùng.

Bề ngoài của Nhiếp Uyên bây giờ không quá giống với hình tượng ngoài đời thật, mà sự thay đổi của anh còn lớn hơn Kỷ Vô Hoan, nếu không nhờ giọng nói thì Kỷ Vô Hoan cũng không chắc chắn có thể nhận ra Nhiếp Uyên.

Mà cái ánh mắt dữ dằn thiếu đòn kia kì thực một chút cũng không bị biến đổi, Kỷ Vô Hoan tỏ vẻ siêu hung mà trừng Nhiếp Uyên, đổi lại được ý cười khinh bỉ càng đậm của anh.

Sau đó nữa, Nhiếp Uyên không khách khí cười thành tiếng, mỉa mai: "Đồ cùi bắp"

Người đàn ông ác ý buông Kỷ Vô Hoan ra, hai tay để trong túi quần, tâm tình tốt đẹp mà đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sau đó nụ cười biến mất, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

"Đây là đâu? Hai người sao lại ở nơi này?"

Thời gian Nhiếp Uyên và Kỷ Vô Hoan gặp mặt rồi đánh nhau thật sự chỉ mất ba phút, Lâm Cương chưa kịp tải thông tin mà còn bị trừng không lí do nên hoàn toàn ngơ ngẩn suốt từ nãy, giờ mới bừng tỉnh mà hỏi: "Hai người quen nhau à?"

"Không quen!"

Hiếm thấy cả hai ăn ý đồng thanh trả lời.

"À thì người anh em này, cậu từ chỗ nào chạy ra vậy?" Lâm Cương kinh ngạc hỏi.

Kỷ Vô Hoan cuối cùng cũng nhịn không nổi, nhắm mắt, hai tay che lại, muốn để mắt nghỉ ngơi một chút.

Nhiếp Uyên nhìn cậu một cái, như vô tình mà xoay người che cậu ở sau lưng rồi mới đáp: "Tôi tỉnh lại ở trong căn phòng bên kia"

Căn phòng trong lời Nhiếp Uyên là phòng nhỏ trong góc ở nơi này.

Kỷ Vô Hoan vừa rồi cũng thấy nhưng chỉ nghĩ đó là nhà vệ sinh hoặc tủ quần áo gì đấy thôi.

Từ khi bọn họ tỉnh rồi quan sát phòng, đến lúc Nhiếp Uyên xuất hiện đã xảy ra rất nhiều việc, cho nên cậu và Lâm Cương thật sự không chú ý trong phòng dư ra một người sống sờ sờ.

Trả lời xong câu hỏi của Lâm Cương thì tới lượt Nhiếp Uyên: "Đây là chỗ nào?"

"Muốn giải thích thì rất dài....", Lâm Cương nhìn đồng hồ, thúc giục: "Bây giờ không phải lúc để ngồi xuống tán dóc, chúng ta phải xuống lầu đã, ở đó hẳn là sẽ có người giải đáp cho các cậu"

Người đàn ông nghe xong thì nhíu mày, không tỏ rõ ý kiến, anh hơi cúi đầu nhìn Lâm Cương đăm đăm, màu của đồng tử đen tối như mực, ánh mắt sắc bén như sói.

Nhiếp Uyên cao hơn Kỷ Vô Hoan hơn nửa cái đầu, ít nhất cũng trên 1m85, dáng người còn tương đối cường tráng, đứng trước cửa kết hợp với gương mặt lạnh băng có thể khiến người ta sợ muốn chết.

Nhiếp Uyên lấy tư thái từ trên cao nhìn chằm chằm Lâm Cương khiến hắn ta chỉ kiên trì được vài giây, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng Nhiếp Uyên, ngữ khí bất giác mềm mỏng hơn một chút: ”Người anh em, cậu vừa rồi có nghe tiếng hệ thống nhắc nhở không? Thời gian gấp lắm, chuyện này không đùa được đâu!”

Theo lý mà nói, Lâm Cương còn lớn hơn Nhiếp Uyên vài tuổi, nhưng đem khí thế ra so thì hắn ta hoàn toàn đọ không nổi.

Thấy Nhiếp Uyên vẫn đứng sừng sững ở đó, Lâm Cương hơi sốt ruột nhưng lại không dám dùng bạo lực, xem vừa rồi anh ta có thể nhẹ nhàng khống chế Kỷ Vô Hoan thì có lẽ đã từng tập luyện bài bản.

Vì thế hắn không nhịn được mà suy đoán trong lòng nghề nghiệp của vị đại ca ngầu lòi này.

Chẳng lẽ là quân nhân hay cảnh sát?

“Cậu tin tưởng tôi, chúng ta ra ngoài trước đã….” Lâm Cương coi như đã hiểu, nếu hắn còn không nói thì vị khốc ca này sẽ không tránh ra thật, vì vậy hắn vô vị tiếp tục: “Được, đây là Trò chơi Rubik, cậu hẳn là đã nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống? Không phải nói giỡn đâu, cũng không phải trò đùa dai hay show thực tế gì cả…”

[Đinh~ Thời hạn nhiệm vụ còn 10 phút, mời các người chơi nhanh chóng đến đại sảnh lầu 1]

Nghe thấy thanh âm này thì cơ thể Lâm Cương lập tức cứng đờ. biểu tình sợ hãi, cuống quít nói: “Này người anh em, chúng ta xuống lầu trước, chỉ còn 10 phút, có gì lát nữa nói sau!”

Nhiếp Uyên vẫn cứ thờ ơ, còn không thèm nhìn hắn mà ngẩng đầu về phía trần nhà, khi nhìn đến đám búp bê trẻ con rậm rạp trên trần thì vẻ mặt cũng biến đổi.

“Nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong Trò chơi Rubik thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng đâu…” Lâm Cương theo anh ta nhìn trần nhà, lại lần nữa sợ tới mức mặt trắng bệch, sốt ruột vô cùng: “Đệch, đại ca, cậu không muốn đi thì đừng có chặn cửa chứ, mau tránh ra, tôi muốn đi xuống!”

Nghe xong Nhiếp Uyên cuối cùng cũng động, anh quay đầu nhìn về phía thanh niên tóc đen ở phía sau mình, hai tay Kỷ Vô Hoan buông xuống, đôi mắt đỏ bừng tuy vẫn chớp liên tục nhưng trông đã khá hơn nhiều.

Trước đó Kỷ Vô Hoan chỉ chuồn khỏi công ty để mua bánh mì, vốn dĩ chỉ cần mười mấy phút, nào có biết sẽ gặp tình huống thế này, thế nên đương nhiên sẽ không mang theo hộp kính mắt.

Kỷ Vô Hoan ngẩng đầu, thấy Nhiếp Uyên đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, đôi con ngươi đen láy kia như ngậm nước sáng lấp lánh, thanh niên cười cười, ngữ khí buồn nôn mà trêu chọc: “Viên Viên, cậu đang quan tâm tôi à?”

Thân thể Nhiếp Uyên rõ ràng hơi run, khóe miệng co rút: “Cút ngay, chó ngoan không cản đường”. Sau đó không khách khí đẩy cậu ra, cầm tay vặn của cửa.

Anh hơi dùng lực một chút thì cửa đã mở.

Tiếng “Kẽo kẹt” của khung cửa vang lên, sau đó một cái hành lang xuất hiện.

Đồng thời còn có.

“Xì —”

Tiếng xì nước mũi.

Nhiếp Uyên quay đầu, nhìn Kỷ Vô Hoan vừa chậm rãi buông ra góc áo gió của anh, còn không vội mà xoa xoa chóp mũi, sau đó nở một nụ cười vô cùng hoàn mỹ.

Mu bàn tay người đàn ông nổi gân xanh, nắm tay siết chặt, anh tự nhủ, tình huống bây giờ đặc biệt, nên bình tĩnh.

- ----------

Tác giả có lời muốn nói:

Không sai, Viên Viên chính là công _(:з” ∠)_

Hôm nay đại lão có thêm một cái áo choàng thân phận ma mới khửa khửa.

Jan có lời muốn nói:

Diễn biến nội tâm của Viên Viên: Muốn đấm chết Kỷ Vô Hoan- Ơ kìa tên trời đánh nào làm oan gia của ông đây khóc!

Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện