Chỗ Nào Không Đúng

Chương 4: Phát hiện


trước sau

Bạch Anh nhắm mắt lại.
Vì sao Giản Thành lại bị biếm làm tạp dịch?
Nội môn đệ tử đều khe khẽ bàn luận, nói Húc Chi đố kỵ Giản Thành, quả thực là lời nói vô căn cứ!
Nguyên nhân thực sự, là bởi vì y sinh khí tiểu tử này dụ dỗ nữ nhi của mình, Húc Chi chỉ thuận thế nói ra suy nghĩ trong lòng hắn mà thôi!
Nghĩ đến đây, Bạch Anh chưởng môn càng tăng thêm thương tiếc cùng áy náy.
"Húc Chi, ngươi là khai sơn đệ tử của ta, là tấm gương tốt của các đệ tử." Bạch Anh chưởng môn ân cần dạy dỗ: "Ngươi không nên tự hạ mình, phải thời thời khắc khắc ghi nhớ thân phận cùng trách nhiệm của mình, tuy nói sư huynh đệ giúp đỡ nhau là chuyện tốt, nhưng ngươi cũng phải dần dần bày ra uy nghiêm của chính mình, mới có thể thu nạp tâm của nhiều đệ tử, minh bạch chưa?"
Trần Húc Chi vẻ mặt cảm động nhìn Bạch Anh chưởng môn: "Sư phụ....Đệ tử làm cho ngài lo lắng, là đệ tử bất hiếu."
Nhìn biểu tình hổ thẹn của đại đồ đệ kia, Bạch Anh chưởng tôn trong lòng than thở: "Thôi, chuyện này ngươi không cần lại quản, ngươi đã dừng lại ở Trúc Cơ kỳ đã lâu, bước tiếp theo là tìm kiếm cơ duyên kết đan, không bằng ra cửa du lịch một phen, như thế nào?"
Trần Húc Chi ở thời điểm này sao có thể ra khỏi cửa? Còn chưa có làm chết Giản Thành, giờ phút này mà ra cửa chẳng phải thất bại trong gang tấc?
Hắn lộ ra vẻ mặt khó xử: "Sư phụ, đệ tử lo lắng tiểu sư muội......"
Bạch Anh chưởng môn hừ lạnh một tiếng: "Bổn tọa còn chưa có tọa hóa đâu!"
Trần Húc Chi thấp giọng nói: "........Vâng, sư muội đã có sư phụ quan tâm, chỉ là đệ tử không chỉ quan tâm tiểu sư muội, cũng lo lắng cho sư phụ người a."
Đầu gối hắn tiến lên hai bước, tới gần Bạch Anh chưởng tôn, ngửa đầu, trong mắt đều là thần sắc lo lắng: "Một tên Giản Thành thì không tính gì, sư muội còn nhỏ, nếu làm sai cái gì, dù cho ngày sau nàng tỉnh ngộ, nhưng khi đó người phẫn nộ cùng sinh khí, ta nghĩ trước tiên lưu lại tông môn, có ta khuyên sư muội, cũng bớt cho người sinh khí thương thân."
Bạch Anh chưởng môn nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn được, sờ sờ đầu đại đệ tử.
Đứa nhỏ Húc Chi này tuy rằng đã trưởng thành, nhưng trong mắt hắn, vẫn là hài đồng thiện lương giống như năm đó a.
Cuối cùng hắn nói: "Cũng được, bất quá chỉ mấy ngày mà thôi, ta ngược lại muốn nhìn........."
Nói đến đây, Bạch Anh chưởng tôn bất thình lình phản ứng lại một việc.
Có thể làm cho tạp linh căn trong vòng ba ngày tiến vào luyện khí, trừ bỏ việc Giản Thành thật sự thiên phú dị bẩm, đem đệ tử trong Đại Nhật tiên tông đều áp xuống dưới, còn có một khả năng khác.
Giản Thành kia bị lão quỷ ngàn năm nào đó đoạt xá! Cho nên mới có thể xuất khẩu cuồng ngôn, trong ba ngày tiến lên luyện khí!!
Nghĩ đến đây, khí thế quanh thân Bạch Anh chưởng môn đột nhiên thay đổi.
Một khi suy xét đến điểm này, hắn không còn nghĩ đến cực hạn của tạp linh căn nữa, có khả năng là lão quỷ nhiều năm, mặt khác cũng có thể là gian tế của tông môn khác a! Hoặc nếu như là ma tu, thay hình đổi dạng đến ẩn núp ở Đại Nhật tiên tông bọn họ, ý đồ gây rồi thì sao?
Ngũ khí Bạch Anh chưởng tôn liền thay đổi hoàn toàn.
"Húc Chi, ngươi đi theo ta!"
Hắn đứng dậy, bất quá mới bước một bước, cảnh trí xung quanh đã lập tức thay đổi, đã tới ngoại môn!!
Trần Húc Chi cúi đầu, khóe môi hơi cong lên.
Trí nhớ của tu sĩ từ trước đến nay đều cực kỳ tốt, chỉ có những việc bọn họ không muốn nhớ tới hoặc là xem nhẹ, không có việc bọn họ không nhớ.
Từ khi Trần Húc Chi phát hiện chính mình ở trong quyển sách, liền không ngừng nhớ lại nội dung của quyển sách kia, tuy rằng y chưa xem đến cuối cùng, nội dung phía trước cũng chỉ xem rải rác, thế nhưng cao trào nho nhỏ sau khi nam chủ Giản Thành tiến vào Đại Nhật tiên tông vẫn có chút ký ức.
Sau khi Giản Thành trở thành ngoại môn đệ tử, tiến bộ thần tốc, thực nhanh chóng thì đến một vài tiểu đệ bên người, một một trong những thế lực lớn ở ngoại môn Đại Nhật tiên tông.
Trong đó một đệ tử họ Lưu thừa dịp Giản Thành xuất ngoại rèn luyện, đem Tiểu Như bắt đi nhằm đe dọa Giản Thành, đe dọa không có kết quả liền tiền dâm hậu sát, nam chủ tức sùi bọt mép, âm thầm vì Tiểu Như báo thù, dù cho tất cả mọi người đều biết là Giản Thành giết Lưu Tắc, cũng không ai có thể lấy ra chứng cứ, nội môn tiền bối càng cho rằng Giản Thành sát phạt quyết đoán là một hạt giống tốt, cuối cùng việc này cũng không giải quyết được gì.
Mà Bạch Nguyệt Liên cũng bởi vì vậy mà hoàn toàn yêu nam chủ Giản Thành.
Nếu đã biết Giản Thành cùng Lưu Tắc đã chú định sẽ trở thành địch nhân, Trần Húc Chi tất nhiên không nương tay, y đem vị trí dừng chân của Lưu Tắc trực tiếp định ở nơi phụ cận viện tạp dịch, còn mỹ danh nói rằng nơi này cách viện tạp dịch một khoảng, sân được quét dọn sạch sẽ, linh khí sung túc, là một nơi tu luyện tốt.
Quả nhiên, hết thảy đều giống như y suy nghĩ, Lưu Tắc cùng Giản Thành vẫn đối đầu nhau.
Bất quá..............
Lần này Lưu Tắc là tầng bốn luyện khí, Giản Thành kia vẫn là một tạp dịch, chưa bước vào tiên đồ, không biết Lưu Tắc có hay không trực tiếp xử lý Giản Thành đây?
Ai, nếu có thể xử lý liền thật tốt quá.
Trong đầu Trần Húc Chi xoay loạn tính kế, thần sắc trên mặt lại cung kính cực kỳ.
Y đi theo Bạch Anh chưởng môn đi đến phụ cận sân viện tạp dịch, còn chưa đến gần liền nghe được âm thanh tranh chấp.
Trần Húc Chi sửng sốt, Bạch Anh chưởng tôn khoát tay một cái, trước mặt liền bày ra một tấm gương nước, đem cảnh tượng trong sân viện tạp dịch đều bày ra,
Sau khi ngắn gọn nghe xong hai câu, không riêng Trần Húc Chi hơi phát run thiếu chút cười ra tiếng, ngay cả Bạch Anh chưởng môn cũng hết chỗ nói rồi.
Trong viện tạp dịch, Giản Thành bắt lấy một con hỏa hổ luyện khí tầng bốn, cũng thiếu chút nữa cười ra.
Bởi vì hắn sau khi bị bôi nhọ là quấy nhiễu ngoại môn đệ tử xong, không ngờ lại bị bôi nhọ thành ăn trộm?!
Ba canh giờ trước, Giản Thành ôm thi thể Tiểu Như về phòng, sau khi đem Tiểu Như hỏa táng, liền chuẩn bị dùng tụ khí đan hấp thị linh khí thiên địa, tranh thủ mau chóng bước vào luyện khí kỳ.
Tiến vào luyện khí kỳ đối với Giản Thành mà nói không có bất luận khó khăn gì, sau khi hắn ăn tụ khí đan, bất quá mới thở ba bốn hơi, linh khí thiên địa liền bắt đầu chen chúc vào linh mạch cơ thể, gột rửa thân thể chưa từng rèn luyện của hắn.
Xét thấy hắn còn cần ở Đại Nhật tiên tông kiếm ăn, Giản Thành không dùng công pháp tu luyện đổi mới sau này, mà là lấy cơ sở của Diệu Dương quyết của Đại Nhật tiên tông làm căn cơ.
Diệu Dương Quyết tuy rèn luyện linh căn, gia tăng độ thuần triệt của linh khí, công kích đối với ma tu càng thêm có lực, mới bắt dầu thì đơn giản, thế nhưng muốn tu luyện đến cảnh giới cao thâm liền tương đối khó khăn.
Giản Thành chỉ dùng một canh giờ liền củng cố tu vi, tiến vào luyện khí tầng một, lại lần nữa trở thành tu sĩ.
Sau khi trở thành tu sĩ, linh lực ở trong cơ thể chảy xuôi theo kinh mạch, lượng linh lực của luyện khí tầng một ít đến đáng thương, hôm nay trong mấy đệ tử ngoại môn khi dễ Tiểu Như, mạnh nhất chính là tên luyện khí tầng bốn kia, hắn chỉ bằng thực lực của luyện khí tầng một, đối chiến với ngoại môn đệ tư luyện khí tầng bốn, vẫn là có chút cố hết sức.
Hắn cần một Linh khí tiện tay, linh phù cùng với thuật pháp để công kích.
Đối với Giản Thành mà nói, hắn cũng không thiếu thuật pháp đối địch, nhưng hắn phải suy nghĩ cách giải thích thuật pháp từ đâu mà có, điều này tương đối phiền toái, còn không bằng lợi dụng Linh khí cùng linh phù.
Làm thế nào để đạt được........tròng mắt hắn chuyển chuyển, suy nghĩ kế sách.
Trong ngoại môn đệ tử không phải đều là nhân tra giống mấy kẻ như hôm nay, cũng có những người chuyên tâm tu luyện để tăng lên thực lực.
Trong số đệ tử tương lai trở thành nội môn đệ tử, có một người am hiểu vẽ bùa chú, nếu hắn nhớ không nhầm, nhược điểm của người nọ là........
Nghĩ đến đây, Giản Thành lại đả tọa một hồi, sau đó đứng dậy rời đi viện tạp dịch.
Giản Thành vừa ra cửa không bao lâu, một tên tạp dịch cùng phòng với hắn run run rẩy rẩy bước vào phòng, sau khi phát hiện Giản Thành không ở đây, tạp dịch kia liền thở ra một hơi, đem một cái túi nhét lung tung xuống dưới ván giường Giản Thành, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Một canh giờ sau, Giản Thành trở về, sau một chuyến thu hoạch này, hắn dùng tin tức cấp bách mà đối phương cần, đổi lấy ba tấm bùa chú cùng một thanh trường kiếm phổ thông.
Tuy rằng thanh kiếm này luyện từ mấy thứ tạp nham, thủ pháp luyện chế tạp nham, nhưng chỉ cần có thể cất chứa linh lực, này cũng đủ cho Giản Thành thi triển kiếm quyết.
Bất quá hắn vừa trở về phòng, liền phát hiện có gì đó không đúng.
Dưới ván giường hắn tựa hồ có gì đó?
Giản Thành hơi hơi nhíu mày, giơ tay một chút, một tia linh lực lặng yên không một tiếng động nâng lên cái túi ở ván giường.
Kinh nghiệm phong phú như Giản Thành, lập tức phán đoán ra đây là túi linh thú dùng một lần.
Hắn giật mình, thình lình phản ứng lại, có thể dùng túi linh thú dùng một lần để đánh lén.
----- không có biện pháp, từ sau khi hắn trở thành Hạo Dương Thượng Tiên mạnh nhất đại lục, hắn liền chưa từng gặp lại sự tình này.
Không đợi Giản Thành đem cái túi trước mặt đem quăng ra ngoài, túi lại đột nhiên nổ tung, một con hỏa hổ luyện khí tầng bốn rít gào lao ra, mở ra cái mồm to như bồn máu, tựa hồ muốn một ngụm cắm chết Giản Thành.
Lão hổ kia tốc độ tuy nhanh, nhưng ở trong mắt Giản Thành lại thong thả như lão rùa, hắn bất quá dùng một chút linh lực dẫn, thanh tạp trường kiếm kia liền vô thanh vô tức dừng lại ở trước ngực hắn, giây tiếp kiếm khí lạnh thấu xương như ngày đông chợt bùng nổ, thân thể lão hổ kia đột nhiên dừng lại giữa không trung, nức nở một tiếng. Thế nhưng cố sức kẹo chặt cái đuôi, đột nhiên chụp lên khung cửa sổ, làm bộ muốn chạy.
Trường kiếm trước người Giản Thành lập tức răng rắc vỡ vụn thành mảnh nhỏ, hóa thành tro bụi.
Vốn là một thanh trường kiếm phẩm chất kém cỏi, làm sao có thể cất chứa kiếm ý của Giản Thành?
Trường kiếm vừa đến tay liền không còn, Giản Thành trong lòng tức giận, sao có thể tha cho con hổ này chạy trốn?
Hắn không chút nghĩ ngợi vươn ra ngón tay, ngón tay trắng nõn như ngọc cong lại như ưng trảo, lập tức phong bế hết các phương vị chạy trốn của hỏa hổ, khi mắt thấy có thể bắt được hỏa hổ kia, một tiếng quát chói tai vang lên: "Tặc tử ngươi dám?!"
............Ngươi dám? Hắn đúng là dám!
Giản Thành mới mặc kệ người tới là người nào, nhân lúc bị thanh âm quát chói tai của người tới kia chấn một chút, hỏa hổ liền từ dưới tay hắn trốn đi, hắn đơn giản phóng ra một tấm bùa giảm tốc độ, trở tay lần thứ hai vươn tơi, trực tiếp bắt lấy cổ của lão hổ kia.
Sau đó Giản Thành mới đưa mắt nhìn người mới tới kia.
Người tới một đầu tóc ngắn đỏ như lửa, trên thân mặc một bộ kính trang màu đen, khuôn mặt tục tằng, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt giận giữ.
"Giỏi lắm, nguyên lai là ngươi trộm hỏa hổ của ta?!"
Giản Thành: "..............."
Hắn nghiến răng, miễn cưỡng áp xuống áp xuống lửa giận: "Không phải ta trộm."
Người tới một mặt không thể tưởng tượng nhìn hắn: "Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi cư nhiên nói không phải ngươi trộm?"
Giản Thành tức giận cười cười.
Hắn hôm nay là mệnh phạm thái tuế sao?
Cũng đúng lúc này, Bạch Anh chưởng tôn cùng Trần Húc Chi xuất hiện trong rừng cây cách viện tạp dịch không xa.
Khoảng cách ngắn ngủi không ngăn được bọn họ tra xét, nhìn đến Giản Thành bị nam tử kia mắng vì ăn trộm. Bạch Anh chưởng môn diện vô biểu tình, Trần Húc Chi cúi đầu, biểu tình bình tĩnh tâm tình vi diệu.
Giản Thành thực tức giận.
Hổ lạc đồng bằng bị khuyển khi, rồng bơi nước cạn bị tôm giễu, chính là nói hắn,
Tức giận đến cùng cực, hắn ngược lại bình tĩnh xuống.
Giờ khắc này, con ngươi Giản Thành đột nhiên biến thành màu kim sắc lộng lẫy.
Hóa thần hồn lực hòa trong thần hồn của hắn đột nhiên bị điều động lên, khi hắn tính toán trực tiếp thi triển bí thuật lừa dối đệ tử kia đi, hắn thình lình cảm giác tới cách đó không xa có đứng hai người.
Đó là...........!!!
==============================
Tác giả có lời muốn nói:
Về vấn đề của Trần Húc Chi, mọi người không cần gấp gáp nha.
Trần Húc Chi chờ Giản Thành đến 22 năm, chờ đến nỗi có vấn đề.
Còn về Giản Thành, hình tượng pháo hôi đời trước của hắn, sau khi bị đánh sưng mặt chết đi đã bị tháo dỡ xuống rồi a.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện