Chinh Phục Nam Thần

Chương 4


trước sau

Advertisement

Cứ như thế bận rộn một tuần, tạp chí cuối cùng xuất bản thành công, ngày mai Nguyễn Thanh không cần phải đến công ty.
  
Mấy buổi tối này, thỉnh thoảng một đêm mới “bộc phát” một lần, nhưng mà xét thấy hai người đang chiến tranh lạnh, cũng có thể là Nguyễn Thanh đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh, cô đều kiềm chế bước chân của mình.
  
Mặc dù cô cũng không biết bản thân là muốn quan tâm đến anh ta hay là……
  
Hôm nay về đến nhà cũng xấp xỉ 10 giờ, sau khi ngâm mình trong bồn tắm, Nguyễn Thanh lên giường lướt weibo, lướt đến khi bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.
  
Đêm nay, cực kì yên bình, một đêm ngon giấc.

  
Tám giờ rưỡi sáng, Nguyễn Thanh ung dung trở mình tỉnh giấc, mắt lim dim nhìn mặt trời mùa hè bên ngoài của sổ, mò mẫm điện thoại từ trong chăn ra lại phát hiện đã dùng hết pin, cô xuông giường tìm cục sạc và sạc vào.
  
Sau khi đánh răng thì ăn một bữa sáng đơn giản, sau đó cô đem máy tính đến phòng khách.
  
Đăng nhập vào QQ, trước tiên ở trong nhóm gửi một dòng tin tức: chào trăm họ, biên tập tôi lại rãnh rang rồi ~ có việc gì thì cứ dụ dỗ tôi nhé.
  
Cá hạt đậu: biên tập lâu rồi không gặp ~ lúc trước bạn khiến tôi sửa tên tác phẩm và văn án, bây giờ tôi gửi cho bạn xem thử?
  
Nguyễn Thanh: được thôi ~
  
Đường Manh A: biên tập ~ tôi muốn nói rõ bảng thông báo, có được không QAQ.
  
Nguyễn Thanh: tôi xem thử.
  
……
  
Cả buổi sáng sau khi làm xong mọi việc, Nguyễn Thanh nghĩ đến Mai Sa Sa, tiểu thuyết của cô ta số liệu tổng thể cũng không tệ, nhưng mà về việc cô ta không có ý thức thông thường, hành vi ăn trộm lí tưởng cũng rất có khả năng xảy ra, mà cấp trên công ty cũng rất có khả năng không quản lí.
  
Nghĩ như vậy Nguyễn Thanh liền kích vào, sau khi xem sơ qua một vòng, Nguyễn Thanh đã bị những lời bình luận với khí thế khác nhau làm cho thất khiếu thăng thiên.
  
Mai Tử Sa Trà: “bổn tiểu thư sẽ không bị rung rinh bởi dân nghèo các ngươi, không thích thì đừng đọc, đỡ phải làm bẩn sách của tôi.”
  
Mai Tử Sa Trà: “không biết là đánh chữ rất mệt sao? Ngón tay của bổn tiểu thư phát đau rồi!”
  

Mai Tử Sa Trà: “bổn tiểu thư cho ngươi xem sao? Đừng có chỉ tay năm ngón với tôi, tôi muốn viết thế nào thì viết thế đấy, bọn cổ hủ từ đâu đến dám đưa ra ý kiến với bổn tiểu thư, cút!”
  
Mai Tử Sa Trà: “Copy? Con mắt nào của ngươi thấy được? Bạn của bổn tiểu thư chính là hào phóng như vậy, bản thân nghèo kiết củ hậu lại còn cực đoan? Ngươi có khả năng thì cũng copy đi, con ma nghèo!“
   
……

  
Thật muốn cho trợ lí Vương và Lý tổng xem, đây chính là Mai Sa Sa ham học khiêm tốn, phẩm đức thanh cao trong miệng của bọn họ?
  
Nguyễn Thanh day huyệt thái dương, sau khi từ trong liên hệ QQ tìm được Mai Sa Sa thì gửi tin nhắn cho cô ta: “Mai tiểu thư, một tuần nay tôi đang bận việc tạp chí nên không đốc thúc cô. Nhưng cho dù có bận đến trời đất u ám, tôi cũng dành thời gian gọi điện thoại cho cô hai lần, nhắc nhở cô ra chương mới, hai chương mà bây giờ tôi nhìn thấy là đáp án mà cô cho tôi sao?”
  
“Quan trọng nhất là, một chương rõ ràng chỉ có hơn một nghìn chữ, tôi bàn giao chính là mỗi chương ít nhất ba nghìn chữ, còn lại hơn một nghìn chữ nữa đi đâu rồi?”
  
“Phần bình luận của người đọc bây giờ là một đống mục nát, tôi nhớ tôi đã nói qua với cô, cô không biết trả lời thì đừng trả lời, chỉ cám ơn những bình luận khích lệ cô, những bình luận khác tôi sẽ xem xét tình hình thay cô trả lời. Thế còn bây giờ? Làm sao để giải quyết hậu quả?”
  
“Xin cô cố gắng viết tiểu thuyết chương mới, một chương ít nhất 3000 chữ, viết liên tiếp ba chương liền!”
  
“Đồng thời, xóa hết tất cả những ngôn luận không thích đáng phía dưới bình luận của người đọc.”  
  
Gửi xong những lời này, Nguyễn Thanh đóng cửa sổ trò chuyện, cô bây giờ thực sự không có tâm trạng vướng vào Mai Sa Sa, cô ta nghe lời là tốt, không nghe, chẳng qua chỉ là chấm dứt quan hệ.
  
Dù sao cô ta bây giờ vẫn là học sinh, sinh hoạt phí mà gia đình cho cũng đủ dùng, muốn rèn luỵện cũng có thể ứng tuyển vào công ty khác.  
  
Nguyễn Thanh vịn vào bàn nhỏ để đứng dậy, chuẩn bị pha một tách cà phê để nâng cao tinh thần.
  
Pha cà phê xong, cô dựa vào khung cửa ở nhà bếp nhấp vài ngụm, tầm nhìn vô tình bị thứ màu hồng trên tủ giày thu hút.
  
A, là thức ăn của chó tuần trước chú chó nhỏ cho cô.
  
Đi qua lấy miếng xương nhỏ màu hồng ở trên tủ giày, Nguyễn Thanh hơi say sưa nhìn.
  
Miếng xương đã phơi khô rồi, nhưng vẫn có cảm giác như là hôm qua vẫn còn ở trong lòng bàn tay, bộ điệu kiềm chế tức giận và khuôn mặt diu dàng của Từ Nhất Bạch luân phiên xuất hiện trước mắt.
  
Anh ta, rốt cuộc là người như thế nào?
  
“Tách tách”
  
Âm báo của QQ cắt đứt dòng suy nghĩ dần bay xa của Nguyễn Thanh, cô cầm miếng xương nhỏ đi đến phòng khách, ngồi trên thảm trải nền nhìn vào QQ đang hiện trên màn hình máy tính, là Mai Sa Sa trả lời.
  
“Tôi có ra chương mới mà, viết xong hai chương rất mệt. Gần đây sinh nhật cậu của tôi, tôi chuẩn bị quà cho cậu ấy, thật sự là bận chết đi được, tôi nghe lời cô thức suốt đêm viết hai chương, viền mắt của tôi thâm cả rồi.”
  
Tin nhắn của Mai Sa Sa vẫn già mồm như trước đây, xem qua Nguyễn Thanh liền nổi da gà.
  
“Tôi yêu cầu chính là ra chương mới mỗi ngày mà, với lại chỉ có hơn một nghìn chữ, đây cũng coi là viết chương mới sao?” Nguyễn Thanh kiên nhẫn giải thích.
  
Đối với lời giải thích của Nguyễn Thanh, Mai Sa Sa trực tiếp coi nhẹ, tiếp tục gửi tin nhắn: “Còn về những câu trả lời ở phần bình luận người đọc thì không cần cô quan tâm, tôi không cần những con ma nghèo đó, tôi viết tiểu thuyết chính là để giải trí, chứ không phải để phục dịch những dân thường này.”
  
“Bổn tiểu thư chẳng qua là đọc sách của Mặc Thần đại nhân, muốn cùng nam thần ở trong cùng một phạm vi mà thôi. Tôi tin tưởng, nam thần của tôi đọc được tiểu thuyết độc đáo như vậy, nhất định sẽ rất yêu tôi! Đến lúc đó, tôi sẽ là người vợ hiền ở bên cạnh nam thần……”
  
“Mặc Thần có tài giọng nói lại rất hay, tôi có tài có dung mạo lại có tiền, chúng tôi thật sự là một đôi mà trời đất tạo nên.”
  
“Nguyễn Thanh: “……” cô còn có thể nói gì.
  
Tiểu thuyết của cô ta viết về tình yêu hào môn độc ác tràn lan trong giới tiểu thuyết, không phải đi cửa sau có thể có được số liệu này? Còn hi vọng Mặc Thần yêu thích tiểu thuyết cẩu huyết của cô ta?
  
Bàn tay của Nguyễn Thanh đặt ở trên bàn phím dừng lại một lát, lặng lẽ thu về, chuẩn bị xem xem Mai Sa Sa còn có thể nói ra nhừng lời kinh thiên động địa nào nữa.
  
“Đúng rồi, Cô có biết cách thức liên lạc với Mặc Thần không? Tôi lúc trước nghe người ta nói chỉ cần trở thành tác giả thì có thể quen biết với những tác giả khác, tôi mới muốn viết tiếu thuyết.”
  
Cách thức liên lạc với Mặc Thần? Cô cũng muốn có!
  
Nguyễn Thanh im lặng hồi lâu, trả lời: “Không biết.”
  
Trong cả nhóm này trừ quản lí của Mặc Thần ra còn ai có được cách liên lạc với anh ấy.
  
“Cô quá không thực tế rồi, không có thì thôi đi.” Mai Sa Sa có chút ghét bỏ nói: “Còn nữa, cô cũng đừng có lúc nào cũng làm phiền tôi, cậu tôi không nói gì cô cũng đừng có nhất thiết phải vờ vịt “tận tụy với công việc” như thế. Còn tôi, có thời gian sẽ giúp cô nói tốt vài câu trước mặt cậu của tôi, cô cũng không cần phải cám ơn tôi, tôi luôn là người lương thiện như thế.”
  
Nói tốt vài câu? Cám ơn cô nhé, tôi không thiếu.
  

Cô ta nói mặc kệ thì mặc kệ, cô cũng không muốn quản cô ta nữa!
  
“Cô muốn tôi không quản cô cũng được, cô bảo cậu cô ra thông báo cho tôi. Nếu tôi không nhận được thông báo, thì tôi sẽ làm tròn bổn phận hoàn thành công việc của tôi, cho nên cô bảo cậu cô nhanh chóng gửi thông báo cho tôi nhé.”
  
Nguyễn Thanh nhắn xong câu này thì đóng của sổ trò chuyện, cô lại cầm miếng xương nhỏ, nhìn rồi lại nhìn, sờ rồi lại sờ, không kìm lòng nổi nhớ đến bộ dạng ngốc nghếch của chú chó.
  
Đã hơn một tuần không gặp chú chó, chỉ là thỉnh thoảng lúc đi làm tan làm nghe thấy vài tiếng chó kêu, không biết chú chó đã quên cô chưa, thực có chút nhớ nó rồi.
  
Tuy chủ nhân của chú chó bụng dạ hẹp hòi, nhưng dung mạo anh tuấn và giọng nói êm tai cũng đủ để tiêu diệt rồi? Hơn nữa, giống như phụ nữ xinh đẹp có đặc quyền, đàn ông như anh ta cũng có đặc quyền.
  
Còn đang xuất thần, một tiếng “dong” bỗng nhiên vang lên trong hành lang, truyền đến tai Nguyễn Thanh, tiếp đến là tiếng đồ vật rơi xuống nền “lốp bốp”.
  
Là nói mấy tối nay không có tiếng đập phá, thì ra là đổi thành ban ngày.
  
Cũng rất nghe lời, Nguyễn Thanh cười xinh đẹp, liền sau đó lại bắt đầu do dự.
  
Có cần đi xem không nhỉ?
  
Nguyễn Thanh ngập ngừng một lát, vỗ đùi quyết định____ đi!
  
Đã hơn một tuần rồi, người đàn ông đó chắc cũng không ôm hận như thế.
  
Xem như là hàng xóm, trong tương lai hai người còn phải sống chung với nhau một khoảng thời gian tương đối dài. Bản thân là con gái, nghỉ hè vì công việc dồn lại, bạn bè trong trường đều về quê, nếu như thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn không phải cần đến hàng xóm à.
  
Nguyễn Thanh còn đang suy nghĩ trong đầu, mà cơ thể cô sớm đã xuất hiện phản ứng chân thực, đợi cô hoàn hồn lại, cô đã đứng ở trước cửa nhà Từ Nhất Bạch.
  
Nguyễn Thanh căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay chảy mồ hôi, hai bàn tay của cô chùi vào áo quần, lúc này mới đưa tay lên kê vào cửa, vừa định gõ thì vô thức thu tay lại.
  
Nguyễn Thanh ở ngoài cửa do dự, ở bức tường bên trong cánh cửa, Từ Nhất Bạch đang ngồi một nửa trên nền, bên cạnh là mảnh thủy tinh và sứ nằm rải rác trên mặt đất.
  
  
Trầm Mặc ngồi xổm ở phía trước anh ta, cái đầu lớn cọ vào cằm anh ta, sau đó nó lè cái lưỡi trắng mịn ẩm ướt liếm liếm đầu gối của Từ Nhất Bạch.
  
Từ Nhất Bạch đưa tay lên sờ nhẹ đầu của Trầm Mặc, thuận tay gải gải cằm của nó: “không sao cả, ngoan.”
  
Nói xong bàn tay với hai khớp xương rõ ràng của anh từ từ đặt lên những vết bầm tím trên đầu gối, nhẹ nhàng xoa bóp.。
  
Nguyễn Thanh ở ngoài cửa sau lặp đi lặp lại hai ba lần, cô nhắm mắt cắn răng gõ cửa: “cốc cốc cốc”
  
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Từ Nhất Bạch ngẩn ra, lặng lẽ dừng tay đang xoa bóp lại, từ từ cuộn ống quần xuống che lấp đầu gối lại.
  
“Vẫn là làm phiền đến cô ấy rồi, đi thôi Trầm Mặc.” Anh ấy dường như không biết làm thế nào thở ra một cái đầy phiền muộn, tay phải bên người tùy tiện mò mẫm, cuối cùng vịn vào cái ghế ngã ở trên nền đứng dậy, sau đó khập khiễng bước từng bước một về phía cửa ra vào.
  
Nguyễn Thanh nghe thấy tiếng bước chân lâu ngày không gặp, trái tim nhỏ của cô cũng theo bước chân gần kề của anh mà đập nhanh hơn.
 
Mong đợi? Kích động? Căng thẳng?
 
Bản thân cô cũng không biết, chỉ là hai tay không ý thức mà vấu chặt góc áo, có lẽ đều có cả.
  
Rất nhanh, cửa mở ra.
  
Vẫn chưa đợi Nguyễn Thanh nói, Từ Nhất Bạch đã cắt ngang: “Thực xin lỗi, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng.”
  
Cửa vừa mở ra Nguyễn Thanh vô thức nhìn chân của Từ Nhất Bạch, chân bên phải không đứng thẳng được như chân bên trái, trọng tâm cơ thể nghiêng về phía bên trái, xem ra chân của anh ta thật sự bị thương rồi.
  
Tuy cô sớm đoán được anh ta lại bị ngã, nhưng mà thực sự trong lòng cô không hiểu vì sao lại có hơi…… đau lòng?
  
Anh ta tuy là biểu cảm nghiêm túc, nhưng Nguyễn Thanh từ trong mắt anh ta nhìn thấy được chút áy náy và không yên, trái tim treo cao của cô đã trở về với hiện thực như vậy, khóe môi mấp máy, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Không sao cả, tôi là có chút lo lắng cho anh, cảm thấy âm thanh lần này lớn hơn lần trước.
 
Tay cầm nắm cửa của Từ Nhất Bạch bỗng thu lại, anh ta mở miệng nửa ngày nhưng nói không ra lời, chỉ có tai là dần đỏ lên.
 
Nguyễn Thanh cũng nhận thấy mình nói quá trực tiếp, một tay của Nguyễn Thanh có chút bức rứt vò vò tóc, một tay cầm dái tai, cắn nhẹ môi dưới nhanh chóng liếc nhìn anh ta một cái __ ừ, không có nhăn mày, nên là không tức giận.
  
“Mạo muội hỏi một tý, là …… anh ngã sao?” Nguyễn Thanh nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi.
  
Hương vị riêng biệt của cô gái nhỏ cùng với lời nói của cô phảng phất đi vào trong mũi của anh, trên khuôn mặt anh tuấn của Từ Nhất Bạch dần dần nổi lên một mảng hồng, nghe thấy cô đoán được bản thân bị ngã, trên mặt anh lại tăng thêm một chút quẫn bách, sau đó lại chịu không được mà nghiêng đầu né tránh.
  
“Ừ …… sắp xếp đồ đạc bị vấp ngã.” Có lẽ vì lần đầu tiên nói dối trước mặt con gái, Từ Nhất Bạch cảm nhận má của mình nóng đến nổi có thể luộc được trứng gà, tay của anh nắm lại ngăn ở môi, ho một tiếng: “Cảm ơn đã quan tâm.”
  
Nguyễn Thanh lần đầu tiên cảm thấy mặt của con trai đỏ lên lại ưa nhìn như vậy, sắc đỏ trên gương mặt của anh không những không cao ngất, trái lại khiến cho người ta mê hoặc đến chết.

  
“Từ Nhất Bạch, lần trước…… lần trước không phải tôi cố ý, tôi không trách anh.” Nguyễn Thanh cúi đầu nhìn vào mũi chân, có lẽ cảm thấy không đủ sức thuyết phục, sau đó lại giải thích: “Tôi hôm đó tăng ca rất mệt, đầu lại rất đau, trong lòng bực bội cho nên mới nổi giận với anh.”
  
“Tôi, tôi biết như thế rất không tốt, nhưng mà……” ngượng ngùng hồi lâu, Nguyễn Thanh đan hai tay vào nhau nhẹ nhàng vân vê, cuối cùng cổ họng nhẹ nhàng nói nhỏ: “thật xin lỗi.”
  
Cô gái nhỏ dùng giọng điệu nhẹ nhàng mềm dẻo giải thích, Từ Nhất Bạch nghe vào trong tai, trong lòng sớm đã rối tinh rối mù, giọng nói của cô ấy càng ngày càng nhỏ đến sau cùng suýt nữa nghe không rõ, qua hồi lâu mới nói ra ba chữ “thật xin lỗi”.
  
Chỉ cần nghĩ đến biểu cảm ảm đạm của cô gái nhỏ, nói những câu mềm mại, trái tim của anh liền bị sụp đổ, cho dù là đúc bằng tường đồng vách sắt trong lúc này cũng trở nên mềm nhũn.
 
Đáy mắt của anh quét qua chút ý cười nhạt mà anh cũng không biết.
 
Hồi lâu không nhận được câu trả lời của Từ Nhất Bạch, hô hấp của Nguyễn Thanh càng ngày càng nặng, bờ môi dưới bị răng cắn cũng bắt đầu trở nên nhợt nhạt.
  
Gì vậy, thật không dễ dàng có được dũng khí nói lời xin lỗi, lẽ nào phải kết thúc trong thất bại sao? Mất mặt phải làm sao đây? Cũng không biết biểu cảm của anh ta là gì, thật muốn xem một tý, nhưng mà lại có chút không dám, ngộ nhỡ anh ta giận thì sao? Ngu ngốc, việc đã qua thì đừng nhắc nữa, cho anh nói, cho anh nói, bây giờ thì tốt rồi?
  
Nguyễn Thanh phiền muộn muốn đưa tay lên gõ đầu mình, chỉ trách trên đời không có thuốc hối hận, chính vào lúc cô sắp không chịu đựng được muốn trốn vào đồng hoang mà nhảy, giọng nói nhẹ nhàng của Từ Nhất Bạch từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Tôi không giận.”
  
Á, tiếng thở nặng như vậy, khiến anh xem nhẹ cũng không được, anh chỉ sợ mình không mở miệng nói không chừng cô gái nhỏ sẽ khóc cho anh xem, thật là đáng yêu.
  
Không giận?
  
Không giận!
  
Nguyễn Thanh trước hết là kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh một cách phấn khởi, đôi mắt cong long lanh giống như trăng lưỡi liềm, ánh nước bên trong dường như muốn tràn ra bên ngoài, đặc biệt chói mắt: “Ừ, tôi biết”
  
Cô biết? Cô mới không biết! Khóe miệng Từ Nhất Bạch căng ra một lát, không biết lúc nãy ai còn đang tủi thân muốn khóc đây, thật đúng là cô gái nhỏ.
  
“Chân của anh rất đau thì phải? Không cần phải đứng ở đây nữa, nhanh vào trong ngồi xịt một ít dầu hồng hoa, hiệu quả cực kì tốt. Lúc tôi còn nhỏ……” cứ nói cứ nói, giọng của Nguyễn Thanh trở nên nhỏ dần.
  
Hỏng bét, không cẩn thận lại không kiềm chế được bản thân, thật muốn bơm mình thành một cái miệng lớn.
  
“Được……” khuôn mặt của Từ Nhất Bạch khẽ động, mỉm cười.
  
“Tôi còn có việc nên về trước, anh chú ý một chút, bai bai~” Nguyễn Thanh không đợi Từ Nhất Bạch trả lời xong, nhanh như chớp quay lưng trở về nhà.
  
Từ Nhất Bạch ngẩn ra, mày khẽ nhướn lên, nuốt vào những lời còn lại.
  
Anh đứng ở cửa nhìn vào cửa đối diện, trực tiếp nghe thấy tiếng đóng cửa “phịch” rồi mới quay lưng từ từ đóng cửa lại.
 
Làm sao đây, mình hình như có chút thích anh ấy.
 
  
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
 
Từ Nhất Bạch: Cô dâu, em thật đáng yêu (*╯3╰)
 
Nguyễn Thanh: (xấu hổ) ?(? ???ω??? ?)?
 
Lông vàng không rời đi: không phải chị muốn em sao? Sao lại không
ôm em ╭(╯^╰)╮
 
Từ Nhất Bạch: Cô dâu của tao đương nhiên là muốn tao rồi, mày muốn ôm thì đi tìm cô dâu của mày. Cô dâu, anh cũng muốn được ôm.
 
Nguyễn Thanh: ……
 
Lông vàng ngẩn ra: Cô dâu của tôi ở đâu~ tôi muốn hối lộ tác giả để mua một cô dâu.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện