Chỉnh Sửa Lại 'Cấu Hình' Tôi Trở Thành Mỹ Nhân!

Chương 46


trước sau

Advertisement
*

Đại Thần trầm lặng quan sát người phụ nữ đi ngay cạnh mình, hơi ai hết, anh biết đây chính là người phụ nữ kiên cường nhất. Ung thư giai đoạn cuối trị xạ có bao nhiêu đau đớn, ấy vậy mà không hề oán than một lời. Bà ấy cũng rất sợ bị người khác nhìn thấy hiện trạng thê thảm của mình, nên mỗi lần xuất hiện đều phải chuẩn bị thật kĩ..

Mái tóc nâu nhạt quấn cao, từng sợi, từng sợi mỏng manh dễ gãy.. Anh biết đó chỉ là tóc giả mà thôi. Mái tóc thật dày và mượt mà của mẹ đã rụng từ khi bà ấy truyền hóa chất. Rụng sạch không còn một sợi nào!

Tưởng tượng thôi cũng có thể thấy bà ấy có bao nhiêu hốt hoảng. Người phụ nữ từng là nữ thần hát tình ca của công chúng, từng yêu vẻ đẹp của bản thân hơn mạng.. Nay lại trở nên tồi tàn đến như thế..

Làn da hơi ngả màu đã có chút khô sạm, và từng bước đi mang theo sự run rẩy rất nhẹ nhàng...

Đại Thần giật mình nhận ra rằng, mẹ anh đã yếu, đã già.. Và rất nhanh thôi, bà ấy sẽ bỏ lại bố con anh mà ra đi. Cuộc đời con người mỏng manh biết bao nhiêu, dù tiền bạc có nhiều cũng ích lợi gì chứ? Chỉ có thể kéo dài cho bà ấy chút hơi tàn mà chẳng thể làm bà ấy bớt mấy phần đau khổ.

Nhưng anh có thể làm gì? Ở cạnh mẹ anh trong những ngày cuối đời của bà ấy?

Không thể!

Mẹ anh chính là kiểu người mạnh mẽ từ trong ra ngoài, cái bà ấy ghét nhất, căm hận nhất chính là cái nhìn thương hại hoặc đau đớn của người khác. Không ít lần bà ấy tỏ ý hoặc cố ý rời khỏi hai bố con anh, hi vọng muốn đến một nơi hoang vu vắng vẻ sau đó tự mình ra đi. Tất nhiên điều này là không thể xảy ra, vì bố anh rất tinh ý và luôn bám sát bà.

Vậy là để giảm thiểu việc mẹ anh làm liều, anh và bố chỉ còn cách hạn chế hết mức sự tồn tại của người khác bên cạnh mẹ.

Đôi lúc Đại Thần nghĩ, sống trong một gia đình giàu có cũng chẳng phải điều gì hay ho cả.

Ví như lúc này đây, anh thật sự muốn vươn tay ra đỡ lấy bà ấy, cũng muốn ôm bà ấy vào lòng, càng khao khát nói cho bà ấy biết anh yêu thương bà ấy đến thế nào..

Nhưng những rào cản và định kiến kìm giữ anh thật chặt, tới mức anh sợ nếu mình phá bỏ nó sẽ làm tổn thương đến người nhạy cảm như mẹ.

"Bảo Bối, dạo này nhìn con có vẻ mập lên.." Mẹ anh đột ngột lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người "Chứng mất ngủ giảm rồi hả?"

"Vâng." Đại Thần gật đầu, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài vắt qua vai bà ấy, mẹ anh thất thần một chút, sau đó đưa đôi mắt hoa đào nhìn anh một cái thật sâu "Mẹ thì lại gầy đi rồi, không phải bố con chiều mẹ nên cho mẹ ăn uống không điều độ đấy chứ?"

"Haha ~ Bảo Bối của mẹ dạo này thay đổi rồi!" Bà ấy bỗng dưng cười phá lên, cũng vươn tay chỉnh lại áo khoác thật dày trên vai mình "Còn biết chăm lo tỉ mỉ cho người khác như thế!"

"Con vẫn luôn như vậy.." Anh nhíu mày không hiểu ý tứ của bà ấy "Chỉ là mọi chuyện xung quanh mẹ bố đã làm hết nên không có cơ hội thể hiện thôi!"

"Không phải!" Mẹ anh nói nhỏ, giọng của bà ấy luôn mềm mại và ấm áp như vậy. Gió đông khẽ thoảng qua mái tóc nâu trầm làm mấy sợi vương bên má bà ấy bay lên "Sự thay đổi ấy rất lạ lùng, có lẽ chính con cũng không phát hiện ra!"

"Mẹ đừng nói mấy thứ trừu tượng thế nữa.." Đại Thần lắc đầu "Tết này mẹ tính thế nào?"

"Nghe nói cô ấy làm trợ lí cho con.." Mẹ anh không để ý đến câu hỏi đó, tiếp tục đi theo ý của mình "Trước đây hình như Bảo Bối của mẹ không có thói quen lúc làm việc bị người nhìn."

"Cô ấy cũng đang ở cùng con nữa.." Đại Thần nhướn mày, nụ cười trên khóe môi trở nên đậm bất thường "Mẹ chẳng nói con đã thay đổi sao? Nếu đã vậy thì thói quen trở nên khác lạ cũng là bình thường.."

"Đại Thần!" Bà ấy nghiêm mặt, đôi mắt trong suốt có mấy phần mệt mỏi "Con vì cô ấy nên mới từ chối Ngân Hà sao?"

"..."

"Con thích cô ấy?"

"..."

Thích Vi Ái Nhi đó sao?

Anh cũng không biết cảm giác này là gì..

Trợ lí nói cảm xúc mãnh liệt ấy của anh, việc anh muốn giữ người này lại cạnh mình chỉ vì anh không yên tâm với khả năng giữ mồm giữ miệng của cô nàng. Hoặc cũng có thể, chính là do anh ghét cô ta, căm hận vì cô ta nắm giữ của anh thật nhiều bí mật..

Nhưng nếu thật sự Đại Thần ghét người này anh sẽ tình nguyện dọn dẹp, tình nguyện bao nuôi, tình nguyện vào bếp.. phục vụ cô nàng sao?

Anh mặc dù mờ mịt trong chuyện tình cảm nam nữ song cũng không phải ngu ngốc đến mức không biếtgì. Có thể.. Giống như mẹ anh nói.. Thứ tình cảm quái lạ tồn tại giữa hai người này chính là do anh thích cô ta?

"Gần đây bên cạnh Lưu tiểu thư có một cậu nhóc.." Mẹ anh xem sự im lặng ấy là một câu trả lời, gật đầu đi tiếp. Siêu thị mini này cũng giống như những siêu thị khác, chỉ là vì muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng
Advertisement
với con trai nên bà mới vào đây.

Bà không còn nhiều thời gian nữa, hôm nay về cũng chỉ là qua loa sau đó sẽ đi khỏi. Đến cả việc đơn giản như ăn tết với con trai cũng không thể làm nữa rồi.

"Nhìn có vẻ quen mặt."

"Là Lương thiếu đó." Đại Thần gật đầu "Cậu ta quấn Lưu tiểu thư chặt lắm, thời gian để thở cũng không cho cô nàng đâu!"

"Vì thế nên dạo này con bé mới không qua bồidưỡngtình cảmvới con được đúng không?" Bà ấy chậm rãi chọn rau quả, Đại Thần gật đầu, ngoan ngoãn đẩy xe đi ngay phía sau "Lương thiếu này cũng không phải người tốt, nếu như con đã quyết từ chối Ngân Hà thì đừng để nó bị tổn thương."

"Con biết!"

"À này.. Tiểu Ngọc tết năm nay trở lại đấy, con bé nói mùng ba họp lớp, con trở về gặp nó một chút đi!"

"Tiểu Ngọc về sao?"

"Phải.. Nó rất nhớ con.."

*

Tịnh Nhi cứng người ngồi đáp từng vấn đề bác giai hỏi, mỗi một câu tuy không hóc búa nhưng lại làm cô để lộ rất nhiều thông tin. Bác giai quả không hổ danh nhà chính trị đại tài, mỗi một lời nói ra đều cực kì sắc bén, miệng cười mà tâm lạnh, khai thác được đủ thông tin từ cô..

"Cháu ở chung với Thần nhà bác chắc cũng đã lâu.." Bác ấy ôn hòa, nghiêm chỉnh ngồi cạnh cửa sổ "Thằng bé không làm ra hành động gì khó hiểu chứ? Có bao giờ nó dẫn bạn trai về không?"

"Bạn.. Bạn trai..??"

Má!

Bác à, không phải bác nghĩ bạn Thần ở chung với cháu đây chỉ để làm bình phong che mắt người đấy chứ!?

Tịnh Nhi thật sự có chút muốn khóc, sao có thể quá đáng vậy chứ? Nhẹ là coi thường giới tính chuẩn men của nam chính cô sáng tạo, nặng chính là chưởi cô con gái không có sức hút, ở cạnh cũng không làm người khác khơi ra được hứng thú!

Thế nhưng.. Lời bác ấy nói hình như cũng có chút gì đó đúng đúng..

Xem nào, nữ chính nữ phụ rồi nữ ven đường, nữ các thứ.. đều va chạm suốt ngày với nam chính Đại Thần mà anh ta chẳng hề có biểu hiện rung động. Thậm chí ở cạnh cô nhiều ngày như vậy, Tịnh Nhi cũng chẳng thấy Đại boss có thái độ gì khác thường hết. Lẽ nào anh ta thật sự không phải nam chính ngôn lù.. Lẽ nào anh ta thật sự..

"Hai người nói chuyện gì mà có vẻ vui thế?" Cửa xe bật mở, bác gái nhanh chóng từ ngoài bước vào. Đại Thần phía sau cũng đã đem đồ cất hết vào cốp, tiếp đó cũng đi lên ghế lái, nhanh chóng ngồi xuống cạnh cô.

Vừa yên mông trong chỗ ngồi của mình, Đại boss đã bắt gặp ánh nhìn bỏng cháy của Tịnh Nhi. Cô vẫn đang bị ảnh hưởng bởi câu hỏi của bác trai nên cố công tìm tòi những điểm khác lạ trên người boss lớn. Có điều, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy boss nhà mình chuẩn men và nam tính lạ lùng..

Sau đó..

Không có sau đó nữa.. Bởi Tịnh Nhi lúc này đã hoàn toàn bị nụ cười tươi rói của nam chính câu hồn!

Bình thường anh ta nghiêm mặt cũng có thể đẹp đến đau tim, cười nửa miệng làm phụ nữ thế giới điên đảo.. Còn bây giờ, lúc này đây, bạn Thần lại không tiếc gì mà nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn!

Môi bạc nhếch lên thật cao, đôi mắt nâu sáng cong cong như vầng trăng non và xuân phong như phơi phới thổi ngang qua khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ kia. Tịnh Nhi ngây ra, mắt cô vô thức dính chặt trên khuôn mặt ngời sáng của boss. Nếu không phải vì cô là con gái nhà lành và phía sau còn hai vị phụ huynh, đảm bảo Tịnh Nhi sẽ nhào vào chỗ Đại Thần đang ngồi!!

Nhào vào làm gì tạm thời cô còn chưa biết.. Cơ mà cứ lên trước rồi tính..

Không phải bỗng dưng mà boss lạnh lùng của chúng ta cười, anh vốn đang nghĩ đến đoạn đối thoại khi nãy cùng với mẹ, tiếp đến vừa vào cửa đã thấy vợnhỏngóng chờ mình như vậy, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên thật cao.

Đại Thần đưa tay đóng sập cửa xe, sau đó hài lòng quay sang nhìn khuôn mặt đang ngơ ngác ngay bên cạnh. Anh xoa hai bàn tay lạnh buốt của mình vào nhau, nụ cười trên mặt dần trở nên ác ý. Rồi nhanh như chớp anh vươn hai bàn tay lạnh băng của mình lên, dán chặt nó vào gò má ấm nóng của Tịnh Nhi.

Nhất thời, trong xe một mảnh im lặng khó tả..

*Boss nạnh nùng ????????????

Truyện convert hay : Chiến Long Vô Song Tiểu Thuyết Trần Ninh
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện