Chinh Phục Nam Thần

Chương 30


trước sau

Advertisement

Tô Hữu năm nay 27 tuổi vẫn còn đơn thân, mẹ Tô không đợi được muốn có con dâu, có cháu trai cháu gái nên lén lút đăng kí cho Tô Hữu tham gia buổi tiệc gặp mặt. Tô Hữu cũng không muốn mỗi ngày đều bị mẹ nhắc nhở, cho nên không cần quan tâm là dự tiệc hay đi gặp mặt, anh đều hoàn toàn đồng ý, đến lúc đó tùy ý tìm một lý do cự tuyệt thì được rồi.
  
Lúc Nguyễn Thanh đi vào anh đã nhìn thấy cô, nhưng lại chưa xác nhận. Vì Nguyễn Thanh từ sau khi ở bên Từ đại thiếu đều như hình với bòng không rời nửa bước, cho nên lúc nãy anh gọi điện thoại xác nhận lại với Từ Nhất Bạch.
  
Vợ của người anh em tốt chắc chắn phải bảo vệ, nhất định không thể để cho đám lang sói lúc nãy ăn thịt được.
  
Nghĩ như vậy, Tô Hữu cười híp mắt đi về phía Nguyễn Thanh, chuẩn bị thăm dò tình hình giúp ngừơi anh em, nói trắng ra anh cũng rất tò mò.
  

  
Hừ, lại là một kẻ vô lại.
  
“A Nguyễn, mình đi lấy thêm ít đồ ăn.” Tạ Tửu lấy lý do đi chặn người.
  
“Được.” Nguyễn Thanh gật đầu đồng ý.
  
Tạ Tửu nhanh chân đi về phía trước chặn Tô Hữu: “Anh cũng là đến tìm bạn của tôi?”
  
“Đúng vậy.”
  
“Người đến buổi tiệc hôm nay là tôi, bạn tôi là hoa đã có chủ, anh đi đi.” Tạ Tửu chau mày chán ghét nói.
  
“Tôi không tìm cô, tôi tìm cô ấy.” Tô Hữu liếc nhìn bộ điệu tomboy của cô, cũng chau mày chán ghét.
  
“Cậu ấy không muốn gặp anh.” Tạ Tửu tức giận trừng mắt nhìn anh.
  
Một thằng đàn ông thối, vậy mà lại chán ghét cô?
  
“Không thể nào, chúng tôi là người quen cũ. Tôi còn biết cô ấy tên là Nguyễn Thanh.” Tô Hữu trừng mắt lại, đắc ý nói.
  
Đàn bà xấu xí, lại dám gạc anh.
  
Chuẩn bị đầy đủ đấy, ngay cả tên cũng biết, hừ, thấy cô không vạch trần cái kẻ đạo đức giả này!   
  
“Muốn lừa tôi, anh nói các người quen biết? Được thôi, vậy tôi tên là gì, bạn tốt của cô ấy anh đừng nói là không biết nhé?” Tạ Tửu nắm tay lại, cười lạnh lùng hỏi.
  
“Cái này ... ...” Gương mặt đắc ý của Tô Hữu trong chốc lát liền sụp đổ, anh, thật sự không biết
  
“Hừ, đồ lừa đảo, lúc nãy không phải vẫn rất đắc ý sao?” Tạ Tửu nhìn anh đầy châm biếm.

  

“Cô bị gì vậy, tôi chính là quen biết cô ấy, cô không cần nhiều lời, sao lại mè nheo thế. Cô cải trang thành con trai không phải là muốn xem mình như là con trai chứ?”
  
“Tôi, nói thế nào đây! Lộ nguyên hình rồi nhé, thẹn quá hóa giận hả?” Tạ Tửu tức giận trừng mắt nhìn anh.
  
“Cô sao lại không nói đạo lí ... ...” Tô Hữu giận nói.   
  
“Thánh nhân đều nói chỉ có nữ nhân và tiểu nhân mới khó nói chuyện, tôi vừa là nữ nhân vừa là tiểu nhân, nhìn không ra sao?”
  
Nghe vậy, Tô Hữu cười: “Tiểu nhân thì nhìn ra, nữ nhân thì ... ...”
  
Tô Hữu đánh giá cô, Tạ Tửu cũng cúi đầu nhìn mình, không thoải mái hỏi: “Thế nào?”
  
“Thực sự nhìn không ra.” Tô Hữu cười xấu xa nói.
  
Hai tay ở hai bên của Tạ Tửu từ từ nắm chặt, nhắm mắt cố gắng an ủi bản thân.
  
Nhịn đi, nhịn đi, hít vào thở ra.   
  
Vậy mà mở mắt ra lại là khuôn mặt cười hèn hạ của người đàn ông thối này, Tạ Tửu trong lòng hét lớn “mẹ nó, không nhịn được” liền chuẩn bị cho anh một đấm.
 
“Tiểu Cửu, thức ăn của cậu sao vẫn chưa lấy qua?”
  
Đúng vào lúc này, Nguyễn Thanh đi qua, ngay sau đó liền nhìn thấy Tạ Tửu đang giận dữ cùng với Tô Hữu cười hì hì đang đối diện với cô ấy.
  
Nguyễn Thanh vội đi lên phía trước kéo chặt tay của Tạ tửu, cười hỏi Tô Hữu: “Sao anh lại ở đây?”
  
“Buổi tiệc, mẹ anh mỗi ngày đều càu nhàu anh.” Tô Hữu không biết làm thế nào cười, “em sao cũng ở đây?”
  
“Ồ, giới thiệu với hai người một chút. Vị này là bạn tốt của em, Tạ Tửu. Hôm nay em đi cùng cậu ấy.” Nguyễn Thanh nhìn ra được Tạ Tửu đang giận, cô nói xong liền kéo kéo tay cô ấy, ý bảo cô ấy ngẩng đầu nhìn người ta, “tiểu Cửu, vị này là anh em tốt của Từ Nhất Bạch, Tô Hữu.”
  
Tạ Tửu ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tô Hữu, Tô Hữu nhìn thấy ánh mắt không thiện ý của cô, thầm cảm thán: quả nhiên là tomboy, thật không nhịn được cười.
  
Bầu không khí giữa hai người không tốt, Nguyễn Thanh đành phải lên tiếng xoa dịu: “Muốn đi cùng không? Nếm thử xiên em nướng, mùi vị rất được nhé.”
  
Tô Hữu vui vẻ nói: “Được thôi, cảm ơn Nguyễn tiểu thư.”
  
Nguyễn Thanh kéo Tạ Tửu đi về phía trước nghe thấy Tô Hữu ở đằng sau vui vẻ huýt sáo, cô lén liếc mắt: Chàng trai may mắn, đã trốn thoát rồi còn không biết.
  
Tạ Tửu lúc nhỏ theo ông nội Tạ học đánh quyền, một quyền của cô ấy giáng xuống, chỉ sợ Tô Hữu phải nằm viện ba bốn tháng.
  
Ba người vừa nướng vừa ăn, bầu không khí không hòa hợp lắm nhưng cũng không phải ngượng nghịu lắm.
  
Tạ Tửu không muốn ở cùng với Tô Hữu, cô nhìn thấy Nguyễn Thanh ăn xong liền mở miệng nói: A Nguyễn, gần 4 giờ rồi, chúng ta về thôi, không thì không thể về kịp trước buổi tối.”
  
“Đã gần 4 giờ rồi?” Nguyễn Thanh ngạc nhiên nói, “vậy được, chúng ta đi thôi.”
  
Cô cầm túi xách của mình lên, nói với Tô Hữu miệng vẫn còn nhai thịt: “Vậy em về trước, anh từ từ ăn.”
  
Tô Hữu vội kéo cô, nuốt thịt xuống hỏi: “Em về nhà?”
  
“Đúng vậy.” Nguyễn Thanh gật đầu.
  
Tô Hữu do dự một hồi, lại hỏi: “Xe của ai?”
  
“Của em.”
  
Nghe vậy Tô Hữu liền trở nên vui vẻ, cười hỏi: “Có thể chở anh một đoạn không? Xe của anh hôm nay đưa đi kiểm tra rồi, anh bắt xe đến.”
  
Nguyễn Thanh chớp chớp mắt, nghĩ đến Tô Hữu và Tạ Tửu không biết sao lại xảy ra mâu thuẫn, họ đều là bạn tốt của mình, một người là anh em của Từ Nhất Bạch. Họ sau này nhất định thường xuyên gặp mặt, luôn mẫu thuẫn cũng không được, nếu cùng nhau về mình vừa hay có thể tìm cơ hội hòa giải.
  
Tính toán nhanh chóng, cô vui vẻ cười nói: “Đương nhiên có thể, anh là anh em tốt của Bạch Bạch mà!”
  
“Cảm ơn Nguyễn tiểu thư ... ... ấy, lúc nãy em nói Bạch Bạch?” Tô Hữu đang nói cảm ơn, vẫn chưa nói xong liền ngẩn ra.
  
“Tên gọi thân mật.” Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Thanh ửng đỏ tự nhiên trả lời.
  
“... ...” Lại bị cho một nắm thức ăn dành cho chó.
  
Ngay sau đó, ba người lên cùng một xe trở về.
  
Tạ Tửu đang lái xe, một cái cũng không nhìn Tô Hữu ở phía sau, Nguyễn Thanh ngồi ở vị trị phụ lái.
  
“Bíp bíp~ bíp bíp~”
  
Lúc này điện thoại của Tô Hữu reo lên, anh liếc nhìn cuộc gọi đến thì chau mày.
  
“Alo, mẹ.”
  
Mẹ? Nguyễn Thanh liền dỏng tai nghe lén.
  
“Hôm nay đi dự tiệc phải không? Mẹ Tô nghiêm túc hỏi.
  

“Đi rồi đi rồi, còn xin nghỉ phép một ngày, con dùng thái độ rất nghiêm túc tham gia buổi tiệc.” Tô Hữu long trọng nói với mẹ Tô.
  
“Thế nào? Có thích cô gái nào không? Mẹ Tô liền vui mừng hỏi.
  
“Không có.”
  
“Nhiều cô gái như vậy mà không thích một ai cả sao? Con không phải là qua loa với mẹ chứ, thấy mẹ già rồi ngốc rồi dễ lừa?” Mẹ Tô lại tức giận chất vấn.
  
“Thật đấy, không có qua loa với mẹ, đều mắc bệnh công chúa, làm con dâu mẹ sẽ khiến mẹ khó chịu.” Tô Hữu nói dối tự nhiên như thường.
  
“Đã như vậy, con gái của bạn dì con tuần sau về nước, con đi gặp mặt đi?”
  
“Hả? Tuần sau lại phải đi gặp mặt?”
  
“À, con gái nhà người ta vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, lần này mẹ xem con lấy lý do gì.” Mẹ Tô dụ dỗ nói, đồng thời còn không quên hắng giọng uy hiếp.
  
“Tuần sau phải công tác, con không đi đâu?” Tô Hữu khó xử nói dối.
  
“Con có phải là muốn đợi mẹ con chết mới cưới vợ? Vậy mẹ liền đi chết … …” Mẹ Tô tức giận uy hiếp nói.
  
“Được được được, con đi không được sao?”
  
Tô Hữu không biết làm thế nào đồng ý đi gặp mặt, mẹ Tô vui vẻ ngắt máy.
  
Nguyễn Thanh nghe thấy rõ đoạn hội thoại, cô từ từ nghiêng người qua, quay đầu nhìn thấy Tô Hữu nhắm mắt dựa vào ghế, một tay cầm điện thoại, một tay nhẹ xoa bóp huyệt thái dương.
  
“Tô Hữu.” Nguyễn Thanh gọi anh.   
  
“Gì vậy?” Tô Hữu nhắm mắt hỏi.
  
“Mẹ anh đang ép hôn?”
  
“Đúng vậy.” Tô Hữu thở ra một cái rồi mở mắt ngồi thẳng dậy, cười đùa với cô: “Được lắm, em vậy mà lại nghe lén anh nói chuyện điện thoại.”
  
Nguyễn Thanh nhẹ hắng giọng nói: “Đây là xe của em, em chính là nghe một cách quang minh chính đại.”
  
Tô Hữu liếc nhìn cô một cái, cười không biết làm thế nào.
  
Nguyễn Thanh chớp chớp mắt, lén nhìn Tạ Tửu đang chuyên tâm lái xe, lại quay đầu nhìn gương mặt cau có của Tô Hữ, một chủ ý hay liền xuất hiện.
  
“Tô Hữu, em có cách giúp anh.”
  
“Cách gì?” Tô Hữu nhìn cô một cái, nhàn nhã hỏi.
  
“Anh có thể tìm một người bị ép hôn giống mình để làm lá chắn.”
  
Tô Hữu vốn nghĩ cô có cách gì cao siêu, sau khi nghe xong liền thất vọng nói: “Anh thử qua rồi, không có tác dụng. Họ đều giả vờ không thích anh, sau khi bị anh phát hiện còn làm phiền anh.”
  
“Đương nhiên có.” Nguyễn Thanh nhẹ ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, cao ngạo nói.
  
“Ai?”
  
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Nguyễn Thanh nhìn về phía Tạ Tửu, lại nhìn về phía Tô Hữu.
  
Vậy mà Tô Hữu và Tạ Tửu lại nhìn nhau một cái, đồng thanh nói: “Không được.”
  
Nguyễn Thanh giận hờn, lớn tiếng chất vấn: “Vì sao không được, lẽ nào hai ngừơi đều sợ mình yêu đối phưng?”
  
“Làm sao có thể, anh mới không thể thích một người giả trai!
  
“Không thể nào, mình chết cũng không thích đàn ông thô tục như vậy!”
  
Hai người lại đồng thanh nói, Nguyễn Thanh ngẩn ra, vỗ tay nói: “Vừa đẹp, hai người không thích nhau, lại bị ép hôn, vừa hay có thể hợp tác mà!”
  
Tô Hữu và Tạ Tửu nhìn nhau, lại bắt đầu trầm tư, như là một chủ ý hay.
  
Nguyễn Thanh nhìn hai người đều có hơi bất động, trực tiếp đưa ra quyết định: “Vậy vui vẻ quyết định như thế đi!”
  
Ai vui vẻ! Tô Hữu và Tạ Tửu cùng oán thầm, đồng thời cho cô một cái nhìn khinh bỉ.
  
Nguyễn Thanh cười ha ha ngồi lại, tiếp tục nói: “Vậy hai người bây giờ là tình nhân hờ rồi, tìm thời gian ra mắt với gia đình đi, như vậy hai người tự do rồi~”
  
Hi hi hi, chỉ cần thừa nhận với gia đình, thì thật sự bị ép cưới rồi, thật muốn xem gương mặt bị đánh bại của hai người, nhất định tuyệt vời! Nguyễn Thanh, mày quá đỉnh rồi, làm rất tốt!
  
Sau khi đưa Ta Tửu và Tô Hữu về nhà, Nguyễn Thanh lái xe thẳng về Thanh Tâm Tiểu Uyển.
  
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Từ Nhất Bạch dựa vào tủ ở lối ra vào chờ cô.
  
Nguyễn Thanh tâm trạng vui vẻ vốn không phát hiện ra gương mặt u ám của anh, trực tiếp đổ về phía trước, nũng nịu nói: “Bạch Bạch, em về rồi.”
  
Từ Nhất Bạch vác cô lên vai, đầu của Nguyễn Thanh trống rỗng, vỗ vào lưng anh hờn dỗi nói: “Từ Nhất Bạch, anh làm gì vậy, bỏ em xuống.”
  

Từ Nhất Bạch không để ý đến cô, trực tiếp vác cô về phòng ngủ, đem cô đặt lên trên giường, anh cũng theo đà đè cô xuống.
  
Anh như cười như không nhìn cô: “Buổi tiệc gặp mặt?”
  
Nguyễn Thanh ngẩn ra, trong lòng thầm mắng: “Tô Hữu chết tiệc, lại bán đứng mình!
  
Trong lòng mắng như vậy, trên mặt cô lại phủ lên một nụ cười lấy lòng, hai tay ôm lấy cổ anh, nũng nịu nói: “Người ta chỉ là đi cùng Tạ Tửu thôi, em đã có anh rồi còn gặp ai nữa.”
  
“Vậy sao?” Khóe miệng Từ Nhất Bạch không kiềm được cong lên, sau khi ý thức được liền phục hồi lại biểu cảm nghiêm túc nhìn cô.
  
“Đúng là như vậy.” Cô vội khẳng định.
  
“Cứ cho là như vậy, em cũng phải chịu phạt, để em nhớ rõ.” Giọng nói trầm thấp của anh phả vào tai cô.
  
“Gì, phạt gì?” Hai tay ôm cổ anh của Nguyễn Thanh càng thêm chặt, thấp thỏm hỏi.
  
Từ Nhất Bạch không trả lời, chỉ là hai tay đưa ra phía sau lưng cô, ôm cô lên. Hai chân Nguyễn Thanh không chạm đất, đành phải khoác vào eo anh như một con gấu koala.
  
Một tay anh ôm eo cô, một tay từ từ trượt xuông mông cô, sau đó vỗ mạnh một cái.
  
Nguyễn Thanh gào lên một tiếng, đau đến nỗi không có cảm giác, chính là khiến cô vô cùng khó chịu.
  
Từ Nhất Bạch nghe thấy tiếng kêu của cô, nhưng không có mềm lòng, tiếp tục đánh. Nguyễn Thanh đem gương mặt nhỏ ửng đỏ của mình vùi vào hõm vai anh, trong phòng vang lên tiếng đánh “phách phách phách”
  
Bố mẹ cô đều chưa từng đánh cô, ông bà nội lại càng yêu thương cô như là bảo bối, kết quả hôm nay bị người đàn ông thối này đánh vào mông … …
  
Nguyễn Thanh càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng nước mắt cứ như vậy mà rơi, làm ướt vai áo của Từ Nhất Bạch.
  
Áo sơ mi ướt rồi, Từ Nhất Bạch mới phát hiện cô khóc.
  
Cô khóc không thành tiếng, không rên rỉ, không gào khóc, khiến anh càng thêm đau lòng. Tay đang giơ cao của anh chuyển hướng, phủ lên trên cái đầu nhỏ của cô: “Bảo bối, khóc gì vậy?”
  
Nguyễn Thanh khóc thút thít.
  
Nhẹ vuốt tóc cô, anh dịu dàng dỗ dành: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng khóc nữa, anh không nên đánh em, anh để cho em đánh lại có được không?”
  
Nguyễn Thanh vẫn im lặng vùi đầu vào vai anh như cũ.
  
Anh tiếp tục dỗ: “Bạch Bạch là đại ngốc, chúng ta đừng để ý anh ấy, đừng khóc nữa mà Nhuyễn Nhuyễn, ngoan nào~”
  
“Đại ngốc.” Cô nín khóc, mang theo tiếng trách móc.
  
“Đúng, đại ngốc. Nhuyễn Nhuyễn, đại ngốc có phải làm em đau không?”
  
“ … … Không có, nhưng anh chưa có sự cho phép liền đánh vào mông người ta chứ, sao này không có đường cong nữa thì làm sao?”
  
“Ừ, anh phải thừa nhận, anh là vì nhìn không thấy, cho nên muốn sờ.” Anh nghiêm túc nói.
  
“Lưu manh thối.” Cô bĩu môi nói, tay đặt ở cổ anh cũng nới lỏng ra, cái đầu nhỏ nhẹ chạm vào trán anh.
  
“Mèo hoa nhỏ.” Từ Nhất Bạch chùi đi nước mặt trên mặt cô, ôm cô đi đến nhà vệ sinh rửa mặt
  
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
 
Nguyễn Thanh: Anh không cần thể diện, lợi dụng sờ mông em.
 
Từ Nhất Bạch: Lần trước có sờ quần trong rồi, đương nhiên bước tiếp theo chính là mông.
 
Nguyễn Thanh: Lại không biết ăn năn.
 
Từ Nhất Bạch: Không chỉ như thế, anh còn có lòng tham không đáy.
 
Nguyễn Thanh: … … Có tin em khóc cho anh xem không?
 
Từ Nhất Bạch: … … Em là muốn, được khóc sao?
 
Nguyễn Thanh: Lưu manh! Không quan tâm đến em nữa!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện